Chương 33 Ôm em trong vực sâu (01)

Phòng làm việc đã hoàn thành đơn cuối cùng của năm trước và bước vào nhịp điệu của kỳ nghỉ đông.

Thẩm Ngư thu dọn đồ đạc và đi đến chỗ ông nội.

Nhưng mà ngôi nhà không còn giống như những năm trước, chất đầy đồ Tết mua sẵn, so với cảnh hàng xóm giăng hoa giăng đèn trông có vẻ buồn tẻ lạ thường.

Ông nội đang ngồi trong phòng khách uống trà.

Ông đã bỏ hút thuốc suốt mấy năm qua, không còn sở thích nào khác ngoại trừ uống trà.

Dường như ông đang đợi Thẩm Ngư trở về, không đợi cô ngồi yên, ông nói thẳng: “Tiểu Ngư, qua chỗ ba con một chuyến đi.”

Thẩm Ngư trả lời theo bản năng: “Con không đi.”

Ông nội nhấp một ngụm trà: “Hôm qua ba con gọi điện thoại tới, nó mổ sỏi mật, phải ở nhà nghỉ dưỡng, nó có thuê một người giúp việc bán thời gian rồi, nhưng nhà người ta có chuyện nên về quê trước khi hết hợp đồng. Con qua thăm một chút đi."

“Con không đi.” Thẩm Ngư vẫn nói như vậy, xách vali đi về phòng ngủ.

Ông nội Thẩm đi theo vào, nhìn cô trải vali ra và ném quần áo lên giường, rõ ràng là đang tức giận.

Ông nội đứng ở cửa khuyên bảo, ngữ khí nhàn nhạt, ông biết Thẩm Ngư có ác cảm, nhưng ông không muốn sau này cô sẽ hối hận vì những chuyện chưa làm: “Ông nội còn không hiểu con à, con là một người mềm lòng. Cho dù nó có khốn nạn như thế nào, nó cũng là ba của con, hơn nữa đã tới cuối năm, con đành lòng để nó ở một mình à? Con qua thăm một chút đi, cũng coi như là đã hết lòng rồi."

Thẩm Ngư không trả lời.

Sáng hôm sau, Thẩm Ngư thu dọn một số đồ đạc cần thiết, chào ông ngoại rồi một mình lái xe đến đó.

Thành Ấn cách Thành Nam ba đến bốn tiếng đi xe.

Thẩm Ngư biết địa chỉ nơi Thẩm Kế Khanh sống, nhưng cô chưa bao giờ đến đó trước đây. Những năm này, Thẩm Kế Khanh chỉ trở về vào dịp Tết Nguyên đán hoặc sinh nhật của ông nội.

Gần như không có giao tiếp giữa cha và con gái, Thẩm Ngư không cảm thấy cô và Thẩm Kế Khanh có bất kỳ nhu cầu cần giao tiếp nào.

Thẩm Kế Khanh làm kỹ sư cơ điện trong một nhà máy thủy tinh tư nhân, sống trong ký túc xá dành cho nhân viên gần nhà máy. Ông ấy là kỹ sư cao cấp, điều kiện ký túc xá mà ông ấy được phân cho cũng rất tốt, có hai phòng ngủ và một phòng khách, phong cách trang trí tuy đơn giản nhưng ông ấy có đồ dùng trong nhà mang tới, đủ để sinh hoạt thường ngày.

Thẩm Ngư đã nhờ ông của mình nhắn trước cho Thẩm Kế Khanh, nhưng Thẩm Kế Khanh rõ ràng là vẫn ngạc nhiên và vui vẻ khi cô đến, ông cảm thấy lúng túng khi mời cô vào trong.

Mặc dù đã trải qua phẫu thuật nội soi ít xâm lấn nhưng đây không phải là một ca phẫu thuật nhỏ, ông đã phải nhịn ăn trước và sau khi mổ, nằm viện 4, 5 ngày, người ông gầy gò hốc hác, trên sống mũi có đeo một cặp kính, cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Do bị vết thương kéo lại, Thẩm Kế Khanh hơi khom người, ông tính đi rót nước.

