Chương 8: Tâm sự thiếu niên tựa sương mù (08)

Buổi sáng, giữa mùa hè đã nóng không thể chịu được.

Xe của Thẩm Ngư đã đợi ở cổng khu dân cư, ghế phụ trống nhưng Lục Minh Đồng lại ngồi ở ghế sau. Chiếc áo polo của cô cũng không thể ôm được đôi tay dài của cậu nên nhìn vô cùng gò bó.

Thẩm Ngư đến đón mẹ Trần Kế Châu đi bệnh viện, Lục Minh Đồng nhất quyết muốn đi theo, thậm chí còn bác bỏ cả lý do cô định lấy ra để từ chối: "Không phải chị rất giỏi đối nhân xử thế sao, tôi muốn đi để học hỏi."

Cô nhìn cậu qua kính chiếu hậu một cái, lửa giận có xu thế bùng lên, tên khốn kiếp này chắc chắn là tới chọc tức cô.

Không lâu sau, một người đi ra từ cổng của khu dân cư.

Nhìn thấy người đó Thẩm Ngư lập tức ngồi thẳng, Lục Minh Đồng cũng đoán được người đó là ai.

Đó là một người phụ nữ, mang một chiếc túi da màu đen không biết kiểu dáng gì, áo tay ngắn màu đen và quần dài màu đen chất liệu bình thường. Hơi béo, không cao, chắc chưa đến 1,6 mét. Mái tóc dài của bà ấy đã từng uốn và nhuộm, nên giờ phần cuối của nó rất sơ xác và vàng úa.

Lục Minh Đồng sửng sốt một chút, khác hoàn toàn khác với tưởng tượng, trên mặt bà ấy cậu chỉ nhìn thấy dấu vết của bao năm vất vả để lại, không có chút khôn ngoan tính toán nào.

Vừa nhìn thấy xe của Thẩm Ngư, bà ấy lập tức đi tới, mở cửa bước lên xe vội vàng nói xin lỗi, nói sáng nay ở nhà hết gas, phải chờ người mang bình mới lên lầu.

Bà chú ý tới Lục Minh Đồng ở ghế sau, cười nói: "Đây là..."

Thẩm Ngư cười nói: “Đây là em trai nhà hàng xóm cháu.”

Lục Minh Đồng lúng túng gật đầu với bà: "Xin chào dì."

Bà nhìn Lục Minh Đồng từ đầu đến chân, vui mừng như thể nhìn thấy đứa con có triển vọng của nhà họ hàng, khó có thể diễn tả bằng lời: “Vẫn còn đang học đại học phải không?”

“Vừa mới tốt nghiệp, đang làm việc lặt vặt trong studio của cháu.” Thẩm Ngư trả lời thay cậu.

Bà cảm thấy hỏi thêm vài câu nữa sẽ rất mất lịch sự, vì vậy chỉ mỉm cười với Lục Minh Đồng rồi quay người lại.

Trên đường mẹ Trần luôn nói chuyện phiếm với Thẩm Ngư hoặc là mẹ Trần nói Thẩm Ngư nghe.

Nói công việc Thẩm Ngư rất bận rộn, sợ quấy rầy cô nên vẫn luôn không liên lạc, nếu không chắc chắn sẽ nói chuyện qua lại với cô nhiều hơn, Thẩm Ngư vừa qua sinh nhật, đáng lẽ phải đưa cô về nhà ăn cơm nhưng Trần Kế Châu không về, sợ cô ở sẽ không thoải mái, lại thêm thời tiết dạo này nóng hơn nhưng điều hòa vẫn không thể bật quá nhiều, hàng xóm ở tầng dưới có máy điều hòa, đổ mồ hôi cũng không được, huống chi là khó chịu...

Lục Minh Đồng ngày càng im lặng.

Có thể thấy Thẩm Ngư không hề bài xích với những lời lải nhải của mẹ Trần, thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Cũng có thể thấy được tình cảm của mẹ Trần dành cho Thẩm Ngư là thật lòng, giống như sợ bà chậm trễ cô vậy.

Mẹ Trần phải làm một phẫu thuật nhỏ.

Không hiểu sao, trên đùi bà lại có một khối u to bằng quả trứng chim bồ câu, sờ vào không đau, không ngứa, sau khi chụp phim và làm xét nghiệm kết luận là u xơ lành tính, không cần điều trị cũng không phải nhập viện. Chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ để lấy nó ra là được.

