Chương 10: Tâm sự thiếu niên tựa sương mù (10)

Thẩm Ngư không muốn ở lại thủ đô thêm một giây phút nào nữa, vì vậy cô đã đặt lại chuyến bay lúc 5:00 chiều, chuyến bay bị hoãn một giờ, lúc đến Nam Thành đã là 9:00 tối.

Lục Minh Đồng khăng khăng đòi đến đón cô.

Cậu đợi ở sảnh đợi của sân bay, tay cầm [1] Nintendo Switch, bộ dạng vô cùng nhàn rỗi, sau khi đón cô cậu liên tục phàn nàn nói mình đã đợi rất lâu.

… Cứ như thể cô cầu xin cậu đến đón vậy.

Lục Minh Đồng lưu trò chơi dưới dạng tệp tin, nhét vào chiếc ba lô màu đen cậu mang đi, vô cùng tự nhiên nhận lấy vali trong tay Thẩm Ngư.

Ra khỏi sân bay, Lục Minh Đồng hỏi tối nay cô muốn ăn gì.

Do ảnh hưởng bởi thời tiết cộng thêm tâm trạng không vui, Thẩm Ngư không có cảm giác thèm ăn. Đi ngang qua một cửa hàng trà sữa nổi tiếng trên Internet mở ở sân bay, cô nhìn thấy bảng hiệu sản phẩm mới đột nhiên muốn uống thử.

Lục Minh Đồng liếc nhìn: "Chị đại à, đó là đồ uống cho kỳ kinh nguyệt, hay chị còn chưa hết kỳ."

"Cậu thể thử gọi tôi là chị đại một lần nữa xem?"

Lục Minh Đồng ngược lại lại cười: "Chị còn có tâm trạng để thách thức tôi?"

"Sao lại không, tôi giờ vẫn còn dư sức đánh cậu."

Lục Minh Đồng khịt mũi, không định vạch trần cô.

Đường bị kẹt xe, tài xế vừa mở cửa sổ vừa hút thuốc, làm Thẩm Ngư ngửi thấy toàn mùi khói xe.

Chuyến đi này thực sự khiến cô rất khó chịu, cô dựa vào cửa sổ xe uể oải, không dậy nổi tình thần.

Lục Minh Đồng nhìn cô vài lần, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn quyết định không hỏi.

Khi xuống xe, Lục Minh Đồng giúp cô lấy vali trong cốp xe. Thẩm Ngư đi tới ngăn cậu: "Không cần giúp đâu, cậu cứ đi tìm chỗ ăn cơm đi."

Lục Minh Đồng tránh cánh tay cô, nhẹ nhàng xách vali rời đi.

“…Này!” Thẩm Ngư theo sát phía sau.

Toà nhà có đèn kích hoạt bằng giọng nói, nhưng là loại đèn sợi đốt, độ sáng cực kỳ thấp.

Cậu leo cái cầu thang này trong nhiều năm đã tạo thành trí nhớ cơ bắp đã quen thuộc với sự khác biệt về độ cao giữa mỗi bậc thang.

Một mạch leo đến lầu bảy, Lục Minh Đồng đứng trước cửa ra hiệu cho cô lấy chìa khóa mở cửa.

"Cậu lúc nào cũng tự làm theo ý mình."

“Chị nói đúng.” Cậu thờ ơ đồng ý, thúc giục cô nhanh lên.

Trầm mặc một lúc, Thẩm Ngư vẫn lấy chìa khóa cửa.

Lục Minh Đồng không đi vào mà đặt hành lý ở cửa, cúi đầu nhìn cô: "Ra ngoài ăn cơm?"

Thẩm Ngư không trả lời, đổi giày vòng qua người cậu đẩy vali đi vào.

Lục Minh Đồng cũng đi theo.

Thẩm Ngư bật điều hòa, rửa mặt sạch sẽ, trở lại phòng ngủ thu dọn hành lý.

Lục Minh Đồng vẫn luôn đi phía sau cô như một tên ngốc, giờ phút này đang khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô.

"Cậu không có việc gì làm sao?"