Thẩm Ngư ngăn cản ông: “Ba nghỉ ngơi đi, con tự làm được rồi."

Không có cảm xúc trong lời nói của cô, nhưng ít nhất thì không có sự phản kháng rõ ràng.

Tuy nhiên điều đó vẫn khiến Thẩm Kế Thanh cảm thấy bất an, ông thận trọng nói: “Tiểu Ngư à, ngồi nghỉ một lát đi, đừng vội…”

Ngôi nhà trông giống như một hang động băng tuyết, không có một chút không khí gì trông như sắp đón năm mới.

Thẩm Ngư đặt đồ đạc xuống, hỏi siêu thị và chợ rau gần đây ở đâu rồi đi ra ngoài.

Một tiếng sau, cô mang về mấy túi đồ lớn, thu dọn một chút, xắn tay áo vào bếp nấu cơm.

Kỹ năng nấu ăn của cô thực sự có hạn nên phải mở video vừa học vừa xem, cuối cùng cũng nấu được một nồi súp gà, một đĩa cải xoăn xào tôm và một đĩa trứng xào cà chua, dù sao thì bề ngoài trông cũng ổn.

Ba món ăn được dọn lên bàn, xới cơm, gọi Thẩm Kế Khanh tới ăn.

Hai người họ im lặng ngồi bên bàn ăn tối.

Thẩm Kế Khanh hỏi thăm vài câu xã giao, chẳng hạn như lái xe đến đây có mệt không, ngày đầu năm mới đi làm ngày nào, nhưng bị cô dùng vài câu lạnh nhạt gạt đi, không biết nên nói gì nữa.

Ông cảm thấy rất xấu hổ.

Con gái ông từ xa đến, nhưng ông vẫn chưa bình phục sau ca phẫu thuật nên chỉ có thể ở trong căn phòng này, thậm chí không thể đưa cô ra ngoài dạo chơi hay thể hiện hết lễ của chủ nhà.

Sau bữa tối, Thẩm Ngư đang rửa bát trong bếp, ông từ từ đi tới cửa nói với cô: “Phía Thành Tây có quán trà sữa rất ngon, chiều nay Tiểu Ngư con tự mình đi qua đó chơi đi”.

Thẩm Ngư không ngừng tay, một lúc lâu sau mới nói “Ừm”.

Thẩm Kế Khanh cần phải hồi phục sức khỏe, sau khi ăn xong ông có thói quen nghỉ trưa, vì vậy ông đưa chìa khóa cho Thẩm Ngư rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Ngư không có hứng thú đi mua sắm, nhưng vẫn phải đi siêu thị một chuyến, mua một vài món nhu yếu phẩm.

Cô đi tranh thủ đi WC trước khi ra ngoài, nhưng bây giờ nhàn nhã hơn so với buổi sáng, cho nên cô phát hiện trên giá trước gương có mấy cái cốc mới, bàn chải và kem đánh răng, trên giá còn có một cái khăn mặt và một cái khăn tắm mới vẫn chưa cắt mác.

Cô hơi ngạc nhiên.

Thẩm Kế Khanh không tiện di chuyển, vậy mà vẫn có tâm chuẩn bị cho cô những thứ này.

Thẩm Ngư đi đến phòng ngủ bên cạnh, cửa phòng của Thẩm Kế Khanh bỗng nhiên mở ra.

Đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Thẩm Ngư, ông chỉ vào phòng cô: “Khăn trải giường và chăn đều là mới giặt sạch, ba mượn của một đồng nghiệp, vốn dĩ là chuẩn bị cho cô con gái đang học cấp ba của ông ấy đến ở. Con đắp thử xem, nếu chăn bông không đủ dày thì nói với ba, ba sẽ mượn thêm một cái khác của đồng nghiệp."

Ông nói bằng giọng mơ hồ, sợ nếu nói không rõ ràng, sẽ khiến cô lo lắng, còn nếu nói quá rườm rà, lại sợ cô không có kiên nhẫn nghe hết.

