Chương 49: Làm hồ của tôi (02)

Hôm nay mời khách, Diệp Văn Cầm dậy thật sớm để chuẩn bị, mặc dù không đến mức rình rang như tiệc cưới, nhưng đây vẫn là một dịp quan trọng.

Bà đã hẹn một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến trang điểm và làm tóc, sau khi ăn sáng xong, bà mang chiếc váy đã ủi đến cửa hàng.

Tần Chính Tùng còn có việc khác phải làm, ông muốn đón người thân và bạn bè đến từ Sùng thành nên sau khi đưa bà đến salon thì rời đi.

Quá trình chuẩn bị cực kỳ tốn thời gian, bắt đầu từ bước chăm sóc da cơ bản.

Người phụ trách của bà tầm ba mươi tuổi, là giám đốc của salon, nói chuyện nhẹ nhàng, thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp, rõ ràng nói ra lời nịnh nọt nhưng nụ cười trên môi lại không khiến người ta cảm thấy công nghiệp một chút nào.

Cô ấy khen ngợi khí chất của Diệp Văn Cầm thật tố, tinh thần diện mạo cũng đẹp, không giống với những bà chủ toàn chức sống an nhàn sung sướиɠ cô ấy thường tiếp đãi, trên người bà có loại khí chất của một người phụ nữ giỏi giang.

(bà chủ toàn chức: nguyên văn toàn chức thái thái, là những phu nhân nhà giàu ở nhà ăn chơi làm đẹp quản lý gia đình)

Diệp Văn Cầm đã qua cái tuổi thích nghe người lạ thổi phồng rồi, chỉ hưởng thụ sương sương rồi để điện thoại xuống tán gẫu mấy câu.

Cô ấy nghe nói Diệp Văn Cầm có một cô con gái làm tổ chức đám cưới thì cười nói hai người cũng coi như là nửa đồng ngành rồi.

"Có điều tổ chức đám cưới mệt hơn chúng cháu nhiều, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải để ý. Thu nhập cũng không ổn định nữa, chủ yếu là trích phần trăm, hơn nữa còn không thể kiếm được khách quen.”

(câu không kiếm được khách quen chắc mọi người cũng hiểu ha, đám cưới một lần trong đời thôi à, có khách quen là hiểu liền :V)

Giọng điệu của Diệp Văn Cầm thản nhiên: "Bởi mới nói, con bé chạy sô cả ngày, mệt lên mệt xuống mà có kiếm được mấy đồng đâu, chả biết làm làm gì.”

“Đấy không phải là nhờ có cô ở đằng sau chống lưng cho nên cô ấy mới có thể thoải mái làm công việc mình muốn đấy sao?”

Diệp Văn Cầm im lặng một lúc, gọi người rót cho bà một cốc nước rồi chuyển chủ đề.

Trong lúc uống nước, Diệp Văn Cầm hỏi cô ấy: "Cô có con không?"

“Có chứ, cháu lấy chồng sớm, con cháu hiện đang học lớp một, nó cũng là con gái.” Cô ấy cười nói: “Lúc con bé ba tuổi thì cháu ly hôn, cháu giành được quyền nuôi con. Bản thân cháu nghỉ học mấy năm, không có công việc cố định. Sau khi ly hôn thì hàng tháng ba đứa nhỏ chỉ đưa tiền sinh hoạt cơ bản, một năm không đến thăm lấy một lần. Lúc con bé còn nhỏ đi theo cháu chịu không ít khổ, nhưng con bé ngoan lắm, đến giờ chưa từng oán giận. Mấy năm nay điều kiện kinh tế mới tốt hơn, năm ngoái đưa con bé đi Disneyland chơi lần đầu tiên, nó vui lắm...”

Diệp Văn Cầm nghe được, suy nghĩ của bà dần trôi xa, đến khi định thần lại thì cô ấy đã ngừng nói rồi, có lẽ cô ấy cho rằng bà không nghe, tưởng mình làm phiền khách hàng.

Diệp Văn Cầm mỉm cười: "Cháu có đứa con ngoan quá.”

"Vậy mới nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ mà… Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ trang điểm cho cô tốt nhất, để con gái cô có thẻ vui vẻ nhìn cô xây dựng tổ ấm mới.”

