Chương 19: Chuyện Đó

Mấy bạn học khác cũng ồn ào theo, có mấy người thích chiếm tiện nghi còn hỏi gần đây hắn có sắp xếp gì không, các bạn học đã lâu không gặp mặt, có muốn cùng nhau uống vài ly không.

Hòa Thượng gửi một biểu cảm cười khổ, nói là đừng nói nữa, thật sự hắn rất cần tiền, hắn gặp phải chuyện không may.



Thì ra năm nay, ba Hòa Thượng vừa qua đời, hắn vừa tiếp quản công việc kinh doanh thì lại gặp nhiều chuyện không may, đầu tiên là đầu tư thất bại, đối tác lại phá sản bỏ trốn, toàn bộ công ty và gia đình đều để cho người của công ty đòi nợ đến ngủ đầy ra đấy. Hiện giờ hắn không còn một xu dính túi, trốn đông trốn tây hàng ngày đều phải ngủ trong xe, muốn mượn chút tiền đổ xăng và ăn uống.

Trong nhóm lại yên tĩnh như gà, mấy bạn học mỗi ngày đều khoe khoang bản thân hàng năm thu mua được mấy căn hộ cả trăm vạn cũng không hé răng nửa lời, đoán chừng chuẩn bị chờ tình thế qua đi, lại nói một câu người ở Mỹ vừa xuống máy bay. Mấy người thường xuyên cầm tiền của Hòa Thượng tiêu tiền như rác thì khỏi phải nói, họ có thể chiếm lợi từ ngươi, nhưng lúc ngươi gặp phải chuyện gì, họ chạy còn nhanh hơn cả Lưu Tường.

Bạn học nữ đặc biệt lắm mốm kia tên là Trương Mạn:

“Biết sớm bảo ngươi lấy tiền mua bảo hiểm, bây giờ có phải tốt hơn rồi không? Mọi người không muốn giống như Hòa Thượng thì phải chừa lại cho mình một con đường lui, công ty bọn ta mới đưa ra bảo hiểm tài chính gia đình, có một số bộ tỷ lệ bồi thường khá cao, cảm thấy hứng thú thì có thể nhắn tin riêng cho ta.”

Các bạn học khác vừa nhìn thấy đề tài vay tiền qua đi, lúc này mới liên tục hòa vào theo, Hòa Thượng không nói gì nữa.

Thật ra quan hệ giữa ta và Hòa Thượng cũng bình thường, còn từng đánh nhau, mà trình độ nghèo khó của ta ở trong nhóm cũng xưng vương xưng bá, nhưng ta cảm thấy, hiện giờ không ai hiểu rõ hơn ta, cái gì gọi là một xu lúc khó khăn mới là anh hùng.

Ta lập tức gửi cho Hòa Thượng 200 đồng và nói là người anh em, hiện tại ta cũng vừa mới qua thời kỳ khó khăn, trước tiên ngươi cứ gom góp một chút chịu khó ăn cơm nóng, không được thì ở lại chỗ ta hai ngày.

Đều dẫn dụ Trình Tinh Hà tiến vào, một con cừu cũng là đuổi, hai con cừu cũng là thả.

Hồi lâu sau, Hòa Thượng mới nhận được tiền, hắn gửi lại một biểu cảm khóc lớn, nói là Bắc Đẩu, ta coi như đã biết cái gì gọi giàu có thở ở trên núi cũng có họ hàng xa, nghèo ở chợ không ai hỏi, ân tình này Hòa Thượng ta sẽ nhớ kỹ.

Lúc này, Bạch Cương bán nước ấm lại gửi một câu vào trong nhóm:

“Đúng rồi, Hòa Thượng, ngươi nói vận may của ngươi có vẻ không tốt, có phải phong thủy xảy ra vấn đề gì không? Lý Bắc Đẩu không phải xem phong thủy sao? Bảo hắn xem thử cho ngươi xem thế nào!”

Trương Mạn lập tức tiếp lời:

“Đừng lừa bịp nữa, Lý Bắc Đẩu cũng chỉ là một thằng nghèo mạt rệp, bản thân cũng không được ăn cơm, hắn thật sự có bản lĩnh đó thì sao không hốt tài vận cho bản thân mình chứ.”

Nói xong nàng còn @ta và nói:

“Lý Bắc Đẩu, mấy ngày trước ta còn thấy ngươi giả danh lừa gạt trên phố cửa hàng, ngại mất mặt nên không gọi ngươi, ngươi còn không nói rõ nội tình đi.” Nàng còn gửi một biểu cảm gấu trúc ngốc nghếch chế giễu.

Trong lòng ta tự nhủ, ngươi thì biết cái quái gì chứ, quy tắc lớn nhất của bọn ta chính là không thể bày trận xem chuyện của bản thân mình, nếu không sẽ bị trời phạt.

Tất cả mọi người đều gửi biểu cảm cười ha ha, trong nhóm tràn ngập không khí vui vẻ, một tên giàu có An Gia Dũng khác trong lớp cũng nói:

“Lý Bắc Đẩu? Kể từ lúc hắn làm chuyện đó, cũng không thấy mặt mũi hắn đâu nữa.”

Vừa nhìn thấy An Gia Dũng nói “Chuyện đó”, trái tim ta chợt thắt lại.

Tiếp theo An Gia Dũng lại @Cao Á Thông:

“Bà xã, chuyện năm đó ngươi vẫn là nữ chính đấy, còn nhớ không?”

Cao Á Thông gửi một nụ cười mỉm đoan trang tao nhã, nói hai người không cần làm khó người khác.

Ảnh đại diện của Cao Á Thông đã để nhiều năm như vậy cũng không đổi, lòng ta hoảng hốt khó chịu, Hòa Thượng cũng nhịn không được đăng lên nhóm một câu:

“Bắc Đẩu, ngươi thật sự có thể xem chuyện này sao? Vậy ngươi phải cứu ta, nói không hề gạt ngươi, chuyện này của ta là tà!”

Bình thường ta vẫn rất bình tĩnh, nhưng ta không muốn mất mặt trước mặt Cao Á Thông, chờ ta phản ứng lại, ta đã trả lời trong nhóm một câu:

“Không thành vấn đề, ngày mai ngươi đến phố cửa hàng tìm ta.”

Trong nhóm lập tức nổ tung, hết tin này đến tin khác được gửi liên tục, đều đang chờ xem chuyện cười, Trương Mạn thì nói mọi người làm chứng, nếu lúc xem không tốt, ta lập tức phơi bày trong nhóm huyện lớn, xem sau này hắn còn hại người thế nào.

Cao Á Thông cũng gửi một biểu cảm an ủi, nói là ngươi đừng miễn cưỡng.

Ai miễn cưỡng chứ, ông đây không phải kẻ lừa đảo, các ngươi chứ chờ xem, ta nhất định có thể xem kỹ cho Hòa Thượng.