Chương 4: Cậu gặp được người mình thầm mến sáu năm kia chưa?

Ánh nắng mùa Hè ở Bắc Xuyên luôn rất gay gắt, mặt trời treo cao trên bầu trời cả ngày, thiêu đốt mọi vật.

Chỉ khi nào những tia nắng rực rỡ kia bị đường chân trời cùng ráng chiều nuốt chửng thì nhiệt độ nóng bỏng trong không khí mới tan biến cùng lúc với ánh sáng, hơi mát lan dần, mang đến một cảm giác mát mẻ khác hẳn với buổi trưa.

Giang Bạch Du đạp xe rẽ vào một con hẻm nhỏ bên đường chính.

Con đường kia khuất bóng, sau khi đi vào, áo đồng phục màu trắng của thiếu niên được phủ thêm một lớp màu tro nhạt.

Tiếng huyên náo trên con đường chính của thành phố như thể bị con hẻm nhỏ này ngăn lại từ xa, chỉ còn lại tiếng bánh xe chuyển động, lăn trên mặt đất phát ra tiếng kêu nho nhỏ cùng từng tiếng kẽo kẹt vì linh kiện đã cũ.

Những âm thanh đó bị giam trong con hẻm nhỏ hẹp, nhấp nhô cùng với con đường lát gạch xanh đã lún sâu trên mặt đất.

Trên bức tường trắng xám xịt bên cạnh, vữa tường đã bong tróc loang lổ in đủ loại tờ rơi quảng cáo cùng tranh vẽ graffiti của trẻ con. Chẳng biết mùi khói bụi từ đâu bay tới hòa với mùi bùn đất lẫn rêu mốc nơi góc khuất tạo nên một mùi cực kỳ đặc biệt, gần như cái mùi cô độc.

Chiếc xe đạp của thiếu niên đi vào con hẻm nhỏ trong thành phố, men theo bức tường trắng xỉn xuyên qua con đường lát gạch rải đầy những những vệt sáng lốm đốm, qua khu phố ăn uống đầy khói bụi ồn ào, cuối cùng rẽ theo một bức tường gạch đỏ sang một con đường khác.

So với khu phố ăn vặt bên ngoài thì con đường này vắng vẻ hơn nhiều. Chủ cửa hàng tạp hóa ngồi trên ghế xếp vuốt mèo, những cụ già mặc áo ba lỗ đứng vây quanh, phe phẩy chiếc quạt hương bồ xem đánh cờ tướng. Đằng xa, một bà cụ tóc bạc mở nắp nồi hấp khổng lồ trước cửa nhà, làn sương trắng thơm mùi bánh tỏa ra rồi nhanh chóng tan biến trong không khí.

Bà cụ xua tan hơi nóng trong nồi hấp, lúc ngước mắt lên thì thấy thiếu niên gần đó, bà cụ lập tức mỉm cười:

“Bạch Du tan học rồi à?”

“Vâng, cháu chào bà ạ.”

Giang Bạch Du phanh xe lại, ngước mắt nhìn thoáng qua mấy chiếc bánh màn thầu mới ra lò của bà Trương, sau đó lấy điện thoại từ túi quần ra:

“Cho cháu bốn cái ạ.”

“Được, cháu đúng lúc đấy, bánh nóng vừa mới ra lò, để bà gói cho cháu.”

Dù tóc bà Trương đã bạc nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn cực kỳ. Bà cho bốn cái bánh màn thầu vào trong túi ni lông rồi đưa cho Giang Bạch Du, còn vỗ nhẹ vào cái tay đang cầm điện thoại định quét mã của hắn:

“Thôi khỏi, không phải chuyển, có mấy cái bánh còn tính toán với bà nữa.”

Nghe bà Trương nói vậy, Giang Bạch Du đáp vâng một tiếng, hắn cầm lấy túi ni lông, cất điện thoại vào túi quần rồi chào tạm biệt bà, tiếp tục đạp xe về phía trước.

Bà Trương đứng bên nồi hấp nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, chờ hắn đi xa rồi bà mới cúi xuống lau tay vào tạp dề, chuẩn bị vào nhà làm việc.

Nhưng bà còn chưa quay người thì cái loa điện tử cũ kỹ trên bàn bỗng phát ra tiếng:

“Đã nhận được hai tệ qua thanh toán WeChat.”

Bà Trương thoáng sửng sốt, sau đó cười lắc đầu:

“Thằng nhóc thối này…”

Khói bụi của thành phố tràn ngập trong các ngõ ngách, nhưng thiếu niên mặc áo trắng đồng phục đi ở cuối đường lại trái ngược hoàn toàn với cảnh vật xung quanh.

Chiếc xe đạp rẽ qua cổng vào của một khu chung cư lâu đời, còn chiếc xe chạy cùng đường với hắn lại đi qua cánh cổng trang nhã vào một trang viên, dừng lại trước đài phun nước trong vườn hoa.

Lục Toản cầm cặp sách bước xuống xe, cậu chào tạm biệt chú Lý lái xe xong thì uể oải dụi mắt ngáp dài.

Cậu mới ngủ gật trên xe, lúc này vẫn hơi ngái ngủ.

Trong sân nhà cậu rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót lẫn ve kêu từ xa cùng với tiếng ào ào của đài phun nước phía sau.

Mẹ của Lục Toản thích hoa nên khu vực trước nhà đã được cải tạo thành vườn hoa, hương hoa hòa với không khí ẩm ướt từ đài phun nước thổi đến làm Lục Toản tỉnh táo hơn chút.

Cậu đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, vươn vai một cái rồi chạy chậm về phía bậc tam cấp bằng đá cẩm thạch trắng trước cửa nhà.

Đẩy cánh cửa biệt thử nặng trịch ra, mùi thơm bên trong còn đậm đà hơn bên ngoài nhiều. Không phải là hương thơm tươi mát của hoa và bùn đất mà là hương trầm thơm dìu dịu, đây là mùi hương mà mẹ Lục Toản rất thích.

“Con về rồi!”

Lục Toản đóng cửa lại, cất giọng nói.

Có tiếng phụ nữ vọng ra từ tít bên trong, Lục Toản xách cặp đi tới phòng khách ở tầng một, tiện tay vứt nó lên ghế sô pha.

Trên tường bên cạnh ghế sô pha có treo một bức ảnh gia đình, trong bức ảnh là bốn người nhìn vô cùng hạnh phúc.

Vị nữ chủ nhân trong ảnh đang ngồi trên ghế sô pha, tuy bà trông không còn trẻ song những nếp nhăn ở khóe mắt vẫn không giấu được gương mặt xinh đẹp của bà.

Lúc này Hứa Tri Lễ đang sơn móng tay cho mình, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt nhìn thoáng qua, vừa thấy trên người trên mặt con trai mình đầy vết bẩn lấm lem, bà lập tức nhíu mày chê trách:

“Sao bẩn như con chó con thế.”

“Con chơi bóng rổ với bạn.”

“Ồ, mới mấy ngày mà đã thân với bạn mới thế rồi à?”

“Vâng, các bạn ấy tốt lắm.”

Lục Toản vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi tay chân, mặt sạch rồi nhưng tóc lại ướt đẫm.

Cậu lau tay rồi ra ngoài, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của bơ sữa trong phòng, cậu hít hà rồi hỏi:

“Mùi gì thơm vậy nhỉ.”