Chương 4: Tâm sự thiếu niên tựa sương mù (04)

Ăn xong bánh kem, sáu người cùng nhau tập hợp chơi một ván, đến khi kết thúc đã qua hai tiếng.

Mọi người giúp Thẩm Đông Đông dọn dẹp một chút, người mệt lử đang chuẩn bị giải tán.

Cát Dao gọi người chồng giàu có đến đón mình, một chiếc xe Benz dừng lại bên đường, trước khi lên xe, cô ấy còn hôn gió Lục Minh Đồng một cái: "Rảnh rảnh thì ra ngoài ăn tối, tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu!"

Cầm trong tay mấy món quà sinh nhật, Thẩm Ngư đi dọc theo con đường tìm xe của mình, nói: "Cậu cùng "Kẻ phản bội" quan hệ rất tốt nhỉ."

Lục Minh Đồng lơ đãng "Ừm" một tiếng.

"Chồng cô ấy mở công ty quản lý, cô ấy cũng có một chức giả, lần trước tôi tìm cô ấy nhìn thấy trong công ty của họ có rất nhiều cô gái trẻ, họ thật sự rất xinh đẹp..."

Lục Minh Đồng đã đoán được cô định nói gì, đột nhiên xoay người: "Bây giờ chị mới hai mươi tư, không phải bốn mươi sáu."

Thẩm Ngư lộ ra vẻ hoang mang.

“Bà cô sáu ba mới có hứng thú với việc mai mối thôi.”

Thẩm Ngư phản bác lại cậu, đây là kỳ thị tuổi tác thêm kỳ thị giới tính, bốn mươi sáu tuổi đã trở thành bà cô sáu ba?

"Ừm, đúng là không liên quan gì đến tuổi tác." Lục Minh Đồng liếc nhìn cô.

"Sao cậu không mang những lời này đi khịa Cát Dao."

“Cát Dao đang nói chuyện khách sáo, đúng chứ?” Cậu tỏ vẻ lạnh lùng: “Tôi mới hai mươi hai tuổi, không cần chị lo lắng.”

Thẩm Ngư cho rằng lời nói này nhất định sẽ bị cậu nói vòng về lại phía mình, nên dừng lại đúng lúc.

Sau khi tìm được xe, Thẩm Ngư còn chưa kịp hỏi Lục Minh Đồng định quay về như thế nào thì cậu đã đề nghị muốn đi cùng xe của cô, dù sao cũng tiện đường.

Thẩm Ngư ngay lập tức từ chối, nhưng cô đang cầm quà bằng cả hai tay và món quà mà Nghiêm Đông Đông tặng đặc biệt lớn nên cô không rảnh tay để lấy chìa khóa xe.

Lục Minh Đồng đang đứng ngay trước mặt cô, nóng lòng chờ đợi, như đã ăn chắc rằng cô sẽ phải nhờ cậu giúp đỡ.

Thẩm Ngư nhìn cậu hồi lâu, sau đó đem quà đưa cho cậu: “Cầm đi!”

Sau khi mở khóa xe, Lục Minh Đồng mở cửa sau, đặt quà xuống ghế rồi quay người đi lên ghế lái.

Thẩm Ngư đang muốn mở cửa, Lục Minh Đồng đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô, tiện tay cướp chìa khóa xe đưa: “Tôi lái cho.”

Không để cô kịp có ý kiến gì, cậu nói: “Chị ngồi mở quà đi”.

Thẩm Ngư: "..."

Cũng là hiểu tính cách của cô, dù sao hai người cũng quen nhau chín năm rồi.

Trước đây vào ngày sinh nhật, Thẩm Ngư thích nhất chính là mở quà, Lục Minh Đồng đã nhìn thấy rất nhiều, khi cô vui vẻ mở đồ, bất luận bao nhiêu tuổi cô đều vẫn còn tính cách trẻ con như vậy.

Thẩm Ngư mở quà Thẩm Đông Đông đầu tiên, bên trong là hai chai rượu trái cây đựng trong hộp quà, bao bì rất tinh xảo và nhiều màu sắc, Thẩm Đông Đông còn chu đáo đính kèm một công thức, thêm hai lát chanh xanh để làm đậm đà hơn khi pha với nước soda có ga.

Hàng năm, những món quà mà Thẩm Đông Đông chuẩn bị chắc chắn không làm cô thất vọng.