"Không có."

Thẩm Ngư không thèm để ý tới cậu nữa, mở vali trải trên mặt đất, lấy từng bộ quần áo bên trong ra để lên giường.

Lục Minh Đồng bước vào, đưa tay ra lấy chính xác một bộ váy từ trong đống quần áo, bộ váy làm bằng nhung màu xanh đậm, hoa lệ đến mức không hợp với phong cách thường ngày của cô. Cậu nhướng mày "chậc" một tiếng: "Chị ăn mặc như vậy làm gì? Sau khi làm hòa với Trần Kế Châu, định kết hôn ngay tại chỗ luôn hử?"

Thẩm Ngư liếc cậu một cái: "Tôi mua nó ở sân bay trong khi chờ máy bay về. Ông nội tôi tổ chức sinh nhật 70 tuổi cho mình, nên đã đặt một khách sạn để tổ chức."

*Trên 80 tuổi mới được gọi là tiệc mừng thọ*

Lục Minh Đồng buông tay ra, quần áo được đặt trở về chỗ cũ, cậu nhẹ giọng hỏi: "Dì về rồi?"

"Chắc sẽ về."

Trầm mặc một hồi.

Thẩm Ngư tiếp tục lục vali, lấy túi mỹ phẩm ra, khi cất từng thứ một cô mới nhớ ra thỏi son Armani trên tay là do Trần Kế Châu tặng.

Cô không do dự ném nó vào thùng rác, trong lòng có chút bực bội, không muốn tiếp tục lục vali nữa, quay sang Lục Minh Đồng nói: “Tôi muốn uống rượu.” Giọng điệu nghiêm túc không cho phép cậu từ chối.

Hai người đến quán bar mở từ khi mà Thẩm Ngư vẫn còn học đại học.

Nó rất gần với làng Đại học, còn cách không xa phố Thanh Thủy. Nên hầu như những người đến đó là những người trẻ tuổi. Ông chủ là một người thực tế, không sắp xếp mấy thứ vô bổ, không đặt mức tiêu thụ tối thiểu và không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào mà chi 2.000 để nhận 1.000 miễn phí. Dù sao thì uống bao nhiêu, cho bấy nhiêu.

Bọn họ ngồi đại ghế ở quầy bar.

Hai người ngồi cạnh nhau, ông chủ đưa menu rượu, Thẩm Ngư từ chối nhận, gọi mấy cốc bia thủ công nhiệt độ bình thường.

Lục Minh Đồng cười nhạo cô trong lòng, trong kỳ kinh nguyệt còn uống bia, mặc kệ có lạnh hay không, cậu cũng sẽ không cho cô uống quá nhiều.

Ông chủ liếc cô một cái, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Thẩm Ngư sửng sốt, sau đó ngồi thẳng người: “Ông chủ còn nhớ tôi, hay chỉ là đang khách khí?”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, với bộ râu quai nón không thể che giấu được sự tốt bụng: "Cô có phải là người lần đầu tiên tới đây, nhìn thấy logo con cú mèo trên chai bia rất đáng yêu nên nằng nặc đòi tôi tặng cô chai bia đó phải không?”

Thẩm Ngư cười nói: “Hầu hết số nữ sinh đều sẽ cảm thấy con cú mèo này đáng yêu.”

Ông chủ cười: "Nếu như cô đã nói như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác."

Ông chủ quay người bưng rượu đến, khi cầm lấy mở chai bia ông lại nhìn Lục Minh Đồng một cái rồi nói: "Hai người ở bên nhau rồi?"

Bây giờ Thẩm Ngư thực sự chắc chắn rằng ông chủ vẫn còn nhớ cô. Vì Lục Minh Đồng đã từng tỏ tình với cô, ở ngay quán bar này.

Sở dĩ cô nói "đã từng" là vì trong quá khứ Lục Minh Đồng chính là một cỗ máy tỏ tình di động, không có chuyện gì cũng nói, khiến cô ù cả tai.

Lục Minh Đồng nhận lấy cốc bia do ông chủ đưa, cũng trả lời: "Chưa, vẫn đang nỗ lực chăm chỉ."

