Chương 9: An toàn

Tiểu Bạch nghĩ ngợi đến phương trời nào, cái đuôi đen thui của cậu vẫy tới vậy lui trên mặt nước trong nhìn như cây gậy đồ chơi của mèo vậy, vô cùng bắt mắt.

Đôi tai cũng hơi run run, cậu buồn thiu nghĩ chẳng lẽ đêm nay phải ăn mì với rau xanh sao?

Hay là đi bắt vài con chuột để ăn kèm?

Không biết ở thời đại tinh tế văn minh này mấy chú chuột mập mạp kêu chít chít gặm cỏ sống qua ngày còn tồn tại không.

Đột nhiên!

Tiểu Bạch nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng chim rừng!

Tiểu Bạch lập tức kinh hô, bò ra khỏi bồn nước, vươn người dựa lên sổ, rũ rũ bộ lông.

Cậu nhìn con chim rừng kia đang kêu “cúc cu, cúc cu.” Kêu xong còn chậm rãi bay qua bờ tường.

Đôi mắt của tiểu Bạch sáng rực lên, hai chi trước chạm vào kính, không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Chít chít...”

Bữa tối nay, có hy vọng rồi.

Lario ở phòng số 6 làm thí nghiệm, sau khi làm ra kết quả anh ấy sẽ có vài giờ để nghỉ ngơi. Nếu như là ngày trước anh ấy sẽ đi đến phòng nghỉ để chợp mắt trong giây lát.

Nhưng bây giờ...

Lario cởϊ áσ khoác ra ném cho trợ lý ở bên cạnh: "Nhớ để ý, nếu có việc gì thì điện thẳng cho tôi, tôi về quay về một lát.”

"Vâng, thưa giáo sư.” Trợ lý chạy vội sang cách vách, tìm chìa khóa xe đưa cho anh ấy: "Anh về thăm đứa nhỏ trong nhà à?"

Khóe miệng Lario không nhịn được cong lên: "Đúng vậy, dù sao cũng hơi lo." Nói xong, anh ấy xoay người đi về phía cửa, cánh cửa kim loại mở ra rồi từ từ khép lại.

Lario từ đó đến giờ chưa bao giờ chăm sóc trẻ nhỏ, cũng hiếm khi việc tiếp xúc với chúng, cho nên trên đường về nhà, anh ấy cũng đắn đo, không biết việc mình nhận chăm sóc Vưu Bạch Ngọc là đúng hay sai?

Không biết đứa bé ấy mấy ngày nay ở nhà một mình sẽ làm gì?

Còn có: “Đứa nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi? Không biết có phải còn đi học hay không?” Lario có hơi nhức đầu.

Đến nơi, anh xuống xe thấy trời cũng đã tắt nắng, anh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa đi vào.

Anh ấy không hay đến căn biệt thự này, tuy rằng vị trí của nó rất tốt nhưng lại xa phòng thí nghiệm.

Phòng khách không bật đèn nên khá tối, đứng từ đây nhìn qua qua cửa sổ là thấy được khung cảnh rừng núi ở phía sau nhà.

Anh ấy cởϊ áσ khoác ra, nhìn xung quanh đều không thấy bóng người. Chẳng lẽ ở trên lầu?

Anh ấy ngửi thấy một mùi máu thoang thoảng... Trong lòng Lario kêu lên một tiếng, cảm giác căng thẳng và bất an ập đến.

“Gọi quản gia dậy.” Lario vừa nói vừa bước nhanh lên tầng trên, ‘ting’ một tiếng, người quản gia thông minh của biệt thự này xuất hiện trên thiết bị đầu cuối của tin nhắn Lario. “Người thứ hai vào ở đây đâu? Bây giờ cậu ấy có nguy hiểm gì về tính mạng không?”

"Đang trong quá trình quét thông tin, quét thông tin hoàn tất."

“Cậu Vưu Bạch Ngọc Quý vẫn đang trong tình trạng an toàn, cậu ấy đang ở trong phòng bếp.” Âm thành của AI vang lên.

Thật sự dọa cho Lario hết hồn, anh ấy xoay người xuống lầu.

Đi xuống thì thấy, Vưu Bạch Ngọc đang cầm cái bát to, đang từ từ đi ra từ phòng bếp.

Trên đầu cậu còn có dính chút lông chín với tí máu, đôi mắt to tròn, sáng rực nhưng mang chút hoài nghi với người đang đi xuống từ lầu hai.

Nhưng giây tiếp theo, cậu lập tức vui vẻ nhảy dựng lên: "Chú Lario, chú về rồi!"

Cậu vừa nói, vừa nhanh chóng bưng cái bát to đặt xuống bàn: “Chú đói chưa? Để cháu nấu gì đó cho chú ăn nhé!”

"Chú mau lại đây!” Cậu vừa nói vừa nắm tay anh ấy kéo đến sô pha: “Cháu vừa làm mì xong, này là mì với thịt chim giấy, mặc dù nhìn không đẹp lắm nhưng chú yên tâm ngon lắm!”