Mẹ Trần đã hẹn với bác sĩ về thời gian phẫu thuật.

Lục Minh Đồng và Thẩm Ngư đợi bên ngoài phòng điều trị, ngồi cạnh nhau trên một hàng ghế nhựa màu xanh lá cây ở hành lang. Thẩm Ngư xách túi cho mẹ Trần, Lục Minh Đồng xem qua đó là làm bằng da PU, cũng không phải là chất liệu tốt lắm, dùng lâu ngày da ở đường may phía dưới bị mòn nghiêm trọng.

Cậu đột nhiên nói: "Xin lỗi."

Thẩm Ngư sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc: “Xin lỗi cái gì?”

"Hôm qua tôi nói chị vội vàng về để nịnh nọt, thực xin lỗi." Ít nhất mẹ Trần là người vô tội, không nên bị cậu giận chó đánh mèo rồi bịa đặt lung tung.

Thẩm Ngư đã quen với vẻ ngỗ ngược và nổi loạn thường ngày của Lục Minh Đồng, cậu đột ngột nói ra những lời này khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ.

Cô nhướng mày cười nói: “Hôm nay ngoan như vậy?” Vừa nói, cô vừa vô thức đưa tay ra, muốn xoa đầu cậu như trước đây.

Cậu nghiêng đầu che giấu cảm xúc nói: "Chị có bạn trai rồi, không nên làm vậy."

“…” Thật là, không làm người ta thích nổi.

Lục Minh Đồng quay đầu đi, cảm thấy hơi khó chịu, trong nụ cười của cô dường như có chút vui vẻ về việc "nhầm đường biết đi lại" của cậu .

Cậu biết có khả năng không phải như vậy, nhưng cậu không đến nỗi không phân biệt được thôi.

Thời gian làm cuộc phẫu thuật nhỏ rất ngắn, không quá hai mươi phút. Vì thuốc gây tê nên bác sĩ yêu cầu mẹ Trần ở lại quan sát nửa tiếng rồi mới ra về. Cũng không kê đơn thuốc chống viêm, chỉ dặn phải tránh nước và tránh đồ cay, đồ lạnh, sau hai ngày phải đến bệnh viện để khử trùng và thay băng, chỉ khâu có thể được cắt bỏ trong khoảng một tuần đến mười ngày.

Nửa giờ sau, Thẩm Ngư lái xe đưa mẹ Trần trở về.

Trên đường đi, khi được hỏi có cần người nấu cơm không, mẹ Trần nói không cần, vết thương nhỏ ở chân như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc, nấu mì cũng không thành vấn đề.

Thẩm Ngư cười nói: "Dì không cần khách sáo với cháu, tài nghệ nấu nướng của cháu ngay cả cháu cũng thấy ghét mà, nếu vết thương đau quá cũng đừng gượng ép, cháu gọi đồ ăn về cho dì ăn."

Mẹ Trần cười nói: "Cái này thật sự không cần, nếu thật sự không được, dì có thể gọi điện thoại nhà hàng gần nhà đưa đồ ăn tới, vừa nhanh vừa rẻ."

Khoảng hai mươi phút sau, đã đến cổng khu dân cư.

Thẩm Ngư tìm một chỗ đậu xe, đưa mẹ Trần lên lầu - Nhà họ Trần cũng sống trong một tòa nhà cũ ở phố Thanh Thủy, không có thang máy, phải leo cầu thang bộ, sợ vết thương dùng sức mà rách ra.

Thẩm Ngư để cánh tay lên vai cô muốn giúp bà đi.

Lục Minh Đồng đi theo phía sau nhìn thấy, đi tới nói: "Để tôi làm cho."

Mẹ Trần vội vàng nói: "Làm sao có thể như vậy, toàn thân dì đều là mồ hôi..."

Thẩm Ngư nhìn về phía Lục Minh Đồng.

Lục Minh Đồng không nói gì, tiến lên đẩy Thẩm Ngư ra, đi tới đỡ cánh tay của mẹ Trần.

Mẹ Trần sợ hãi nhìn Thẩm Ngư, ánh mắt xin giúp đỡ. Thẩm Ngư cười nói: “Cứ để cậu ấy đi ạ, cũng chỉ tốn chút sức thôi.”