Thẩm Ngư lườm cậu một cái, cậu cũng thẳng thắn nhìn lại, vẻ mặt: "Sao lại không thể.”

Thẩm Ngư uống bia nghe ban nhạc hát một lúc, mặc dù không cao hứng nhưng cũng không đến nỗi quá bi thương.

Có lẽ, trong cuộc điện thoại lúc chiều, cô đã khóc rất sảng khoái đi.

Lục Minh Đồng cảm thấy điểm này của cô rất đáng khen ngợi, cậu không nhớ đây đã là lần thứ mấy cô thất tình nhưng chưa lần nào cô uống say.

Một khi cô thấy người đó không đáng, cô sẽ không do dự mà rời đi.

Bia thủ công có nồng độ cồn không cao, nhưng uống nhiều sẽ dần dần cảm thấy say, hơn nữa tửu lượng của Thẩm Ngư rất kém.

Lục Minh Đồng ngăn cô uống cốc bia trong tay, ghé sát vào hỏi: "Còn uống sao? Có muốn ăn chút gì không?"

Thẩm Ngư không lắc đầu cũng không gật đầu, ngơ ngác nhìn sân khấu, đột nhiên nói: “Trần Kế Châu là tên lừa đảo.”

Ánh mắt Lục Minh Đồng trầm xuống.

"Khi chúng tôi ở bên nhau, tôi đã nói với anh ta rằng sau này nếu đã hết tình cảm thì hãy chia tay trước khi tìm người mới. Anh ta biết tôi ghét nhất điều gì."

Lục Minh Đồng nhìn cô, không nói gì với cậu Trần Kế Châu dù lừa cô hay không anh ta vẫn là một kẻ thối nát mục rữa.

Thẩm Ngư tự giễu cười một tiếng: “Cậu nói không sai, mắt nhìn đàn ông của tôi thật sự có vấn đề.”

Lục Minh Đồng không trả lời, cầm cốc bia lên, viên đá đập vào thành ly, trong miệng lạnh buốt.

Cậu liếc nhìn Thẩm Ngư, lộ lắng trong lòng nhất thời chưa tan được, liền đặt ly rượu xuống, thuận theo ý định ban đầu cậu đột nhiên vươn tay, vòng tay qua eo cô kéo đến trước mặt mình.

Thẩm Ngư suýt chút nữa bị kéo ngã khỏi ghế đẩu cao, vội vàng đưa tay ra đỡ nhưng Lục Minh Đồng đã tiến lại gần, khuôn mặt kề trong gang tấc, giữa hai lông mày lộ ra vẻ âm trầm.

"Tôi xin chị chọn một đối thủ, để tôi có một đối thủ cạnh tranh trong tương lai. Chị đừng lãng phí tuổi trẻ của mình với những quả dưa không gia gì. Chị cảm thấy mình không xứng đáng với người tốt hơn?"

Hơi thở nồng nặc mùi rượu của cậu quẩn quanh khứu giác cô, khiến cô sợ đến hít thở không thông, cô vươn tay muốn đẩy cậu một cái. Cậu cũng nhân cơ hội véo ngón tay cô.

Ánh mắt thiếu kiên nhẫn, như thể bảo cô đừng làm loạn nữa.

Kiểm tra tình trạng của cô.

Thẩm Ngư giật mình lập tức rút tay về, cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo, mất hồn hơn tình yêu tan vỡ, từng tầng từng tầng ập tới.

Trực giác muốn chạy trốn.

Cô đứng dậy khỏi ghế đẩu cao nói cô muốn rời đi thì có một cuộc điện thoại gọi đến, là Cát Dao.

Thật may, cô có lý do để tạm thời không ở lại với Lục Minh Đồng rồi.

Cát Dao lái chiếc Cayenne* đến đón cô.

*Cayenne là mẫu xe thể thao trong phân khúc SUV hạng sang

Sau khi Thẩm Ngư lên ghế phụ, cô ấy mỉm cười nói với Lục Minh Đồng, không cần lo lắng, cô ấy chắc chắn sẽ đưa cô trở về an toàn.