Thẩm Ngư nói: "Con biết rồi."

"Vậy ba đi ngủ đây. Nếu không tìm được đường thì gọi cho ba."

"Có bản đồ mà."

“À… ừ.” Ông mỉm cười.

Ngoại trừ những lúc ra ngoài mua đồ, Thẩm Ngư rất ít khi đi ra ngoài.

Nhà máy ở ngoại ô, rất, phải lái xe vào trong thành phố. Trời xa đất lạ, thật nhàm chán.

Cô mang theo laptop, xem video, nghịch điện thoại di động để gϊếŧ thời gian.

Mỗi ngày đều gọi điện thoại thúc giục ông nội, dù chỉ có một mình cũng phải ăn mừng năm mới đầy đủ, nếu không cô sẽ phải lo lắng hai bên.

Đêm giao thừa, Thẩm Ngư làm thêm mấy món ăn, bày đầy một bàn.

Trên TV chiếu một vài chương trình hợp với không khí năm mới, cô và Thẩm Kế Khanh đã có một bữa tối đoàn tụ không xứng với tên gọi.

Những năm này, cô không còn háo hức đón Tết, sự náo nhiệt của những nhà khác, còn làm nổi bật thêm không khí tiêu điều trong nhà cô.

Sau bữa tối, tin nhắn chúc mừng năm mới lần lượt đến, Tiểu Vũ trong nhóm bắt đầu gợi ý Đường Thuấn Nghiêu nên phát bao lì xì rồi.

Mà lúc này, trên thanh thông báo hiện lên tin nhắn "Chúc mừng năm mới", Thẩm Ngư không chút nghĩ ngợi bấm vào, lại phát hiện là Cát Dao gửi tới, hối hận ngay lập tức ——

Cát Dao biết về việc Lục Minh Đồng từ chức, cũng biết hai người có quen biết, năm ngoái vẫn bận rộn nên chưa có dịp gặp nhau, vì thế họ đành quấy rầy Thẩm Ngư để cô nói chuyện rõ ràng trên Wechat.

Hiện tại, cuộc trò chuyện của họ đang dừng lại ở câu hỏi của Cát Dao về kích thước của Lục Minh Đồng.

Thẩm Ngư giả chết hẳn một ngày, nhưng cô không ngờ Cát Dao rất quỷ quyệt, vậy mà lại gửi một bao lì xì qua lừa cô.

Lúc này, Cát Dao điên cuồng hỏi: "Mau trả lời tớ, tớ rất tò mò."

"Liên quan gì đến cô, cô Cát?"

"Không sao, nói cho các chị em biết để có kinh nghiệm không tốt à? Tớ không bắt buộc cậu phải nói chính xác bao nhiêu, tớ sẽ đưa ra đáp án cho cậu chọn? A: Dưới 12; B: 12-15; C: 15-18; D: Trên 18."

Thẩm Kế Khanh đang ngồi ở đầu kia của chiếc ghế sofa.

Thẩm Ngư xấu hổ đến trợn mắt lên, trả lời "Tớ không biết", kèm theo một hàng dấu chấm than.

Cát Dao: "Em ấy chỉ đẹp chứ không xài được phải không? Chậc, tớ hiểu nỗi khổ phải giữ gìn tôn nghiêm cho em ấy của cậu rồi."

Thẩm Ngư: “Cát tiểu thư, tha cho tớ đi, ba tớ đang ngồi ở bên cạnh tớ!”

Cát Dao: "Ồ?"

Cát Dao: "Thế không phải càng kí©h thí©ɧ hơn à?"

Lúc này, một yêu cầu gọi video hiện lên, từ Diệp Văn Cầm gọi đến.

Thẩm Ngư sững người một lúc, sau đó cầm điện thoại đứng lên.

Thẩm Kế Khanh ném một cái nhìn thắc mắc qua, Thẩm Ngư vội vàng giải thích: "Mẹ con đang gọi."