Sau đó, là đến món quà của hai người bạn Thẩm Đông Đông, một người là sách giới thiệu nghệ thuật cắm hoa, người còn lại là hộp quà gồm kem dưỡng tay, sữa tắm và tinh dầu. Thẩm Ngư không quen bọn họ, nhận được quà của bọn họ thực là một niềm vui bất ngờ.

Cuối cùng, là quả của Cát Dao.

Ngay khi các lớp giấy gói được xé ra, trên hộp có một mẩu giấy ghi chú do Cát Dao để lại: Chúc bạn và lão Trần sớm kết thúc mối quan hệ yêu xa của mình.

Sau khi rút hộp giấy ra xem, Thẩm Ngư sợ tới mức suýt nữa ném đi, vội vàng đẩy hộp giấy về phía sau.

Nhưng Lục Minh Đồng vẫn nhìn thấy nó.

Bộ sản phẩm tình thú, tổng cộng có ba món với các kiểu dáng khác nhau.

Cậu im lặng ngoảnh mặt nhìn lại, coi như không thấy.

Thẩm Ngư để mấy hộp quà đã mở ra lại với nhau.

Lục Minh Đồng lúc này mới nói: "Tôi có quà cho chị, nhưng tôi biết chị sẽ không nhận nên tôi không mang ra."

"Cậu có lòng tặng thì tôi đành tùy ý nhận vậy."

"Tùy ý nhận không thú vị chút nào."

Thẩm Ngư còn chưa kịp nói, cậu lại nói: “Hôm nay là sinh nhật của chị, nên tốt nhất đừng nói lời cay nghiệt.”

Thẩm Ngư ngẩn người: "...Cậu biết tôi muốn nói cái gì nữa sao?"

“Tôi dùng đầu ngón chân cũng biết chị định nói gì.”

Thẩm Ngư ậm ừ, vì là hôm nay là sinh nhật cô nên cô cũng lười quan tâm cậu

Tính tình Lục Minh Đồng ngỗ ngược, nhưng cậu lái xe cực kỳ vững vàng.

Thẩm Ngư khoanh tay dựa vào ghế, cầm điện thoại trong tay, thỉnh thoảng nhìn lướt qua.

Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, Lục Minh Đồng đặt tay lên vô lăng liếc nhìn cô: "Chị đang đợi cuộc gọi của ai?"

Thẩm Ngư không trả lời.

Lái xe một hồi, Lục Minh Đồng chợt nhận ra: "Ồ, Trần Kế Châu."

“…Lái xe đi.” Thẩm Ngư ủ rũ ném điện thoại vào túi, nhắm mắt làm ngơ.

Lục Minh Đồng đoán đúng.

Cô không muốn làm một người cố chấp, không muốn vì vớt vát thể diện mà nói tốt cho Trần Kế Châu, thật lòng mà nói, cô rất thất vọng. Cô hiểu anh bận học, cũng không giục anh về Nam Thành, nhưng không thể nào sinh nhật cô còn chưa đầy bốn tiếng nữa mà anh lại quên nhắn tin.

Cô nhận ra Lục Minh Đồng đang nhìn mình, liền quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô nghĩ cậu sẽ nói lời mỉa mai, nhưng cậu không làm vậy.

Trong xe chìm vào im lặng mười phút, Thẩm Ngư nhận thấy cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ đã trở nên quen thuộc đã gần đến phố thanh thủy.

Nhận ra rằng chính Lục Minh Đồng muốn đưa cô về nhà trước.

Cô mở miệng, nhưng vẫn không phát ra âm thanh. Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng.

Xe chạy đến phố Thanh Thủy, Lục Minh Đồng thuần thục đậu xe bên đường dưới hàng cây ngô đồng, tắt máy cậu liếc cô một cái, thu liễm cảm xúc lại, tiến tới cởi dây an toàn: “Tới rồi."

"Cậu đi về kiểu gì?"

"Đi taxi."

Thẩm Ngư không nhúc nhích, trầm mặc trong chốc lát: "Lục Minh Đồng, tôi có hai chuyện muốn nói với cậu."

Lục Minh Đồng không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Hiểu rồi."

"Tôi còn chưa nói."

"Trước không thể, hiện tại lại càng không. Chị muốn nói như vậy không phải sao?"

Thẩm Ngư: "..."

“Còn từ mới nào nữa không?”

Thẩm Ngư nghiêm mặt nói: “Lần sau, Trần Kế Châu về Nam Thành, chúng tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Lục Minh Đồng cau mày, trong mắt hiện lên một tia địch ý: "Chị bố thí ai!"

