Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Công Tử Hạ Phàm

Chương 5: Một nhát chém suýt doạ cô ngất rồi

« Chương Trước
Lung Linh ngẩn ra, cố gắng trấn an bản thân.

“Vừa rồi thứ mình thấy… là quỷ… đúng không?” Cô tự hỏi, cố gắng kiểm tra trí nhớ, lo lắng mình có bị hoa mắt.

Cô nuốt nước bọt, đôi mắt không dám rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Vị kia vẫn đứng đó, trấn an cô nương đang không ngừng run rẩy dưới đất, trong khi bên cạnh vẫn còn xác của con quỷ, đôi mắt nó trợn trừng, nhìn chằm chằm vào hướng của cô.

“Trời ơi!”

Cô suýt hét lên, nhưng vội ôm chặt miệng, cố giữ im lặng. Tâm trí cô rối bời.

“Đậu mé! Mình không phải xuyên về cổ đại, mình xuyên vô cmn cuốn sách kia rồi à?”

Bất chợt, nghe thấy tiếng động, vị kia liền nhìn qua phía cô, ánh mắt sắc bén quét tới. Cô lập tức nín thở, không dám phát ra tiếng động nào, lòng thầm cầu nguyện người đó không nhận ra mình. Nhưng trái ngược với mong đợi, người kia liền lên tiếng.

“Là ai? Bước ra đây?”

Sao người này vẫn phát hiện ra cô? Cô bàng hoàng nghĩ, "Người gì mà thính vậy. Chắc không nhìn thấy mình đâu ha. Lỡ họ gϊếŧ người diệt khẩu thì mình biết chạy đường nào?"

“Còn không ra?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, cùng lúc đó người kia vung kiếm, chém một nhát về phía cô.

Cô hét lên một tiếng, nhưng nhanh chóng nhận ra nhát kiếm đó chỉ chém đôi đống rơm, để lộ ra thân hình nhếch nhác của cô. Tay vẫn còn cầm chặt một cọng rơm, cô run rẩy, hoảng hồn. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mình chết dưới nhát kiếm kia, khiến cô càng thêm sợ hãi.

Cô cười gượng, cố rón rén đứng dậy. “Xin… xin chào.”

Người kia nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt đầy dò xét. Sau một lúc, anh ta lạnh lùng nói: “Là tên ăn mày.”

Lại nữa, cảm giác bị khinh thường khiến cô khó chịu trào dâng. “Ăn mày thì làm sao? Không phải con người à? Các người có gì hay ho mà khinh ta.”

Người kia đáp, giọng không mảy may lay động: “Không. Ngươi trông rất giống con quỷ vừa rồi.”

Cô ngơ ra luôn. “Phép so sánh gì đây?”

Cô chống nạnh lên, cao giọng. “Vừa rồi ngươi chém suýt chút nữa là trúng ta rồi, ngươi không thấy nên xi….”

Người kia không thèm nhìn cô nữa, quay lại nhẹ nhàng nói với cô nương đang ngồi dưới đất: “Cô nương nhanh chóng về nhà đi.”

Cô nương kia sụt sịt, gật đầu đa tạ rồi vội vàng chạy đi, sợ rằng sẽ gặp phải quỷ lần nữa. Cảnh tượng vừa rồi đã khiến cô ta sợ hãi tột độ.

Lúc này, người kia quay qua nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng, rồi đột nhiên nhảy lên tận nóc nhà như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện. Cô đứng đó há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình. Lời nói bật ra khỏi miệng trước khi kịp suy nghĩ.

“Này, vị tiên nhân, cho tôi biết tên được không?”

Người kia dừng lại trên nóc nhà, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Câu hỏi này rõ ràng nên để cô nương ban nãy hỏi mới đúng, nhưng cô không thể bỏ lỡ cơ hội. Anh hùng khắp chốn không dễ gặp, huống chi người này ra tay mạnh mẽ, uy lực như vậy, nếu được kết bạn thì chẳng phải cô rất lời sao?

Người kia chỉ dừng lại một nhịp, không thèm trả lời cô, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

“Này này!” Cô gọi theo, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.

Cô bực bội lẩm bẩm: “Người thời đại này ai cũng chảnh như vậy sao?”

Quả nhiên thời đại này không bình thường. Lung Linh vừa nhớ lại những động tác của người kia, không nhịn được mà khua tay múa chân theo, vừa thắc mắc về những gì đã xảy ra—quỷ, tiên nhân, kiếm và phép thuật, tất cả đều quá kỳ lạ. Cô lắc đầu, không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.

Bỗng dưng, cơn gió lạnh thổi qua, tiếng lá xào xạc khiến cô bừng tỉnh. Cô nhìn quanh, nhận ra xung quanh chỉ còn mình cô, và vị tiên nhân kia cũng đã rời đi. Nếu con quỷ lại xuất hiện, ai sẽ cứu cô?

“Phải tìm chỗ trốn thôi!”

Cô tự nhủ, hoảng hốt tìm kiếm nơi ẩn náu. Cô không muốn chết, không muốn trở thành món ăn cho quỷ.

Lung Linh lao ra khỏi nơi mình đứng, mắt tìm kiếm một chỗ nào đó có thể che giấu mình an toàn. Cô thận trọng di chuyển, đôi mắt liếc nhanh về phía sau, lo sợ rằng con quỷ khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, chân bước nhanh hơn, trái tim đập thình thịch trong l*иg ngực.
« Chương Trước