Cô đang cầm điện thoại định đi vào phòng ngủ, nhưng thấy Thẩm Kế Thanh mất tự nhiên đưa mắt nhìn TV, cô cảm thấy như vậy có vẻ hơi quá nên mới bước đến bên bàn ăn.

Trong video là Tần Chính Tùng, Diệp Văn Cầm đứng bên cạnh ông trong căn bếp sáng sủa và sạch sẽ đang chiên trứng, giữa tiếng "xèo xèo" bà ngước lên hỏi cô đã ăn tối chưa.

"Ăn rồi. Mẹ và chú Tần thì sao?"

"Bị lệch múi giờ, giờ bọn mẹ mới dậy."

Tần Chính Tùng cười nói: "Lát nữa sẽ có bạn bè đến nấu cơm với chúng ta, sợ cháu sau khi bận rộn sẽ đi nghỉ ngơi, nên gọi điện thoại trước, để chào hỏi. Tiểu Ngư, chúc cháu và ông nội năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào”.

Thẩm Ngư đáp lại bằng một nụ cười và trả lại lời chúc phúc tương tự.

Sau khi video bị cúp, Thẩm Ngư đứng đó một lúc lâu, mới quay lại ghế sô pha với điện thoại di động để trong túi.

Sắc mặt Thẩm Kế Khanh có chút mờ mịt: “Mẹ con bây giờ thế nào rồi?”

Trước đây, Thẩm Ngư có lẽ sẽ đáp: "Bà ấy có tốt hay không thì liên quan gì tới ba", nhưng dáng vẻ ốm yếu tiều tụy của ông khiến cô không thể cay nghiệt như vậy.

"Bà ấy sẽ sống ở nước ngoài trong một thời gian dài, bà sẽ trở về Trung Quốc sau năm mới, sau đó mới gọi người thân và bạn bè của cả hai bên cùng ăn một bữa."

Sau khi nghe xong, Thẩm Kế Khanh khó khăn nói: "Cũng tốt."

Thẩm Ngư lập tức bị ông kích động: “Ba hối hận à?"

Thẩm Kế Khanh sửng sốt một lúc, sau đó cười khổ: “Có một số việc, nói có hối hận hay không cũng chẳng ý nghĩa gì."

"Có ý nghĩa hay không không quan trọng, ba có hối hận không?"

Thẩm Kế Khanh im lặng một lúc lâu.

Thẩm Ngư tin rằng chắc chắn ông đã suy nghĩ kỹ vấn đề này, nhìn bộ dạng im lặng của ông, trong lòng nảy lên cảm giác khó chịu: “... Nhân quả cũng có rồi, con chỉ hỏi ba có hối hận hay không, vậy mà cũng phải suy nghĩ lâu như thế sao?"

Tiếng huyên náo trên TV khiến bầu không khí đột ngột ngưng đọng giữa họ rất buồn cười và lạ lùng.

Thẩm Kế Khanh cụp mắt xuống, tháo kính ra xoa xoa giữa lông mày: “Ba chỉ có thể nói rằng điều duy nhất ba hối tiếc là lẽ ra đã có thể có cách giải quyết vấn đề này tốt hơn."

“Ba có ý gì?” Trong lòng Thẩm Ngư như bừng lên lửa đốt: “… Ba cho rằng mình đúng à?”

“Đương nhiên là ba sai rồi, Tiểu Ngư.” Đôi gò má gầy gò của Thẩm Kế Thanh nửa như ẩn trong bóng tối: “Đương nhiên là ba sai rồi, chỉ là ba không muốn phủ nhận chuyện tình cảm kia chưa từng xảy ra thôi.”

Thẩm Ngư há miệng, vẻ mặt cứng đờ.

Cô chợt nhận ra rằng, Thẩm Kế Khanh nói lời này, sai trái biết bao, cũng tội lỗi biết bao, nhưng cô ... nhưng cô lại hiểu rõ.