Nói rồi cậu mở cửa bước xuống xe.

"Lục Minh Đồng!" Thẩm Ngư gọi ngăn lại: "Cậu bên ngoài gọi tôi là "chị", tôi vẫn luôn nhận nhiều năm như vậy, tôi đã coi cậu như người nhà..."

Cô chưa kịp nói xong thì cậu bước đã xuống xe, đóng sầm cửa lại một cái "Rầm".

Thẩm Ngư thở dài.

Đừng trách cô không nói lời cay nghiệt, vô dụng thôi.

Trước kia chính là như vậy, người này bất luận tốt xấu, chỉ cần cô đáp lại, cậu đều sẽ tiếp nhận hết thảy. Giống như nếu bạn nuôi một con chó, bạn chê nó không tốt, nó sẽ rêи ɾỉ hai lần để thể hiện sự bất bình. Lục Minh Đồng không có, cậu dường như là một kẻ nghiện thuốc, không một lời nói nào có thể đuổi cậu đi.

Thẩm Ngư ôm chồng quà đi về.

Tầng một của tòa nhà hướng ra đường, đã được bố trí làm cửa hàng, muốn lên tầng trên chỉ có thể đi qua một con ngõ và phải đi vào bằng cửa sau.

Trời đã tối, các cửa hàng tiện lợi và tiệm cắt tóc ở hai bên đều đóng cửa. Trên đường Thẩm Ngư đều chào hỏi với mấy người bán hàng cô quen biết.

Con đường lát đá lâu ngày hư hỏng đầy ổ gà, không biết chiếc xe đạp của đứa trẻ nào không đỗ đúng chỗ mà bị ngã.

Thẩm Ngư cẩn thận cầm đồ của mình tránh những chỗ ổ gà trên đường, sau đó cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi.

Tay cô không cử động được nhìn thấy cửa hàng vật tư kim khí trước mặt đóng cửa, cô đi tới để đồ xuống nền bê tông trước cửa hàng, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Nhưng, người gọi không phải Trần Kế Châu mà là Lục Minh Đồng.

Sau một lúc chần chừ, cô vẫn bắt máy.

Lục Minh Đồng: "Nói với chị một câu."

Thẩm Ngư cảm thấy âm thanh phát ra từ loa nghe rất lớn, liền quay đầu nhìn.

Lục Minh Đồng không biết đã đi theo lúc nào, một bóng người cao gầy đứng cách đó không xa, dưới ánh đèn đường mờ ảo trong ngõ.

Nhưng cậu cũng không định đi theo, cậu nhìn cô từ xa, giọng nói như băng trong nước chảy, trong trẻo lại có chút lạnh lùng: “Về đến nhà, nhanh tẩy trang đi ngủ đi, đừng cầm điện thoại chờ. Thật ngu ngốc, đó không phải là phong cách của chị."

Thẩm Ngư đang định trả lời: “Nói ai ngu thế” Nhưng cậu đã cúp điện thoại, không chào hỏi, chỉ lười biếng vẫy tay, xoay người rời đi.

Sáng hôm sau thức dậy, Thẩm Ngư nhìn thấy một tin nhắn từ Trần Kế Châu trên điện thoại di động lúc một giờ sáng xin lỗi vì đã quên sinh nhật của cô, đính kèm một bao lì xì với số tiền "520", anh ta còn gửi một bức ảnh chụp giao hàng, món quà anh ta mua cho cô đã được chuyển đi.

Thẩm Ngư nhận bảo lì xì, nhắn lại: "Không có gì."

Trần Kế Châu gọi một cuộc gọi thoại, Thẩm Ngư trả lời, mở loa ngoài để trên giá, vừa rửa mặt đánh răng vừa trả lời.

Giọng điệu Trần Kế Châu mang đầy sự áy náy, anh ta nhẹ giọng áy náy giải thích thí nghiệm xảy ra vấn đề, vì điều tra nguyên nhân, tái hiện sai lầm, ngày hôm qua anh ta ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, mãi đến hơn mười một giờ tối mới trở về ký túc xá.

Thẩm Ngư bóp sữa rửa mặt vào lòng bàn tay: “Thật sự không có chuyện gì.”

