Chương 13

Trời nắng ấm, tiểu Bạch vui vẻ chạy nhảy dí theo một đàn hồ điệp xinh đẹp, lâu lâu lại quay đầu nhìn về chỗ thiếu niên đang ngồi, mỗi lần nhìn thấy thiếu niên vẫn nhắm chặt hai mắt ngồi xếp bằng ở chỗ đó, tiểu cô nương lập tức nhếch môi cười cười, nhìn ngốc cực kỳ.

Chơi đùa một lúc, tiểu Bạch mệt mỏi ngồi phịch xuống bãi cỏ, thảm cỏ xanh lạnh lạnh thật thoải mái, tiểu Bạch ngã hẳn người xuống, lăn lăn vài vòng rồi ngủ thϊếp đi lúc nào chả hay. Nắng ấm dần dần bị mây đen che khuất, gió lạnh thổi từng cơn khiến tiểu cô nương co rúc tay chân thành một đoàn đen đen, như cái bánh mèo.

"Lộp bộp! Lộp bộp!" Tiếng hạt nước nặng nề rơi trên tán lá tạo nên âm thanh báo hiệu cơn mưa to sắp kéo đến. Tiểu Bạch bị giọt nước lạnh lẽo làm bừng tỉnh, tiểu cô nương ngơ ngác ngồi dậy, sau đó ánh mắt lập tức nhìn về chỗ thiếu niên ngồi, nơi đó trống không, chỉ còn cục đá trơ trọi bị nước mưa rơi thấm ướt. Đồng tử Tiểu Bạch lập tức căng thẳng, tiểu thân thể luống cuống đứng dậy, hai chân ngắn chạy loạn khắp nơi, miệng không ngừng kêu "Tiên...Tiên..., Tiên... Tiên..."

"Bạch Bạch, tỉnh lại. Ta ở đây." Long Thất đang ngồi một góc trên giường tĩnh tọa, đột nhiên thấy tiểu Bạch lúc đầu còn đang ngủ rất tốt đột nhiên cau mày, co cóng tay chân, sau đó lại chảy nước mắt khóc hô gọi Tiên Tiên, từng tiếng kêu chất chứa đầy sự sợ hãi tuyệt vọng khiến thiếu niên mở bừng mắt, cuống quýt đưa tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ ấy, bàn tay còn lại vỗ vỗ đầu nhỏ của tiểu cô nương.

"Tiên... Tiên..." Tiểu Bạch bị thiếu niên đánh thức, không biết mình đang gặp phải một cơn ác mộng, vừa thấy được thiếu niên lập tức vui mừng quá mức nhào vào lòng cậu, hai bàn tay nhỏ vòng qua eo thon săn chắc của cậu rồi nắm chặt vải áo không thả.

"Tiên... Tiên...đừng...bỏ...rơi... Bạch... Bạch, đừng...hức...đừng...bỏ,...Bạch... Bạch...sẽ...ngoan... biết...kiếm...đồ... ăn, biết...đấm...lưng...biết...biết..." Tiểu cô nương mặt mũi nhem nhuốc, môi sứt vểnh lên trông xấu xí dị hợm đến không thể tả, nhưng trong mắt lại chứa đựng thứ tình cảm chân thành nhất thế gian, không phải ai đều muốn tình cảm của một người xấu xí, quái dị, bởi họ cảm thấy bị những người đó yêu mến thật sự rất buồn nôn. Họ có thể né tránh, có thể từ chối thẳng thừng, nhưng xin đừng ném tình cảm đó xuống đất chà đạp, rồi thích thú dùng từng lời nói sắc bén chế nhạo, khuấy nát trái tim vốn mẫn cảm và chân thành ấy.

Long Thất lần đầu tiên bị tiếp xúc thân mật như vậy liền cứng người theo bản năng, nhưng khi cậu nghe được từng câu từng chữ của tiểu Bạch, ánh mắt đối diện với đôi mắt nhỏ bé lại sáng rực như bảo thạch quý giá nhất ấy, trái tim vốn đang nhoi nhói lập tức như bị nện vào một quyền, đau đớn. Thiếu niên không biết bản thân đã làm được gì để tiểu ấu tể nhân tộc lại thích cậu đến vậy. Tiểu Ma Vương trước giờ chỉ làm mọi người đau đầu né tránh lần đầu được bày tỏ tình cảm thật sự cảm thấy bối rối không biết làm sao, nhưng cậu vốn kiêu ngạo cứng đầu, toàn thuận theo tâm ý làm việc, cho nên thiếu niên nhìn lên bầu trời trịnh trọng nói.

"Ta Long Thất hứa, trừ phi ta thần hồn câu diệt, ta mãi mãi sẽ không bỏ rơi Bạch Bạch. Nếu trái lời, nguyện chịu hủy diệt thần cách, vĩnh sinh ma vật."

Lời hứa vừa nói ra, bầu trời lập tức nổi lên từng đạo sấm sét kinh hồn. Ở cách xa vạn dặm Đông Hải Thần Điện chúng Long Thần đều kinh ngạc nhìn xuống nhân gian rồi lại đưa mắt nhìn Long Đế Long Mẫu đang ngồi trên kim toạ, Long Đế đưa mắt nhìn Long thái tử, thái tử chỉ đáp lại bằng một nụ cười bất đắc dĩ.



Long Đế vừa mới nghe trưởng tử kể lại, vốn chỉ cho rằng Long Thất dưỡng thêm một tiểu ấu tể cũng chỉ là hứng thú nhất thời, Long tộc sinh ra đã có sinh mệnh trường thọ, thật không hiếm lạ chuyện xuống nhân gian dạo chơi với nhân tộc mấy chục năm cho đỡ nhàm chán, Long Đế thật sự không quan tâm chuyện này lắm, nhưng Long Thất lần này nghiêm túc đến quá mức, thần cách chuyện này cũng dám lôi ra để đảm bảo với một tiểu nhân tộc. Không sợ bị đám Phụng Hoàng trên Tê Sơn cười chết sao?

"Long Thất hoàng tử lại hứa với thiên đạo chỉ vì một tiểu nhân tộc, chúng thần thật tò mò không biết tiểu nhân tộc có gì đặc biệt a."

Không nói đám chim trên núi đó, đám rồng già này đã giơ mặt dày ra cười tủm tỉm rồi.

Long Đế bản nghiêm mặt, uy áp bùng ra:

"Gì chuyện. Đợi Thất hoàng tử về, chúng thần muốn biết thì cứ đến phủ của Thất hoàng tử mà xem."

Chúng thần Long lập tức nhao nhao lắc đầu, tiếp tục bát quái chuyện khác.

Phụng Hoàng Tê Sơn.

Quả nhiên như Long Đế nghĩ, Phụng Hoàng tuy ít quản chuyện, lạnh lùng tao nhã, nhưng ai biểu Long Thất từng nhổ trụi lông tiểu hoàng tử của Phụng Vương, chuyện này quá mức ác liệt, lông Phụng Hoàng chính là sinh mệnh thứ hai của Phụng tộc, cho nên chuyện này vừa ra, Phụng Cung nào còn giữ nổi vẻ thanh lãnh tuấn mỹ, hé miệng cười đến ra nước mắt.

Duy chỉ Thiên Đình. Thiên Đế trầm ngâm gõ gõ tay vịn, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tinh quang.