Diệp Văn Cầm dường như không nghe thấy, liếc mắt nhìn trong gương một cái.

Dù stylist có chuyên nghiệp đến đâu, tinh dầu có cao cấp đến cỡ nào thì cũng không thể che đi những nếp nhăn quanh mắt của bà.

Bà chưa bao giờ sợ già đi, nhưng những năm này bận rộn chưa từng dừng lại. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi này, nhìn lại mới biết thời gian đã trôi qua nhanh như thế.

Bà không tự chủ lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở danh bạ rồi lại do dự, cuối cùng vẫn cất đi.

Ba bàn đã được đặt trước trong khách sạn có người thân của nhà họ Diệp, có người thân của nhà họ Tần, ngoài ra còn có bạn bè của hai người bọn họ.

Hôm nay Tề Cánh Ninh và cha anh ta cũng tham dự, thân là con cháu, anh ta chủ động nhận nhiệm vụ giúp đỡ chuyện tiếp khách.

Khi yến tiệc sắp bắt đầu, Tề Cánh Ninh nhìn thoáng qua bàn của nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều ở đó ngoại trừ Thẩm Ngư.

Anh họ của Thẩm Ngư và mấy người trong họ cùng nhau chơi game, cười nói ầm ĩ, hoàn toàn không để ý đến nhân dịp này, cho đến khi ông nội của Thẩm Ngư kêu lên dừng lại, mới có chút kiềm chế bản thân.

Tề Cánh Ninh trở lại bàn của mình, gửi tin nhắn cho Thẩm Ngư: “Sao cô còn chưa tới vậy? Yến tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Nửa tiếng sau mới có tin nhắn trả lời.

Thẩm Ngư nói với anh ta: “Tôi không tới, chơi vui vẻ nhé —— à anh giúp tôi chụp thêm mấy tấm ảnh nha.”

Nghi thức trước bữa tiệc cũng rất đơn giản, Diệp Văn Cầm và Tần Chính Tùng lên tiếng, sau đó mời đại diện hai họ lên phát biểu.

Đại diện bên nhà Tần Chính Tùng là con trai của ông, trước đây vẫn sống ở Hồng Kông với vợ cũ của ông ta, vì bữa tiệc hôm nay mà lặn lội đến đây.

Về phần Diệp Văn Cầm, chính ông ngoại của Thẩm Ngư lên phát biểu. Ông cụ còn đặc biệt viết bản thảo, sợ quên mất chữ nên cầm theo bản thảo, còn vì mắt kém mà thỉnh thoảng phải giơ bản thảo sát vào mặt.

Đều là mấy câu nho nhã đại loại như ‘Loan phụng hòa minh, sắt cầm hảo hợp’ vân vân, khiến mọi người phải bật cười thành tiếng.

*“Loan phụng hòa minh, sắt cầm hảo hợp”. Nghĩa là: Chim loan và chim phụng hòa tiếng hót, Đàn sắt đàn cầm hợp âm, là chỉ đôi vợ chồng hòa hợp với nhau.

Tề Cánh Ninh nghe thấy người cùng bàn xì xào bàn tán, hỏi tại sao con gái nhà gái không đến.

Gần đây Tề Cánh Ninh mới biết chuyện của Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng, anh ta chỉ có chút thích Thẩm Ngư, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm lý.

Sau khi kiểm điểm lại, anh ta cảm thấy Thẩm Ngư khác xa so với những gì anh ta tưởng tượng, thậm chí ở trên WeChat còn trêu chọc cô mấy lần.

Thẩm Ngư nói tổng giám đốc Tề là người hay thích xem nhẹ, người lúc nào cũng chỉ im lặng mới là người làm nên đại sự.

Anh ta chỉ biết Thẩm Ngư và Diệp Văn Cầm từng ầm ĩ, nhưng anh ta không ngờ rằng nó lại nghiêm trọng đến như vậy.

Nghi thức đơn giản kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Vì đều là người thân và bạn bè nên hai nhà Tần Diệp đã thỏa thuận trước là đến mức thì ngừng, rượu thì uống đến điểm thì thôi.