Nhà họ Trần sống ở tầng bốn, có một cánh cửa bảo vệ màu đỏ gan lợn, câu đối Tết Nguyên Đán dán hai bên trong dịp Tết Nguyên Đán vẫn chưa bị xé bỏ.

Ở cửa có một tấm thảm trải sàn màu đỏ có in dòng chữ "ra vào an toàn".

Mẹ Trần dùng chìa khóa mở cửa và bảo họ vào uống một cốc nước trước khi rời đi. Bà biết Thẩm Ngư cố ý xin nghỉ, giữ cô ăn cơm trưa không dễ dàng.

Thẩm Ngư xin bà một đôi dép lê, bà xua tay bảo không cần, cứ trực tiếp vào đi.

“Đổi đi, mấy ngày này dì không thể làm việc nặng, chúng cháu không thể làm bẩn sàn nhà.”

Mẹ Trần tìm ra hai đôi dép, với vẻ mặt hối lỗi.

Lục Minh Đồng theo bản năng cảm thấy đôi xăng đan nam màu xanh đậm trong tay cậu là của Trần Kế Châu, có hơi kháng cự, cho đến khi Thẩm Ngư đã vào nhà quay đầu nhìn cậu.

Cậu bỏ đôi giày thể thao của mình ra và đôi dép trong nhà vào.

Nội thất bên trong không ngoài tưởng tượng, rất đơn giản, nhưng rất sạch sẽ.

Ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ trong phòng khách, Lục Minh Đồng nhìn thấy một bức chân dung gia đình cũ treo bên cạnh TV, một cặp vợ chồng đang ôm một cậu bé, trông chỉ mới mười mấy tuổi.

Nước đun sôi sáng nay của mẹ Trần vừa đúng lúc đã nguội.

Thẩm Ngư không để cho bà làm, dưới sự chỉ dẫn của bà ấy, cô tìm cái cốc dùng một lần.

Mẹ Trần ngồi xuống đối diện với cô, nhìn hai người họ uống nước, nở nụ cười hòa nhã, trên tay cầm chiếc cốc sứ trắng nhấp từng ngụm, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Thẩm Ngư nói: " …Tiểu Ngư, dì có một yêu cầu hơi quá đáng."

“Dì, cứ nói đi.” Thẩm Ngư đặt cốc xuống.

Mẹ Trần liếc nhìn Lục Minh Đồng.

Lục Minh Đồng ngồi thẳng người: "Cháu ra ngoài đợi..."

Vừa định đứng dậy, mẹ Trần đã vội vàng nói: "Không cần, không cần, cũng không phải chuyện gì lớn."

Mẹ Trần đặt cốc nước xuống, thở dài một hơi nói: "Kế Châu bảo dì đừng nói với cháu, nhưng dì biết tính tình của nó, chờ nó chủ động nói cho cháu biết, chỉ sợ nó đã có quyết định."

Những lời này khiến Thẩm Ngư đột nhiên cảm thấy bất an.

"... Mấy ngày trước, Kế Châu đột nhiên hỏi dì sau này có muốn sống ở Bắc Kinh không, dì nói sống ở Bắc Kinh không quen, Nam Thành vẫn tốt hơn. Nó lại nói sau khi tốt nghiệp có thể không về Nam Thành. Kế Châu chưa bao giờ nói về những chuyện này, vì vậy dì nghĩ nó muốn ở lại Bắc Kinh. Tiểu Ngư, cháu có thể nói chuyện với nó được không? Dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện của một mình nó, nó còn phải cân nhắc đến cháu, dì cảm thấy Bắc Kinh không tệ, nhưng nhà chúng ta không có tiền không có thế lực, nó ở Bắc Kinh có thể làm được cái gì?"

Thẩm Ngư không biết là đau lòng, hay là đã thông suốt.

Khó trách khoảng thời gian này, anh ta không có hứng thú với đề nghị đi xem nhà của cô, trả lời cũng vô cùng có lệ.

Nhưng tại sao có ý định ở lại Bắc Kinh trong tương lai, anh lại không bàn bạc với cô, khi anh cần ai đó giúp đỡ hay cho lời khuyên, anh lại không nghĩ đến cô đầu tiên?

