TẬP 1 - Chương 29: Sơn tiêu

Mẫn ca hô lên với vẻ hào hùng: "Bảo bối chờ đấy, ca ca sẽ đập vỡ nàng ta cho ngươi!" Trong khi nói, hắn cúi xuống đất với phần thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để tìm cây đao.

Tần Cô Đồng nghe vậy thì siết chặt chuôi kiếm, vận sức chờ hành động.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét thất thanh từ bên ngoài. Ba người ở phía trước và phía sau tượng Long Nữ đều giật mình. Mẫn ca vội vàng hô: "Nhanh nhanh nhanh! Mặc quần áo vào đi, chắc là bọn họ phát hiện chúng ta không có ở đó mà tìm tới đây!"

Giọng nói mỏng kia như con gà bị thắt cổ họng, run rẩy, "Mẫn ca... Liệu bọn họ, bọn họ có nhốt chúng ta vào l*иg heo thả trôi sông không?"

Mẫn ca khom lưng kéo quần lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Sợ gì! Chúng ta cũng không phải nữ nhân, mau mặc quần áo đi!"

Hai người ở bên ngoài vừa hoảng hốt vừa lúng túng nhặt quần áo mặc vào. Tần Cô Đồng lại nghe thấy ở đằng xa xa có âm thanh không thích hợp. Nó không giống như đang tìm người mà giống như là —

"Cứu mạng a a a a!"

Tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên trên bầu trời đêm, chỉ một thoáng, cả ngôi miếu đổ nát lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, truyền đến một âm thanh lách cách nhỏ vụn, là tiếng răng rắc của Mẫn ca. Hắn run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy tượng Long Nữ từ trên cao nhìn xuống, pháp tướng trừng mắt, trong đêm tối đen này càng làm người ta khϊếp sợ. Mẫn ca chân mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.

"Mẫn ca, ngươi làm sao vậy?" Giọng nói mỏng vừa duỗi tay kéo quần vừa kéo hắn, "Bên ngoài hình như là ổn rồi, chúng ta đi xem thử đi."

Mẫn ca vội vàng nhặt đại dao rồi vùng vẫy đứng lên. Hắn duỗi tay đến phía sau tượng Long Nữ, run rẩy nói: "Xem cái gì? Phần lớn là sơn tiêu tới đây lấy mạng. Trước đây có một trại đều chết hết, ít nhiều gì chúng ta..."

Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, hoành đao của Tần Cô Đồng ra khỏi vỏ và đè lên cổ Mẫn ca.

Lúc này, nàng mới nhìn rõ hai người. Mẫn ca có trán vuông, cằm tam giác, trên môi có ria mép. Người thấp bé thì có khuôn mặt tròn, chiếc mũi nhỏ và mái tóc lộn xộn. Nhìn thấy đôi mắt của hắn hơi giống Tiểu Nguyễn, trong lòng Tần Cô Đồng khẽ động, lạnh lùng nói: "Đừng phát ra tiếng!"

Hai người này cũng chỉ là tiểu lâu la của Thiên Hán Trại, ngày thường ở bên ngoài có thể tỏ vẻ uy phong, giả danh lừa bịp, còn ở trong trại, gặp người thì cúi đầu. Giờ phút này, bọn họ vừa lo lắng vừa sợ hãi, lấy đâu ra dũng khí phản kháng, gật đầu như giã tỏi.

Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, chỉ có tiếng xào xạc của núi rừng, thậm chí không có tiếng chim bay. Trong lòng Tần Cô Đồng càng ngày càng bất an, tiếng kêu cứu đã ngừng, hẳn là mấy người ngoài kia đều đã chết.

Nàng bình tĩnh lại và lắng nghe cẩn thận, nhưng không thấy bất kỳ động tĩnh gì. Sự im lặng đến quỷ dị như vậy khiến người ta hoảng sợ. Tần Cô Đồng trầm giọng hỏi: "Nhóm của các ngươi có bao nhiêu người?"

Mẫn ca đột nhiên nghe thấy nàng nói, sợ tới mức run cầm cập, "Hai...... Hai mươi hay ba mươi gì đấy. Nữ hiệp, bọn ta..."

"Câm miệng." Tần Cô Đồng khẽ quát, hỏi tiếp, "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì? Nếu nói dối ta..." Trong lúc nói, nàng đè hoành đao, thể hiện sự uy hϊếp.

Bắp chân Mẫn ca run lên, định quỳ xuống thì thấy nam tử thấp bé bên cạnh nói: "Nữ hiệp, bọn ta cũng không biết. Bọn ta chỉ là tôm cá nhỏ bé trên sông, khi nào đến lượt bọn ta biết đến chuyện đại sự!"

Mẫn ca ở bên phụ hoạ, "Đúng, đúng, nữ hiệp, bọn ta cái gì cũng không biết."

Tần Cô Đồng yên lặng nghe nam tử thấp bé có giọng the thé nói xong, không khỏi cảm kích dũng khí của hắn. Nàng nhìn chằm chằm vào nam tử thấp bé với nụ cười nửa miệng, sau đó chuyển ánh mắt của mình sang Mẫn ca. Chỉ thấy một tia sáng từ hoành đao cứa vào cổ Mẫn ca, trong nháy mắt cơ thể hắn mềm nhũn.

Nam tử nhỏ bé hoảng sợ đến mức hồn phi phách tán, cuống quýt nhường lối, Mẫn ca ngã nhào xuống mặt đất.

Tần Cô Đồng cười nhẹ, ung dung nói: "Theo lý thì ta phải gϊếŧ ngươi, ngươi là người khuyên can Mẫn ca."