Vì sự tồn tại của Lục Minh Đồng, cô biết rằng có một số điều trên thế giới mà cô biết là không nên hoặc không đúng, nhưng chúng đã xảy ra và tồn tại, thậm chí không phụ thuộc vào ý muốn của con người.

Tuy nhiên, hiểu không có nghĩa là có thể giải thích, càng đừng nói tới việc thông cảm.

"...Ba không quan tâm những gì ba làm, trong lòng ba nghĩ gì thì cũng để chúng thối rữa trong lòng đi! Lúc ba và Hứa Ngạc Hoa ở chung với nhau, sao ba không nghĩ tới con và mẹ?" Câu hỏi này đã đè nén trong lòng Thẩm Ngư từ lâu, cô luôn cảm thấy một kẻ phản bội như vậy không đáng để cô hỏi như thế.

"Đúng là ba sai rồi, Tiểu Ngư. Đáng lẽ ba không nên cho phép mình vượt qua ranh giới phòng thủ trong lòng mà quên đi trách nhiệm của người chồng và người cha. Nếu, nói ra điều này có thể khiến con cảm thấy tốt hơn - ba và cô ấy chưa bao giờ nói rõ lòng mình với nhau. Điều duy nhất bọn ba vượt rào là ngày hôm đó cả hai đã đi xem phim cùng nhau. Nhưng sai lầm là một loại bản chất, sai lầm là sai lầm. Không có gì gọi là sai nhiều hay sai ít cả.”

Thẩm Ngư im lặng sau khi nghe điều này.

Cuộc chia tay ngày hôm đó đã chia đôi cuộc đời cô, vì vậy cô luôn nhớ tới Thẩm Kế Khanh lúc đó đã im lặng và hèn nhát như thế nào, Hứa Ngạc Hoa vô liêm sỉ như thế nào.

"...Đã không nói rõ ràng, vậy tại sao không phủ nhận? Ít nhất, mọi chuyện sẽ không phát triển đến mức này."

Thẩm Kế Khanh giơ một tay đỡ trán: “Nếu ba nói điều này, con sẽ ghét ba hơn nữa — bởi vì cô ấy không phủ nhận, nên ba cũng không phủ nhận."

“Con không hiểu.” Thẩm Ngư nghiến răng.

"Con không cần hiểu, cũng không đáng để con hiểu. Cứ như vậy đi, Tiểu Ngư, nói những lời này chỉ khiến tâm tình của con thêm không vui mà thôi. Lần này con chủ động tới đây, ba đã rất vui rồi."

“Ba nói nghe nhẹ nhàng thật đấy…” Thẩm Ngư đột ngột đứng dậy, cúi đầu nhìn Thẩm Kế Thanh trông như chó nhà có tang, điều này khiến cô có thêm chút can đảm: “…Bởi vì ba, con không thể theo đuổi được hạnh phúc của đời mình”.

Thẩm Kế Khanh hoang mang nhìn cô.

Thẩm Ngư bị cơn hận thù dồn ép, buột miệng nói: "Con yêu Lục Minh Đồng."

Thẩm Kế Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn cô với vẻ không thể tin nổi.

"Bởi vì ba, con không thể đi tiếp được nữa, cho dù có đi tiếp, danh dự của con và cậu ấy cũng không bao giờ sạch sẽ được, ba vui vẻ cái gì? Con bị trách nhiệm đè trên vai, không thể không để ý tới ba, không thể bỏ mặc mẹ, còn có ông ngoại, ông nội... Đây là gánh nặng mà ba đã lựa chọn, ba ném nó cho con!" Cô nói liên tục, càng nói càng kích động.

