Chương 3

5

Buổi tối, tôi và Tô Tư Cẩn đang mệt nhoài, đi bộ chậm về ký túc xá.

Còn chưa đến cửa, tôi đã nhìn thấy tất cả đồ đạc của Hứa Giảo Giảo bị ném đầy trên mặt sàn.

Ngay cả chăn trên giường cũng bị kéo xuống, bên trên có vũng nước, còn cả dấu chân.

Tô Tư Cẩn không kìm được mà muốn lao lên chửi, nhưng bị tôi ngăn lại.

Phòng ký túc xá chúng tôi có 6 người, Trương Nhã Nhã từ ngày đầu khai giảng đã lôi kéo được 3 người còn lại. Lúc này cô ta còn gọi người bên ngoài đến.

2 đấu 8, có ngốc mới cùng cô ta gây chiến.

Chúng tôi giường trên bàn học phía dưới, tôi giả bộ không nhìn thấy gì, đi đến bên cạnh bàn của mình, bỏ đồ xuống.

Tôi dùng cơ thể mình để chặn tầm nhìn của mọi người, nhanh chóng mở điện thoại ra, bật ghi âm.

Tôi nhắm vào giữa giường ngủ, rồi giấu kĩ nó đi.

Sau đó mới khiêm tốn quay người lại, đối mặt với trận chiến khốc liệt tiếp theo.

Gương cung bạt kiếm, Tô Tư Cẩn vội vàng chạy đến cạnh tôi, sợ tôi bị ức hϊếp.

Trương Nhã Nhã đắc ý nhìn tôi, mấy bạn nữ còn lại cũng cười đánh giá tôi.

"Không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới biết thật kinh khủng, cái đống rác rưởi này..."

"Chăn trên giường còn bị thủng lỗ, cười ch.ết tôi mất. Nửa đêm cô làm gì với cái chăn thế?"

"Ai da, giới tính của cô bị ngược rồi, nửa đêm còn gặm nhấm gì!"

"Hahaha!"

Tôi nhìn mấy thứ kia, trong lòng có cảm giác vừa hèn nhát vừa đau đớn thuộc về Hứa Giảo Giảo.

Đúng thực là đồ rất cũ rồi, một số chỗ còn có vết khâu, không giống như những đồ mới tinh đẹp đẽ kia.

Nhưng như thế thì sao?

Điều kiện gia đình Hứa Giảo Giảo không tốt, nó là sự thật.

Còn phải đến lượt người khác khoa tay múa chân sao??

Cái gì mà chùa miếu đốt hương. Ở đây là trường học, không phải là danh sách xếp hạng của Forbes, ai vào đây để tranh hạng nhà có tiền, không phải là nên tranh giành điểm số sao?

Tôi giữ tư thế không đổi, nghe những người phỉ báng của bọn họ, không phản kháng lại.

Cuộc đối đầu buổi chiều nay đã giúp tôi hiểu được tổng quát Trương Nhã Nhã rồi.

Cô ta thích được mọi người vây quanh, lọt vào tầm mắt của cô ta sẽ được cô ta khen, còn cô ta đã không ưa thì sẽ phải khóc vì cô ta.

Không thể tồn tại người không chú ý đến cô ta.

Quả nhiên, Trương Nhã Nhã thấy tôi không phản ứng lại, cô ta tức giận, đứng dậy lắc đầu đi về phía tôi.

"Lợn thối, mày cho rằng lên đại học tao sẽ không trị được mày?"

"Tao còn có thể làm mày đái ra quần đó!"

"Bây giờ mày làm ảnh hưởng đến mọi người rồi, xin lỗi đi!"

Tôi lạnh lùng nhìn Trương Nhã Nhã.

Cô ta cho rằng chỉ mấy câu uy hϊếp này có thể khiến tôi như lúc học cấp Ba, lập tức khuất phục.

Haha, vậy thì tôi mượn thủ đoạn này của cô ta để tiêu diệt cô ta thôi.

Dù sao cũng là cô ta nợ Hứa Giảo Giảo.

Tôi đứng ở góc máy quay không quay được, nở một nụ cười chế nhạo rõ ràng, dùng khẩu hình nói với cô ta.

"Nhặt nó lên."

Cô ta đột nhiên trợn tròn mắt, bộ dạng kinh ngạc, "Mày nói gì?"

Tôi tiếp tục nói bằng âm lượng không thể nào nhỏ hơn nữa, "Không hiểu tiếng người à?"

Trương Nhã Nhã không kìm chế được nữa, giống như một đứa em gái, dứt khoát bước lên tát tôi một cái, âm thanh vang rất lớn.