(QT nó thế á, đại ý là đến độ thì dừng thôi, chứ vượt mức ấy là nó lố lăng, chứ như những đám cỗ bình thường là các bác uống mà lăn lê bò toài, có ông còn ngã mẹ vào vệ đường ngủ rồi mà còn bị xốc dậy uống rịu típ)

Diệp Văn Cầm đưa Tần Chính Tùng đến từng bàn thân gia bên nhà họ Diệp chúc rượu.

Em họ của Thẩm Ngư, Tân Manh Manh không chút do dự nói: “Dì ơi, sao ngay cả tiệc tái hôn của dì mà chị họ lại không đến vậy? Công việc của chị ấy bận đến thế à?”

Diệp Văn Cầm mỉm cười nhìn cô ta: "Có đủ đồ ăn không?"

“A?” Tân Manh Manh sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía mẹ cô ta: “Dạ đủ …”

“Nếu không đủ thì để dì kêu nhà bếp chuẩn bị thêm hai món nữa.” Diệp Văn Cầm vươn tay nhéo mặt cô, khiến khóe miệng cô ta nhếch lên: “Tránh cho không đổ đầy được cái miệng xinh xắn nhiều chuyện của cháu yêu nhá.”

Giọng điệu của bà như mỉa mai, lại chỉ như người lớn đang trêu chọc con cháu.

Tân Manh Manh nhất thời không dám lên tiếng.

Hết một vòng kính rượu, hai người Diệp Tần đi đến bàn của thân gia nhà họ Tần ngồi xuống ăn cơm.

Tần Chính Tùng ghé sát vào tai Diệp Văn Cầm thì thầm: "Chẳng phải anh bảo em rồi à, em không gọi Tiểu Ngư đến khác nào cho kẻ thù của cơ hội tổn thương người nhà.

"Lúc này gọi thì có tác dụng gì? " Diệp Văn Cầm thực sự bị lời nói của Tân Manh Manh làm cho bực cả mình. Rõ ràng là người lớn trong nhà dạy ra, để cho con trẻ nói mà làm cho người khác không vui lại chỉ cần một câu ‘trẻ con có biết gì đâu’ là xong chuyện.

"Anh bảo bây giờ em gọi Tiểu Ngư tới đi, còn chưa muộn đâu."

"Đến muộn còn ra thể thống gì nữa? Còn không bằng không đến.” Vẻ mặt Diệp Văn Cầm lạnh nhạt: "Hơn nữa không phải anh không mời, mà là con bé không đến. Tự nó bướng cơ mà, sao em phải hạ mình đi xin chứ?”

Tần Chính Tùng cười cười, từ chối cho ý kiến.

Thẩm Ngư đã sớm tan sở, đang chờ đợi.

Sau khi Tề Cánh Ninh gửi tin nhắn cho cô, cô liền tranh thủ nhờ Tề Cánh Ninh khi nào yến tiệc sắp kết thúc thì nhắn cho cô.

Sau khi nhận được tin, Thẩm Ngư cầm lễ vật đã chuẩn bị từ trước chuẩn bị ra ngoài.

Lục Minh Đồng đẩy quyển sổ ra, từ trên ghế sa lông đứng lên: "Anh đi cùng em."

Thẩm Ngư do dự nhìn cậu.

“Anh chờ em ở trong xe.” Lục Minh Đồng đem theo hộp thuốc cùng bật lửa: “Anh ra ngoài hít thở không khí đã.”

Lục Minh Đồng tự nhiên đảm nhận nhiệm vụ lái xe.

Liếc nhìn người ngồi trên ghế phó lái một cái, Thẩm Ngư tay cầm túi quà, vẻ mặt như đang vội đi thi.

“Anh nói xem em nên giao cho chú Tần hay là trực tiếp giao cho mẹ em thì tốt hơn?”

"Chị gái à, em đi tặng lễ chứ không phải đi phá đám đâu. Nếu dì không muốn gặp em thì sẽ không làm khó em trong ngày này.”

Căn bản Thẩm Ngư không nghe lời của cậu, vẫn trầm tư như cũ: "... Quên đi, giao cho chú Tần thôi, dù sao đưa đủ lòng thành là được.”

"..."

Lái xe đến nơi mất khoảng hai mươi phút.