Khó khăn này đúng là cô phải chịu đựng, nhưng cô đã tiêu hóa nó cùng giấc ngủ tối qua. Bọn họ đều là người lớn, không việc gì phải tức giận vì những chuyện như thế này. Vốn dĩ trong một mối quan hệ yêu xa, hiệu quả giao tiếp và thể hiện tình cảm sẽ giảm đi rất nhiều nên cần phải cẩn thận giữ gìn.

“Em sẽ bắt đầu đi xem nhà…” Thẩm Ngư vừa rửa mặt vừa nói, “Em đã chọn trước mấy căn nhà, anh sắp xếp một cuối tuần về một chuyến qua xem.”

Bên kia không có phản ứng.

“Trần Kế Châu?” Thẩm Ngư nghi ngờ là tín hiệu không tốt: “… Anh có nghe em nói không?”

"Đó là tài sản trước hôn nhân của em, em có thể tự quyết định.” Trần Kế Châu cười nói.

Thẩm Ngư dừng một chút, rửa sạch bọt nước trên mặt mấy lần, lấy ra khăn mặt lau mặt: “...Tuy anh nói như vậy, nhưng là năm sau tốt nghiệp sau anh sẽ trở về Nam Thành, không phải chúng ta sẽ sống cùng nhau sao?"

"Vậy thì tốt... Anh sẽ tranh thủ thời gian trở về."

Thẩm Ngư có thể nghe được trong giọng nói của anh ta có chút khó xử: “Hay là anh có kế hoạch khác?”

“Không.” Trần Kế Châu cười nói.

"Nếu anh thực sự bận, em sẽ quay phòng cho anh xem từ xa, nhưng năm nay nhất định phải về một chuyến."

"…Được."

-

Trong tay Thẩm Ngư có một kế hoạch, ngày cưới của hai người đó đang đến gần, đồng nghĩa với việc nửa số người ở studio đều phải bận rộn.

Đặt trước sảnh tiệc của khách sạn, 10 giờ tối trước ngày cưới cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, đóng cửa không cho ai xem thiết kế buổi lễ, tiệc cưới sẽ được cử hành vào trưa ngày hôm sau, các khách mời sẽ lần lượt tiến vào địa điểm tổ chức từ 11 giờ.

Điều này có nghĩa là họ chỉ có mười hai giờ để xây dựng hiện trường.

Trước khi đội xây dựng phụ trách bộ phận này chính thức khởi công, Thẩm Ngư đã phải hoàn thành rất nhiều công việc chuẩn bị: phối hợp với ban quản lý khách sạn, lên kế hoạch tiến độ thi công, kiểm đếm vật liệu xây dựng...

Hơn nữa, thân là người phụ trách cô phải ở lại với người giám sát cả đêm, có mặt bất cứ khi nào được gọi.

Tuy nhiên, thật xui xẻo khi ngày xây dựng lại trùng với kỳ kinh nguyệt của cô.

Nuốt 2 viên Ibuprofen để cầm cự, đến khi tan sở thì cả người như chết đi sống lại.

Lúc này, quản lý kho hàng gọi điện nói mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng để đi chuyển lên xe tải, nói muốn cùng cô kiểm tra lại thời gian xuất phát.

Thẩm Ngư: “Trước khi nên xe không phải đã nói các anh phải báo cho tôi một tiếng, tôi đi kiểm kê lần cuối sao?”

Đầu dây bên kia nói: "Vừa nãy trợ lý của cô đã đến kiểm hàng."

Trợ lý……

Thẩm Ngư nói: “Chờ một chút.”

Cô cúp điện thoại, gọi cho Lục Minh Đồng, bên kia nhanh chóng bắt máy.

Nói qua tình hình với cậu xong, Thẩm Ngư có chút bực bội: "Tôi không giao nhiệm vụ này cho cậu? Nhà kho an ninh nghiêm ngặt, tám giờ tối khóa cửa, nếu thiếu thứ gì, tổng giám đốc Đường ra mặt cũng vô dụng..."

Lục Minh Đồng nói: "Tôi biết. Tôi có để lại một khoản tiền."

Thẩm Ngư ngẩn ra một lát.

"Chị chẳng phải đã nhấn mạnh nó trong cuộc họp, còn chia sẻ bản ghi nhớ của mình sao?"

"Cậu…”

"Nếu ít hơn, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"Cậu không chịu trách nhiệm được!"

“Thẩm Ngư, tôi không đáng tin như vậy sao?” Lục Minh Đồng ngắt lời cô: “Tôi đang xem bọn họ chuyển hàng lên xe, lát nữa lại nói.”

