Chương 30: Bị mắng là "Hồ ly tinh"!

Gần cuối năm, Chu Trí Đình rất bận rộn, mỗi ngày đến mười giờ anh mới về nhà.

Ừm, về với cô.

Dù rất bận rộn nhưng anh vẫn sẽ tìm thời gian để về nấu ăn, cô giống như là một người “bạn gái” không quá xứng chức, cô muốn học nấu ăn từ video, không muốn anh phải vất vả như vậy nữa.

Thật đáng tiếc, cô không có thiên phú này!

Khói dày đặc bốc ra từ bếp khiến cô đặc biệt nghẹt thở và ho khan liên tục.

Chu Trí Đình mở cửa ra, bị khói trong phòng làm cho giật mình, tưởng là cháy nhà.

Anh vội vàng chạy vào bếp thì nhìn thấy Tống Vân Sơ với mái tóc rối bù, lấy tay che miệng mũi, ho khan liên tục.

May mắn thay, cô đã sớm tắt bếp.

Anh bước tới kéo người ra ngoài, nhanh chóng bật máy hút mùi, nhấc cái nồi bỏ vào bồn rửa, chiếc nồi cháy đen, tạm thời không để ý đến.

Anh bước ra khỏi bếp, ánh mắt tìm Tống Vân Sơ, thấy cô đang ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt khó chịu.

“Em có bị thương không?” Chu Trí Đình ngồi xổm xuống trước mặt cô, đặt tay lên vai cô, nhìn từ trên xuống dưới.

Khoé miệng Tống Vân Sơ hướng xuống dưới, lắc đầu chán nản.

Chu Trí Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, giơ tay chạm vào mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa má cô, nói: “Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.”

"Sao đột nhiên lại muốn nấu ăn? Hửm?" Anh đứng dậy ôm người vào lòng.

“Gần đây em thấy anh quá mệt mỏi.” Tống Vân Sơ bình tĩnh nói, khóe miệng không tự nhiên hếch lên, “Không ngờ nấu ăn lại khó như vậy.”

“Anh không mệt, đợi anh về rồi làm nhé?”

Anh dùng bàn tay to xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Nếu em thực sự muốn thử thì phải có anh ở bên, đừng để mình bị thương."

Tống Vân Sơ gật đầu.

Ngày Chu Trí Đình nghỉ, cô đột nhiên muốn đón anh tan sở. Trước khi đi, cô gửi cho anh một tin nhắn WeChat, người đàn ông ở đầu bên kia rất ngạc nhiên nhưng vẫn rất thận trọng trả lời cô: [ Đợi em! ]

Cô xuất hiện trước cửa đơn vị của anh đúng lúc, biển người phun trào, Tống Vân Sơ đeo khẩu trang, đội mũ màu ấm trên đầu, nhìn thoáng qua cực kỳ dễ thấy, người ta có thể thấy cô đang đến trong nháy mắt.

Lúc Hứa Miểu vui vẻ ôm gói quà thưởng cuối năm chạy ra khỏi cửa, khóe mắt vô tình nhìn thấy người đứng cạnh cửa, cảm thấy có chút quen mắt, cô ấy lùi lại nhìn thật kỹ, sau khi xác nhận xong mới dám chào hỏi.

“Chị gái tiên nữ!!!” Trong giọng nói mang theo ý cười, cũng mang theo chút ngạc nhiên.

Tống Vân Sơ định thần lại, cởi khẩu trang ra, mỉm cười với cô ấy.

Vừa rồi cô không chú ý tới cô ấy, cho nên khi Hứa Miểu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn còn có chút ngây người.

Cô nhẹ nhàng nói: "Hứa Miểu! Nghỉ rồi à!"

Hứa Miểu sửng sốt, chị gái tiên nữ mỉm cười với cô ấy ~

Một làn sóng phấn khích trào dâng trong lòng cô ấy, cô ấy cười khúc khích: "Vâng! Vâng!"

"Chị tới đây đón Chu cục ạ?"

Tống Vân Sơ chớp chớp mắt, cong môi đáp: "Đúng vậy."

Cô vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên lướt qua tầm mắt cô, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn cô, nói những lời khó nghe, không hiểu sao lại mắng cô là "hồ ly tinh".

Cô ta đã sớm biết người phụ nữ này có quan hệ tình cảm với Chu cục, cô ta thường xuyên nhìn thấy Chu Trí Đình chạy đến nhà cô, nếu không phải cô câu dẫn thì làm sao Chu cục vốn không gần nữ sắc đột nhiên lại....

Chắc hẳn là đã quyến rũ khi còn ở trên tàu, bộ dạng lớn lên quyến rũ như vậy, hừ!

Người phụ nữ cảm thấy khinh thường trong lòng.

Vẻ dịu dàng trên mặt Tống Vân Sơ trong nháy mắt nhạt đi, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, nói: "Cô nói cái gì?"

Vừa nói, cô vừa chậm rãi tiến về phía trước, nắm lấy cổ tay người phụ nữ, hỏi: "Sao cô lại mắng tôi? Tôi có biết cô không?"

Chưa kịp nói xong, cô đã nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này.

Đó là người cô đã gặp trên tàu, nhưng Tống Vân Sơ không quen cô ta, không biết tại sao cô ta lại mắng cô.

Tống Vân Sơ chưa bao giờ tranh chấp với ai, cô sẽ không bao giờ mắng chửi bất cứ ai vì tính khí của mình, nhưng cô không phải là người dễ bị bắt nạt.

Người phụ nữ bị bắt có vẻ xấu hổ, rõ ràng cô ta chỉ nói rất nhỏ. Lúc này, những người đi làm về đã vây quanh họ, chỉ trỏ như thể đang xem trò vui.

Tống Vân Sơ dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói ra những lời hung ác nhất: "Tôi không biết cô, tại sao cô lại mắng tôi? Xin lỗi đi."