Cô đã từng nghĩ Trần Kế Châu có thể sẽ không coi cô như người ngoài, nhưng bây giờ cô lại nghi ngờ về phán đoán của mình.

Thấy Thẩm Ngư cụp mắt xuống không nói gì, mẹ Trần cũng lộ vẻ bất an: “...Tiểu Ngư, Kế Châu lần này thật sự không đúng, nó nên cùng cháu bàn bạc. Nhưng nó khẳng định không có ác ý gì. Nó chỉ là sợ cháu khó xử, cháu nói chuyện với nó, nó nhất định sẽ nghe cháu."

Thẩm Ngư gượng cười: “Cháu nhất định sẽ cùng anh ấy nói chuyện, nhưng cháu không nghĩ anh ấy sẽ nghe cháu đâu.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Thẩm Ngư phải chuẩn bị đi thẳng đến studio, buổi chiều còn có một cuộc họp tổng kết, chờ cô chủ trì.

Khi đang lái xe, cô cảm nhận được một ánh mắt ở ghế sau đang nhìn mình chằm chằm.

Quay đầu lại nhìn, may mắn thay, trong ánh mắt đó chỉ có sự quan tâm, không có sự chế giễu sau sự việc. Lục Minh Đồng vẫn luôn đúng mực.

Suốt đường đi, cô không nói lời nào, cậu cũng không lên tiếng.

Cuộc họp tổng kết được tổ chức vào buổi chiều, Thẩm Ngư không hề né tránh sự cố đèn l*иg bị phá, đồng thời tổng kết các kế hoạch có thể tránh được trong tương lai.

Ngoại trừ tai nạn này, đám cưới có đã đủ tiêu chuẩn và đáp ứng hoàn hảo mong đợi. Nghe nói sau khi kết thúc cô dâu tìm Thẩm Ngư khắp nơi muốn cảm ơn, nghe nói cô bị bệnh còn nói đùa ông chủ nên cho nghỉ phép có lương mấy ngày.

Tại buổi gặp mặt, Thẩm Ngư làm việc chăm chỉ để xem xong một phần của quá trình cưới, nhưng cô vẫn không cảm thấy vui vẻ gì trong lòng.

Sau khi họp xong, những người khác lần lượt rời khỏi phòng họp, Thẩm Ngư gọi Đường Thuấn Nghiêu lại, muốn nói với anh ấy một chuyện.

Lục Minh Đồng là người rời đi cuối cùng, trước khi đi còn liếc nhìn cô một cái.

Cô cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngước mắt lên nhìn thoáng qua rồi quay đi không chút dấu vết.

Hiện cô đang rất rối, không thể đáp lại những lời quan tâm của bất kỳ ai.

Sau khi cửa phòng họp đóng lại, Đường Thuấn Nghiêu cười hỏi: "Làm sao vậy? Muốn anh cho em xin nghỉ phép có lương?"

"Em không cần được trả lương, nhưng em thực sự cần xin nghỉ phép. Nhiều nhất là… Khoảng hai ngày."

"Anh không phải Chu Bái Bì*, anh sẽ trả tiền lương cho em, em nghỉ ngơi tốt vào."

*Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc)

Sau khi trở lại bàn làm việc, Thẩm Ngư đã gửi đơn xin nghỉ, Tiểu Võ phê duyệt rất nhanh.

Sau khi tan sở lúc sáu giờ, cô nhất thời không chịu được nên thu dọn đồ đạc rời đi.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Lục Minh Đồng cầm thẻ nhân viên đi theo vào.

Trong giờ làm việc, mọi người lần lượt đi vào khi đi vào thang máy, hai người họ bị ép vào phần trong cùng của thang máy.

Lục Minh Đồng khẽ xoay người chặn người trước mặt.

Cậu thấp giọng hỏi: “Chị xin nghỉ phép à?”

Bởi vì trong email công việc cô gửi trước khi tan sở, cô có nói hai ngày tới sẽ không ở văn phòng, trong hai ngày này nếu có việc gấp có thể liên lạc với cô qua WeChat bất cứ lúc nào.

"Ừm. Tôi đi Bắc Kinh."

“Tôi sẽ đi với chị.” :Cậu buột miệng nói.

Thẩm Ngư dựa lưng vào thang máy, nghiêng đầu cười nói: “Không cần, tôi đã từng cãi nhau thua ai bao giờ chưa?”