Chương 3

Vân Tiêu nhìn Diệp Mạn với ánh mắt không thể tin nổi. Cô ta không ngờ Diệp Mạn yếu đuối và tốt bụng trong mắt cô ta lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?

Sợ bị hiểu lầm, Diệp Mạn liền cố gắng bào chữa, nhưng vừa mở miệng đã là, "Vân Tiêu, cô cũng chẳng tốt đẹp gì! Bỏ rơi vị hôn thê của mình, bản chất cũng chẳng ra sao cả! Tôi là người thừa kế tương lai của một gia tộc lớn, làm sao có thể sống cùng một Bate như cô chứ? Nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm, hơn nữa Bate có tỷ lệ sinh sản rất thấp, dù có kết hôn cũng phải tìm một Omega mềm mại đáng yêu..." Cô ta lại lần nữa bịt miệng, lắc đầu mạnh mẽ, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và cầu cứu, cô ta sao lại nói hết mọi bí mật ra như vậy?

Vân Tiêu bị những lời nói của Diệp Mạn làm cho sợ hãi, lùi lại vài bước. Cô ta rất để ý đến thân phận Bate của mình, đã nỗ lực rất nhiều để trở thành người thừa kế, chỉ để có tư cách cạnh tranh ngang bằng với các Alpha khác trong gia tộc. Không ngờ vị hôn thê của cô ta lại có thể nói ra những lời làm tổn thương cô ta đến vậy, chẳng khác gì giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô ta!

Diệp Mạn ra sức lắc đầu, dùng ánh mắt cầu cứu Vân Tiêu, cố tỏ ra đáng thương.

Cha mẹ Diệp vừa mở cửa bước vào cũng sững sờ. Những lời vừa rồi họ đều nghe thấy, Diệp Mạn cũng quá đáng sợ rồi đi? Tâm địa sao lại ác độc đến vậy? Dù Diệp Lẫm có không ra gì cũng không đến mức phải gϊếŧ cô chứ? Hơn nữa, Vân Tiêu đối xử với Diệp Mạn vẫn khá tốt, cô ta còn là người thừa kế của nhà họ Vân, xứng đôi với Diệp Mạn không phải quá đủ sao? Vậy mà cô ta còn coi thường giới tính của người ta?

Thấy cha mẹ Diệp, Diệp Mạn càng hoảng loạn, "Hai người đúng là đồ vô dụng! Con bị thất lạc hơn hai mươi năm mà không phát hiện ra, có phải là đồ ngu không? Đừng tưởng tôi không biết hai người khinh thường tôi vì tôi lớn lên ở quê. Những năm qua, từ khi tôi được đón về, hai người chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt tử tế. Tôi nói muốn làm ngôi sao, hai người cũng không đồng ý, chẳng phải vì để ý đến cảm xúc của Diệp Lẫm sao? Rốt cuộc thì hai người vẫn thích Diệp Lẫm được nuôi dưỡng từ nhỏ hơn. Hai người cứ đợi đấy, khi tôi tiếp quản gia tộc họ Diệp, đến lúc hai người già rồi, tôi nhất định sẽ rút ống thở của hai người!"

Nghe những lời này, cha mẹ Diệp sững sờ, sau đó tức đến run rẩy. Nếu không phải vì Vân Tiêu vẫn còn ở đây, có lẽ họ đã động tay động chân rồi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mọi suy nghĩ trong lòng cô ta lại tuôn ra hết thế này? Xong rồi, giờ cả nhà sẽ không còn ai thích mình nữa, tương lai của mình, vị trí người thừa kế của mình đều sẽ không giữ được! Diệp Mạn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô ta nhìn về phía Diệp Lẫm đang đứng một bên xem kịch, nhất định là cô đã giở trò gì đó khiến cô ta thành ra thế này. Chắc chắn là vậy!

"Đúng là một cảnh tượng gia đình hòa thuận hạnh phúc đấy! Vậy thì tôi sẽ không làm phiền nữa. Tạm biệt." Diệp Lẫm cười nhếch mép kìm nén cơn cười, cô chỉ dùng chút linh lực để kí©h thí©ɧ phần đen tối trong tâm hồn của Diệp Mạn, không ngờ Diệp Mạn lại thực sự tăm tối đến vậy. Quả nhiên, nhân tính không thể chịu nổi sự dò xét.

Lúc này, trên tivi, một đoạn quảng cáo đột nhiên chen vào giữa bộ phim. Trong quảng cáo, một người phụ nữ với mái tóc dài bay phấp phới, khuôn mặt trắng ngần như sứ với đôi mắt đào hoa cười duyên cong cong, cánh tay trắng muốt như ngó sen khẽ vén một lọn tóc, động tác uyển chuyển, quyến rũ nhưng cũng đầy thanh lịch. Điều quan trọng nhất là quanh cô ấy toát lên một ánh hào quang lấp lánh vàng rực, thu hút ánh nhìn của Diệp Lẫm.

"Trên đời này lại có người như vậy sao!"

“Cô ấy là ai?” Diệp Lẫm trợn to mắt, phấn khích hỏi.