Cuối cùng, còn chớp mắt một cái: "Bạn học tiểu Lục, có những lúc cậu phải tin vào vận may."

Lục Minh Đồng cười cười, vẻ mặt vô tội: "Bọn họ tự chia tay, không liên quan gì đến tôi."

Chồng của Cát Dao, Phan Nhạc Sơn đã đi công tác, căn biệt thự chỉ còn một mình cô ấy ở, nên cô muốn mời Thẩm Ngư đến ở cùng.

Ngoài phòng ngủ chung, Cát Dao còn dành một phòng riêng để ở một mình sau khi cãi nhau.

Thẩm Ngư lúc này đã tắm xong, đang nằm trong căn phòng này của Cát Dao, có tường hồng, rèm sa hồng, ga trải giường hồng, bộ đồ ngủ lụa hồng... Cô choáng váng trong biển hồng. Nghe thấy Cát Dao gọi chồng ngoài cửa, giọng điệu ngọt xớt như nuốt một viên kẹo đường màu hồng.

Gọi điện thoại xong, cô ngồi trước bàn trang điểm và bắt đầu skincare.

"Tại sao cậu lại chia tay với Trần Kế Châu?"

"Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ."

Cát Dao chửi thầm: "Thế là cậu cứ thế mà trở về thôi hả? Kiểu gì thì kiểu, cũng phải báo với tớ một tiếng chứ, cậu coi tớ là người ngoài à? Đây là nghề cũ của anh Phan nhà tớ, nếu không đánh Trần Kế Châu quỳ xuống gọi bố, thì năng lực chuyên môn của anh ấy đã hạ thấp rồi.”

Thẩm Ngư bị cô ấy chọc cười: "Mẹ Trần Kế Châu là người tốt, tớ không muốn làm khó dì ấy."

"Tớ vốn cho rằng Trần Kế Châu là người đáng tin, gặp anh ta vài lần cảm thấy anh ta mặc dù không có chút tình thú nào, nhưng cũng không phải người xấu."

"Tớ đã bao giờ nói cho cậu biết vì sao cha mẹ tớ ly hôn chưa?"

Cát Dao gật đầu. Khi còn đi học, nghe Thẩm Ngư nói sơ qua nhưng cụ thể thì cô ấy không biết.

"... Bố tớ, mặc dù là một kỹ sư cơ khí, nhưng lại là một người lăng nhăng. Ông ta chơi đàn accordion còn thỉnh thoảng xem những bộ phim cũ của Liên Xô. Trần Kế Châu lại hoàn toàn trái ngược với ông ta. Đó là lý do tại sao tớ chọn anh ta, vì tớ nghĩ anh ta là lựa chọn an toàn."

"Lựa chọn an toàn để kết hôn?! Vậy chẳng phải chỉ là một vở kịch thôi sao? Đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ không liên quan gì tới việc tên đó có lăng nhăng hay không, chỉ cần có thời cơ là có điềm liền.” Cát Dao đã thoa xong mỹ phẩm dưỡng da, tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh đèn ngủ lờ mờ trên tủ đầu giường, cô ấy vén chăn lên nằm xuống: "Còn cậu thì sao, bề ngoài nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất rất yếu đuối. Nên tớ nghĩ Trần Kế Châu không hợp với cậu. Nhưng tình cảm đáng giá ngàn vàng. Với tư cách là người ngoài cuộc, tớ sẽ không dội gáo nước lạnh vào nó."

Thẩm Ngư choáng váng nhắm mắt lại, cô căn bản không buồn ngủ, trên chuyến bay trở về cô đã ngủ đủ giấc: "... Nói thật, tôi không thích anh ta tới mức đấy đâu."

"Vậy cậu có dự định gì?"

"Hôn nhân chẳng phải là vậy sao, thích chọn cái gì thì làm sao. Tình yêu là thứ dễ phá hỏng nhất, và bố tớ chính là minh chứng."