Lúc đến nơi, tiệc đã sắp tàn. Thẩm Ngư sợ Tần Chính Tùng không nhìn thấy tin nhắn WeChat nên trực tiếp gọi điện thoại.

Tần Chính Tùng hỏi cô: “Có muốn kính rượu không?”

"Rượu thì thôi ạ, chú nhận quà xong thì cháu phải đi ngay."

"Vậy ngồi ở đại sảnh chờ một lát, chú xuống ngay đây."

Sau khi Thẩm Ngư xuống xe, Lục Minh Đồng châm một điếu thuốc ngồi trong xe đợi cô.

Xe đậu bên đường đối diện khách sạn.

Một lúc sau, cậu nhìn thấy Thẩm Ngư từ trong khách sạn đi ra.

Tuy nhiên người đi bên cạnh cô không phải Tần Chính Tùng mà là Diệp Văn Cầm.

Hai người dọc theo đường đi ra cửa chính, đến cuối cùng thì rẽ vào một góc, đi đến con đường vắng vẻ bên cạnh.

Lục Minh Đồng khởi động xe lái khỏi đoạn đường này, chuẩn bị tìm một chỗ đậu xe khác.

Diệp Văn Cầm xuống lầu lấy quà, giải thích rằng lúc này Tần Chính Tùng đang bị các vị khách quấn lấy và không thể thoát ra được.

Thẩm Ngư không thể biết được lời giải thích này là thật hay giả, cuối cùng Diệp Văn Cầm không phản đối việc gặp cô, cho nên cô mới nóng đầu muốn nói đôi câu với bà.

Khóe mắt Thẩm Ngư liếc nhìn Diệp Văn Cầm.

Hôm nay bà mặc một chiếc váy đen, trang điểm và làm tóc ổn trọng lại không quá già dặn, khí chất rất tao nhã. Dưới ánh đèn đường, sắc mặt bà đỏ bừng, có lẽ trong bữa tiệc đã phải uống rất nhiều rượu.

Cô hối hận vì đã không tận mắt chứng kiến, nhưng cô cũng rất vui vì cuộc sống tương lai của Diệp Văn Cầm sẽ vui vẻ bình an dù có cô hay không.

Thẩm Ngư im lặng một lúc lâu, Diệp Văn Cầm cũng không thúc giục cô.

Tốc độ bước chân chậm lại, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người lần lượt bước đi.

Thật lâu sau, Thẩm Ngư mới nhỏ giọng mở miệng, mang ý cười nói: “Mẹ, con biết từ nhỏ thành tích của con không tốt lắm, làm việc cũng không tốt, con chưa bao giờ là kiểu con gái có thể làm mẹ kiêu ngạo như mẹ nghĩ. Khi mẹ chịu tủi thân con không giúp được; lúc mẹ muốn tự hào thì con lại làm ra chuyện khiến mẹ mất mặt. Bây giờ con muốn yêu đương lại làm tổn thương đến quan hệ mẹ và con…”

Cô khẩn thiết thổ lộ từng chữ, không mang theo chút oán hận.

"Con biết mẹ chắc chắn sẽ không quan tâm đến quá trình tại sao con lại đồng ý ở bên Lục Minh Đồng, vì vậy con sẽ không nói nhảm nữa.”

"Con sẽ không bao giờ từ bỏ Lục Minh Đồng dù mẹ có đồng ý hay không, Lục Minh Đồng vô tội, con chắc chắn rằng anh ấy là người có thể đi cùng con đến cuối đường. Tất nhiên không ai có thể nói chắc chắn điều gì sẽ xảy ra xảy ra trong tương lai. Nếu đến lúc đó con không may thì là con tự tát vào mặt mình, ấy là điều con đáng phải chịu. Nhưng tại thời điểm này, con phải giữ vững lập trường của mình.”

“Mẹ nói không sai, mỗi người đều phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình, cho nên mẹ không việc gì phải tha thứ cho con, con cũng sẽ không quấy rầy hay làm khó dễ mẹ”

"Nhưng cho dù mẹ không tha thứ cho con thì con vẫn sẽ mãi yêu mẹ. Ở Nam Thành, bên cạnh trái tim con vĩnh viễn có vị trí của mẹ.”