Điện thoại cúp máy.

Thẩm Ngư vẫn cảm thấy không yên tâm, còn định tự mình đi tới đó.

Một lúc sau, cô nhận được một tin nhắn WeChat, Lục Minh Đồng đã gửi một bức ảnh đã chụp và phiếu giao hàng có chữ ký của quản lý kho hàng.

Cô đã đối chiếu số lượng, quả thực có đủ tiền. Có như vậy cô mới yên tâm được.

Nửa giờ sau, Lục Minh Đồng trở lại với bữa tối và một cốc trà sữa trên tay.

Cậu đi thẳng, đặt chiếc túi lên bàn cô.

Thẩm Ngư lạnh lùng liếc cậu một cái: "Cậu tự mình chủ trương, không có sai lầm là tốt rồi, có sai lầm, cuối cùng tôi sẽ lại là người chịu trách nhiệm."

Người bên cạnh Thẩm Ngư đã đi ăn cơm hết, Lục Minh Đồng kéo ghế tới ngồi xuống, nghe tai này lọt sang tại kia, không có ý nghe giáo huấn.

Hôm nay cô không được khỏe, nên không trang điểm, khuôn mặt của rất khó coi.

Ánh mắt cậu quét qua mặt cô: "Đường Thuấn Nghiêu có nói với chị rằng cách làm việc ôm đồm hết việc này của chị rất dễ khiến bản thân kiệt sức không?"

“Tôi vẫn luôn thế này.”

"Tổng giám đốc Đường tuyển trợ lý cho chị, nhưng chị lại không thật sự cần."

“Cậu cảm thấy khối lượng công việc không đủ sao?” Thẩm Ngư liếc cậu một cái: “Tôi bảo cậu học SU, cậu học chưa?”

"Tôi đã làm mẫu cho vài đồng nghiệp của chị rồi."

"...Tại sao, cậu là trợ lý của tôi, họ nhờ cậu đi đã có sự đồng ý của tôi rồi sao?"

Lục Minh Đồng không nói nên lời, cô không dùng cho mình cũng không cho người khác dùng, cậu chỉ là làm công ăn lương, cũng không phải ông chủ.

Thẩm Ngư chú ý tới hướng câu chuyện đã đi quá xa: “…Chúng ta đang nói về việc cậu làm việc mình không được giao.”

Lục Minh Đồng thực sự không thể chịu đựng được nữa: "... Chị đại của tôi, chỉ là kiểm kê số lượng mà thôi. Chuyện này chị tìm đại một đứa trẻ mười tuổi đến đây nó cũng làm được. Thức đêm mà không ăn cơm tối là không được đâu!"

Thẩm Ngư không biết là giọng điệu lãnh đạm của cậu hay là cậu gọi "chị đại" càng khiến cô tức giận hơn.

Cô lườm cậu một cái, cậu tựa hồ cảm thấy cô đã hết thuốc chữa, tự mình cầm lấy cơm tối mở nắp, mở túi đũa, cầm đũa muỗng đưa qua.

Một bát canh đậu, có thể nhìn thấy đậu xanh đã được luộc mềm.

Thẩm Ngư không biết làm sao mà Lục Minh Đồng lại biết món cô thích nhất ở cửa hàng này.

Cô không nhận, tình hình rơi vào bế tắc.

Lục Minh Đồng nhìn cô, giọng nói cùng ánh mắt không chút tình cảm nói: "Không phải tối hôm qua chị nói chị nhận tôi là người nhà của chị sao. Bây giờ muốn chị ăn một chút, cũng khiến chị chết sao?"

"Đừng lấy cái này làm vỏ bọc."

“Vậy tôi vứt đi.” Cậu cầm lấy bữa tối, không chút do dự đứng lên.

"...Lục Minh Đồng!"

Cậu quay người lại, nhìn cô rồi đưa đũa qua.

Thẩm Ngư thở dài đưa tay ra.

Lục Minh Đồng cắm ống hút cốc trà sữa viên khoai môn đặt nó trước mặt cô.

Cậu dựa lưng vào ghế, nhìn cô ăn, chán nản xoay ghế nửa vòng, đột nhiên nói: “Hệ thống quản lý công việc trong studio của chị thật tệ.”

Thẩm Ngư: "..."

"Đường Thuấn Nghiêu đã thuê ai ở ngoài? Cái năm nhất tôi viết còn tốt hơn cái này."