Cô quan điểm tiêu cực nhất về hôn nhân và tình yêu, cũng không đủ quyết tâm để trở thành một người độc thân. Vì dù sao họ cũng sẽ kết hôn nên việc chọn một người phù hợp và đáng tin cậy sẽ dễ dàng hơn là đặt cược vào một người không bao giờ phản bội.

Những điều tốt đẹp trên thế giới không chắc chắn, nhưng những đám mây đầy màu sắc dễ bị phân tán và thủy tinh dễ vỡ.

"Tớ mới hai mươi sáu chứ không phải ba mươi sáu. Có điên không khi dành cả đời cho một người mình không yêu cũng không yêu mình nhiều như vậy? Con người, khi gặp phải loại tình huống này, bọn họ bối rối. Nếu cậu muốn kết hôn như vậy, tại sao không chọn Tiểu Lục, ít nhất cậu ta yêu cậu đến mức không thể kìm lòng được."

"Tớ không thể nói chuyện yêu đương cậu ta."

"Tại sao?"

Thẩm Ngư lắc đầu: “Tớ không thể nói chi tiết.”

Không thể chịu nổi bạn mình ngốc như vậy, Cát Dao đã hỏi câu hỏi này trong nhiều năm, nhưng Thẩm Ngư chưa bao giờ trả lời: "Chẳng lẽ, hai người là chị em ruột đã xa cách nhiều năm?"

"..."

"Nếu không, thì có gì là không thể? Cùng nhau giải quyết, những vấn đề khác sẽ từ từ giải quyết. Với thực lực của Lục Minh Đồng, khó khăn nào có thể cản bước cậu ta?"

"Nếu có thể ở bên nhau, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi."

Cát Dao sửng sốt: "...Cậu nói như vậy là có ý gì?"

"Không có gì, chỉ nghe thôi, đừng nói với Lục Minh Đồng."

"Này!" Cát Dao dùng sức lay cô: "Nói rõ ràng đi, nếu không hôm nay tớ sẽ không cho cậu ngủ đâu."

Thẩm Ngư bị cô ấy đẩy đến mức không còn thiết tha cuộc sống: "Đẹp trai, dáng người tốt, quyết đoán, ân cần, luôn ở bên tớ... Tớ cũng là con người, ai cũng có thể động lòng."

Miệng Cát Dao há to hơn quả trứng.

"Nhưng, không có khả năng, hoàn toàn không có khả năng, Lục Minh Đồng cũng biết tại sao tớ từ chối cậu ta." Thẩm Ngư trở mình vùi đầu vào trong gối, tự nói tự nghe: "... Tớ thật sự là cái người ba phải mà."

Hồi lâu sau Cát Dao lên tiếng: "Vội vàng muốn kết hôn như vậy, chẳng lẽ cũng cân nhắc cắt đứt hi vọng của cậu ta sao?"

Thẩm Ngư không phủ nhận. Nhưng phải sửa đúng là, cắt đứt không chỉ hy vọng của cậu, mà cả của cô nữa.

Nhưng, điều này này xếp hạng thấp nhất trong tất cả các dự định của cô.

"Lục Minh Đồng mặc dù điên đấy, nhưng cậu ta cũng là người bình thường mà thôi. Còn cậu ấy, nhìn thì bình thường, nhưng so với mọi người thì không bình thường chút nào. Dù sao, tớ chưa từng thấy người nào lý trí đến mức đáng sợ như cậu cả."

Thẩm Ngư không muốn nói nữa: "Ngủ đi, tớ buồn ngủ quá."

Cát Dao không nói, chỉ vỗ vỗ cánh tay cô.

Lực mạnh đến nỗi làm Thẩm Ngư hoài nghi nhân sinh luôn: "... Vì cái gì?"

"Vì Lục Minh Đồng."

"Đồ phản bội!"

[1]Nintendo Switch: là một máy chơi trò chơi điện tử do Nintendo. Thân máy là một máy tính bảng có thể gắn vào đế để sử dụng như một máy chơi trò chơi điện tử tại nhà hoặc sử dụng như một thiết bị di động, biến nó thành một máy chơi trò chơi điện tử lai.