Nhà họ là gia đình truyền thống, lớn đến thế rồi mà hiếm khi nào nói chữ ‘yêu’ ra khỏi miệng.

Trong giọng nói của Thẩm Ngư vốn mang theo ý cười, nhưng cuối cùng giọng cô không khỏi trở nên khàn khàn, nước mắt đã đầy nhưng lại không rơi xuống. Hôm nay là ngày vui của Diệp Văn Cầm, cô không muốn gây rắc rối.

Cô giơ tay lên nhanh chóng lau đi, nở nụ cười nói: “...Con sẽ đưa mẹ lên."

Từ đầu đến cuối, Diệp Văn Cầm không ngắt lời cô.

Vẻ mặt của bà vẫn luôn thản nhiên, bà nhìn Thẩm Ngư, cô chỉ đến đây để tặng quà nhưng có cố ý ăn mặc rồi trang điểm, đeo kính áp tròng và váy hoa kiểu Pháp. Khi còn bé cô ghét nhất mặc váy, lại càng ghét thỉnh thoảng bị người khác dạy bảo là thục nữ phải thế này thế nọ.

Diệp Văn Cầm bình thản nói: "... Con cũng chỉ có tí khả năng ấy thôi à. Con mà kiên cường hơn chút nữa thì có lẽ mẹ còn đánh giá con cao hơn chút đấy. Cái tính cách yếu mềm này y xì đúc cha con rồi, con nói nhiều như thế thì mẹ cũng có đôi lời muốn nói với con. Tính mẹ thế nào thì con biết rồi đấy, mẹ không hối hận vì những gì đã nói, bởi vì chỉ cần mẹ yếu đuối một chút thôi là sẽ không thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, đây là nguyên tắc của mẹ. Cho nên mẹ không nghĩ đến việc có nên tha thứ hay không, chấp nhận hay không chấp nhận. Lựa chọn là của con, con nghĩ thông rồi thì không cần xin mẹ thứ tha cái gì cả. Con cứ việc sống cuộc sống của con cho tốt, không phải hối hận là được.”

Cuộc sống chẳng qua là ăn cá mặn cho đỡ khát mà thôi.

Cầu người được người thôi ấy mà.

Diệp Văn Cầm giơ tay lên: “Đi thôi, mẹ còn phải quay lại tiễn khách."

Là nhìn xuống đất một cái, thấy bóng của Thẩm Ngư sau lưng mình.

Bà nhớ lại hồi Thẩm Ngư còn bé, học nói học đi đều chậm hơn người khác. Sau này lên tiểu học, học chữ cũng chậm, thậm chí còn chậm hơn. Bà là người luôn phấn đấu để trở thành người đứng đầu trong mọi phương diện, vậy nên không ít lần bà tức giận vì điều này.

Sau đó Thẩm Ngư thất bại trong một cuộc thi toán học, bị mời phụ huynh.

Lúc về nhà, bà kép tay Thẩm Ngư đi nhanh, không để ý đến con gái đang thất tha thất thểu đi theo sau.

Cuối cùng Thẩm Ngư trượt chân ngã xuống đất, khóc òa lên.

Đứa con gái này của bà từ bé học cái gì cũng chậm, nhưng cô có một ưu điểm, ấy là rất ít khóc, lúc đi tiêm cũng cười ha ha, phản ứng chậm chạp, y như một đứa ngốc.

Lần này cô lại khóc ác hơn cả lúc bị cảm lạnh hay phát sốt.

Cô ngã nhào xuống đất, thở không ra hơi nói: "Mẹ ơi đi chút thôi, chờ con với!"

Chuyện cũ bị thời gian chôn vùi đột nhiên khiến Diệp Văn Cầm cảm thấy chợt buồn.

Nếu hỏi bà, điều duy nhất khiến bà tiếc nuối chính là khi hai người vẫn còn sớm chiều hướng về nhau, lẽ ra nên chậm một chút, không thúc giục, không vội vàng.

Chậm một chút thì sao nào?

Để bây giờ tình cảnh vội vàng, đã không còn đi cùng một hướng.

Muốn chờ lại không còn nơi nào để chờ.