"Ba nhẹ nhàng nói một câu con không cần hiểu, hai người vụиɠ ŧяộʍ có gì khó hiểu đến vậy à? Ba và Hứa Ngạc Hoa yêu nhau, ba thương hại tình cảnh của người ta, ba cảm thấy mẹ quá mạnh mẽ, trong nhà không ai lắng nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt* của ba, cho nên ba đi ra ngoài tìm tri kỷ. Ba cảm thấy mình ghê gớm lắm à, kẻ sĩ diện vì người thưởng thức mình mà chết, thậm chí ba còn không cần trả giá mạng sống, chỉ là từ bỏ hôn nhân và gia đình mà thôi. Ba với Hứa Ngạc Hoa đúng là tâm linh tương thông trong chuyện này thật đấy, hai người là một đôi bị thế tục này ngăn cản, là một đôi oán lữ không thể bên nhau trong cuộc đời này! Ba cảm thấy như vậy có phải không!"

*“Phong hoa tuyết nguyệt” dịch nghĩa đen ra chính là “Gió hoa tuyết trăng”. 📝Đây là thành ngữ dùng để chỉ những cảnh đẹp tuyệt vời nhất do thiên nhiên ban tặng cho con ngườip.

Sau khi Thẩm Ngư nói xong một hơi, trong lòng đầm đìa máu tươi vui sướиɠ.

Cô nhìn vẻ mặt của Thẩm Kế Khanh từ kinh ngạc chuyển sang thờ ơ, cuối cùng vai ông rũ xuống, đôi mắt vô hồn, chỉ còn một nắm tro tàn.

"Ba cảm thấy bản thân quá thảm thương, cảm thấy bản thân đang chuộc tội, chỉ mong nội tâm mình được bình thản… Sao ba lại ích kỷ như vậy? Ba dạy con viết chữ, ba thích văn học Xô Viết, ba nói, bởi vì nó mang lại cảm giác đẹp đẽ trong sự hy sinh. Ba có thực sự hiểu sự hy sinh nghĩa là gì không?"

Thẩm Kế Khanh khàn giọng: "... Tiểu Ngư, ba xin lỗi."

"Ba có lỗi với con, nhưng con không quan tâm, con không quan tâm nữa."

Trên TV, một câu hát xướng lên, vì sao sáng, gia đình hạnh phúc, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, phông nền xanh đỏ, tràn đầy không khí vui mừng.

Thẩm Ngư quay mặt đi, hít sâu một hơi, kìm nén không cho mình khóc.

Thẩm Kế Khanh im lặng một lúc lâu rồi chỉ nói: “Ba biết ba không có tư cách thuyết phục con, nhưng Tiểu Ngư, chuyện con và Tiểu Lục, cẩn thận hơn đi con. Bị bạn bè xa lánh, không phải là chuyện vui vẻ gì đâu…"

"Không tới lượt ba dạy dỗ con."

Thẩm Ngư cầm lấy chiếc áo khoác trên sô pha, cầm lấy điện thoại di động đi về phía cửa, đóng sầm lại cánh cửa sau lưng.

Gió lạnh và sương dày đặc.

Chỗ này cách xa khu đô thị, bầu trời âm u, có thể nhìn thấy vài vì sao lạnh lẽo.

Thẩm Ngư khịt mũi, đi ra ngoài liền rẽ phải, đi mấy trăm mét, nhìn thấy một cái siêu thị nhỏ còn mở cửa. Chủ cửa hàng đang mở Gala lễ hội mùa xuân trên điện thoại di động của mình, trông cửa hàng một mình.

Cô nhớ Lục Minh Đồng luôn hút hai điếu thuốc khi tâm trạng không tốt, nhờ chuyện này gợi ý nên cô cũng muốn thử một lần.

Yêu cầu chủ cửa hàng lấy một bao Marlboro* và bật lửa, bước ra khỏi cửa hàng, châm điếu thuốc dưới ánh đèn đường.

*Marlboro là một thương hiệu thuốc lá Mỹ, hiện đượcPhilip Morris USA sở hữu và sản xuất tại Hoa Kỳ và Philip Morris International sở hữu và sản xuất bên ngoài Hoa Kỳ.

Không hút đúng cách, ngoại trừ việc ho cho đến khi đau cả phổi, còn lại chả có tác dụng gì.

Cô bóp nát cả bao thuốc ném vào thùng rác cùng với bật lửa.

Đi được một lúc, cô bắt gặp một chiếc ghế dài bên đường, ngồi xuống.