Tôi không né tránh, khuôn mặt bị tát quay sang một bên.

Tôi lập tức ngã sang một bên, cả người như bị cái tát của cô ta mà ngã xuống.

Trương Nhã Nhã không từ bỏ, cô ta cúi xuống nắm tóc tôi, kéo lên.

Tô Tư Cẩn đứng một bên muốn giúp tôi, nhưng lại bị kéo lại.

Tôi diễn quá sâu, khoác lên mình bộ dạng buồn bã đáng thương, bắt đầu khóc.

"A...đau, Trương Nhã Nhã, cậu buông tôi ra."

Trương Nhã Nhã, 3 từ đọc rất rõ ràng.

Trương Nhã Nhã cuối cùng cũng hài lòng, thể hiện cử chỉ ác ý quen thuộc, cảnh cáo tôi.

"Hứa Giảo Giảo, xúi quẩy thời cấp ba của mày còn chưa ăn đủ à? Mày còn muốn giả vờ với ai?"

Tôi càng khóc than, Trương Nhã Nhã càng hung ác, động tác trong tay càng mạnh.

Tôi vừa khóc vừa cố ý lớn tiếng hỏi:

"Cấp 3 cậu đánh tôi, hất nước bẩn vào người tôi, đặt biệt danh để tra tấn tôi, còn không phải là do người nhà của cậu đút lót giáo viên chủ nhiệm sao? Tôi không tin là lên đại học còn có người che đậy cho cậu!"

"Chậc chậc, Hứa Giảo Giảo, mày không phải là muốn nói cho giáo viên đó chứ?"

Cô ta đắc ý nhếch cằm, "Hahaha, tao nói cho mày biết, từ thầy hướng dẫn đến viện trưởng, nhà tao đã sớm giải quyết xong mối quan hệ rồi! Viện trưởng họ gì mày còn nhớ không?"

Viện trưởng họ Trương, giống họ của Trương Nhã Nhã.

"Sau này mày biết điều một chút đi, nếu không bác tao cho mày tốt nghiệp không nổi đâu."

Thì ra, viện trưởng viện ngoại ngữ là bác của Trương Nhã Nhã.

Đây thật sự là đυ.ng phải họng súng.

Trương Nhã Nhã gần như trút xong giận, cô ta buông tóc tôi ra, rồi lại vỗ vào mặt tôi vài cái.

"Hứa Giảo Giảo, sau này ngoan ngoãn nghe lời đi, làm con chó tốt của tao."

"Tao bảo mày, mày chính là con chó của tao, nếu tao không thèm để ý đến mày thì mày còn chả bằng con chó đâu, hiểu chưa?"

Tôi cúi đầu, không nói lời nào.

Người ngoài nhìn thấy thì đó là khuất phục.

Nhưng dưới mái tóc che phủ, khóe miệng tôi hiện ra một tia giễu cợt.

Trương Nhã Nhã thấy vậy, cuối cùng cũng kết thúc sự sỉ nhục của cô ta đối với tôi, giống như con công kiêu hãnh, cô ta dẫn mấy người theo mình rời đi.

Sau khi bọn họ đi, Tô Tư Cẩn xông đến, đau lòng nhìn khuôn mặt tôi.

Nhưng tôi đã nhanh hơn, chạy đến khóa cửa.

Tôi lấy điện thoại ra, lưu video lại.

Sau đó, tôi bật chế độ gốc của camera, đưa cho Tô Tư Cẩn.

"Nhanh, chụp lại mặt tớ đi."

Tô Tư Cẩn sững sờ một chút, sau đó lập tức phản ứng lại.

"Được!"

Cô ấy chụp tôi 4-5 bức ảnh, sau đó trả điện thoại cho tôi.

Tôi vừa nhìn, đây là cái gì.

Gương mặt tôi bây giờ đỏ sưng tấy như vừa bôi phấn hồng vậy... Nhỏ ngốc này đúng thật là không có kinh nghiệm gì cả.

Tôi rút ra kinh nghiệm về ánh sáng mà tôi học được từ việc trở thành người nổi tiếng trên mạng trước đây, chụp một bức ảnh ở phía ánh sáng, sau đó chỉnh góc độ để Tô Tư Cẩn chụp lại.

Lần này cuối cùng cũng thành công.

Tôi tăng cường độ tương phản.

Hai má ửng đỏ, mạch máu đỏ hiện lên, trông nhất rõ ràng.

Tôi lưu ảnh lại, rồi tải cùng video vừa nãy lên iCloud.

Tô Tư Cẩn hỏi tôi: "Giảo Giảo, cậu định làm gì thế?"

Tôi cười, "Dù sao cũng không phải không làm gì."