Khoảng nửa tiếng sau, tâm trạng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, mặc dù tay chân lạnh cóng vì gió nhưng cô vẫn không có ý định quay lại.

Lúc này chuông điện thoại reo lên.

Thẩm Ngư nghĩ Thẩm Kế Khanh đang gọi cho cô nên cô không quan tâm tới nó.

Lại đổ chuông.

Tới khi nó đổ chuông lần thứ ba, Thẩm Ngư mất kiên nhẫn, móc ra nhìn mới phát hiện là Lục Minh Đồng đang gọi tới.

Sau khi nhấc máy, anh nói với giọng lười biếng: “Chị, chị không thèm nhận bao lì xì luôn à?"

Thẩm Ngư để cảm xúc hỗn loạn nghẹn ở cổ họng, một lúc sau mới nói: "... Tôi với ba cãi nhau, tôi không thấy."

“Chị không phải đang ở nhà Thẩm gia à?”

"Bố tôi phải phẫu thuật, tôi tới Thành Ấn để gặp ông ấy."

Lục Minh Đồng từ chức khá đơn giản, Đường Thuấn Nghiêu biết ngôi chùa nhỏ của mình không thể giữ được tượng Phật lớn nên chỉ giữ lại một cách tượng trưng.

Trước khi Lục Minh Đồng rời đi, cậu cũng đã thỏa thuận với Đường Thuấn Nghiêu, bán hệ thống quản lý nhiệm vụ mới được phát triển trong thời gian rảnh rỗi của cậu cho studio.

Hệ thống mới có phiên bản ứng dụng, giải quyết hoàn hảo tất cả các điểm yếu của phiên bản cũ, Lục Minh Đồng hứa sẽ chịu trách nhiệm bảo trì và cập nhật trọn đời.

Sau khi hoàn tất các thủ tục từ chức, Lục Minh Đồng ôm đồ đạc đi đến nơi làm việc của Thẩm Ngư, nghiêm khắc nói với cô: Đây là món quà cuối cùng dành cho chị.

Trong đêm đông giá rét lại nghe được tiếng hét quỷ khóc sói gào, nói chị Thẩm mau đồng ý em Lục đi, chuyện này mà cô cũng có thể chịu được, cô không phải người mà!

Sau đó, Lục Minh Đồng ở bên chỗ Lí Khoan và Giang Tiều suốt.

Những năm trước Thẩm Ngư thật sự rất bận rộn, nên cô không thường xuyên quay lại phố Thanh Thủy, vì vậy cô cũng ít khi gặp Lục Minh Đồng.

Anh nói được làm được, cũng không đi tìm cô.

Lục Minh Đồng hỏi: “Tại sao lại cãi nhau?"

"Còn chuyện gì nữa, chuyện cũ mèm thôi."

"Tôi đoán là hiện tại chị đang ở bên ngoài."

"..."

"Đây không phải là tính tình của chị à, cãi xong thì lại chạy."

"Đừng phàn nàn tôi nữa."

"Vậy chị mau quay về đi, bên ngoài không lạnh à?"

“Ừm……”

"Đừng có ừ, nhanh lên."

"Cậu đang ở đâu?"

"Đang chơi game với Giang Tiều."

“Tết Nguyên Đán cậu ta không về hả?”

"Không có chỗ nào để đi."

"Hai người đúng là anh em ruột."

“Đừng tưởng là tôi không biết chị đang kéo dài thời gian nhé,” Lục Minh Đồng tàn nhẫn ngắt lời cô: “Mau trở về đi, ở bên ngoài coi chừng bị cảm lạnh.”

Thẩm Ngư đứng lên khỏi băng ghế, giậm hai chân lạnh cóng trên mặt đất: “Vậy tôi cúp đây."

"Này..." Lục công tử kéo dài thanh âm: “Nói chuyện có liên quan gì đi với đứng hả?"

Rõ ràng là không nỡ để cô cúp máy, sao không biết thật thà gì cả.