Nam tử nhỏ bé nom nớp lo sợ, hai con mắt he hé nhìn vào nàng. Hắn vừa định mở miệng nói nhưng cuối cùng cũng chỉ dùng lưỡi liếʍ đôi môi nứt nẻ.

Tần Cô Đồng hơi nhướng mày, hoành đao lướt qua lộ ra khuôn mặt lạnh lùng. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, cười hờ hững, "Ngươi có biết tại sao ta không gϊếŧ ngươi hay không? Bởi vì nhìn ngươi thuận mắt."

Cái loại nói chuyện gϊếŧ người đầy mỉa mai này thật kinh người, nam tử nhỏ bé quỳ xuống ngay lập tức, không cần nàng mở miệng hỏi, hắn đã nói: "Tiểu nhân tên là Tiểu Bảo, thu binh của Thiên Hán Trại. Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!"

Giọng nói lanh lảnh của hắn đến bên tai Tần Cô Đồng, khiến nàng cảm thấy phiền: "Câm miệng."

Tiểu Bảo gật đầu liên tục, "Vâng vâng vâng!"

Tần Cô Đồng hỏi tiếp: "Thu binh là sao?"

Tiểu Bảo ngẩng đầu, cười nịnh nọt, nói không ngừng: "Trong Thiên Hán Trại, "Thiên" là lớn nhất. Cho nên Đại đương gia nghe quân sư nói: "Thiên Địa Huyền Hoàng" là Đại đương gia và quân sư, còn có hai vị Nhị đương gia và Tam đương gia. "Vũ Trụ Hồng Hoang" là bốn vị trưởng lão. "Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Túc Liệt Trương" là tám vị đà chủ. "Hàn Lai Thử Vãng, Thu Thâu Đông Tàng" là tám bộ, tiểu nhân ở Thu bộ. Thu bộ chính là Thu binh."1

"Ngươi có trí nhớ tốt đấy!" Tần Cô Đồng khịt mũi và hỏi lại, "Ngươi có biết chữ không?"

Tiểu Bảo sững sờ, từ trước đến nay, người ta đều hỏi có tập võ không mà? Sao lại hỏi biết chữ không nhỉ? Hắn lắc đầu lia lịa và nhanh chóng nói: "Tiểu nhân không biết chữ, đi theo sư phó học trường quyền hai năm, học kiếm pháp được ba năm..."

Tiểu Bảo này không biết một chữ nào, nhưng có thể thuộc làu làu câu " Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng." Nếu không phải là khẩu hiệu Thiên Hán Trại hô hào cả ngày thì người này chắc hẳn rất giỏi luồn cúi.

Tần Cô Đồng đã hiểu và ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Tiểu Bảo liếʍ liếʍ môi và mở miệng, "Bọn ta đến đây vào năm ngoái, Trương đà chủ là người đã đưa bọn ta đến đây. Thực ra, bọn ta không biết ở đây để làm gì, bọn ta..."

"À." Tần Cô Đồng cười khẩy, hoành đao vung lên.

Tiểu Bảo chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát, cả người run lên bần bật.

Trong ngôi miếu đổ nát, có mùi nướ© ŧıểυ.

Một lúc lâu sau, Tiểu Bảo ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, môi run run nói: "Nghe nói đây từng là hang ổ của giang tặc lớn nhất trên sông Hán, nhưng chỉ trong một đêm lại biến mất hoàn toàn. Năm ngoái, có người tặng bức tranh cho Đại đương gia, và bọn ta... đến đây là để đào kho báu."

Giang tặc giấu kho báu.

Tần Cô Đồng suy nghĩ một lát rồi trầm giọng hỏi: "Tại sao hang ổ này chỉ qua một đêm lại biến mất?"

Tiểu Bảo lắc đầu như trống bỏi, vội vàng nói: "Chuyện này tiểu nhân thật sự không biết, cũng không hiểu. Ta, ta, ta biết rồi!". Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào tượng Long Nữ rồi nói: "Chính là Long Nữ hiển linh thu phục bọn họ!"

Tần Cô Đồng làm sao có thể tin lời nói bậy của hắn.

Tiểu Bảo thấy nàng không tin, lo lắng đến muốn cắn lưỡi: "Thật thật... Là thật, nghe nói năm đó dọc theo sông Dương Tử, Long Nữ đã thu phục rất nhiều trại. Miếu này cũng vì vậy mà được xây nên nhưng mà Long Nữ vẫn thu phục bọn họ."

Tần Cô Đồng càng nghe càng cảm thấy lạ, chuyện này có hơi quen thuộc. Nàng không nhịn được mà nhìn Tiêu Thanh Thiển. Nhìn thấy tóc mai hai bên của nàng ấy bay trong gió, trong trẻo và lạnh lùng. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả thì chính là trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng trong mây, như tiên trên trời.

"Nữ hiệp, đây là những gì tiểu nhân nghe ngóng được, chính xác bao nhiêu thì tiểu nhân không biết." Tiểu Bảo vừa khóc vừa quỳ gối, cả người ướt đẫm, không biết là do nước mắt hay nướ© ŧıểυ.

Tất nhiên Tần Cô Đồng biết hầu hết những thứ này đều do hắn nghe ngóng được. Hai người bọn hắn đều có thân phận thấp, Mẫn ca kia là người không có đầu óc. Cho nên nàng mới giữ lại tên Tiểu Bảo để tra hỏi. Tần Cô Đồng thu hoành đao vào trong vỏ rồi hỏi, "Còn sơn tiêu thì sao?"

Khuôn mặt của Tiểu Bảo đanh lại, hắn im lặng một lúc.

Tần Cô Đồng nhấc mũi chân lên và dùng sức đạp mạnh ở trước mặt Tiểu Bảo. Đôi ủng bằng da bò được nhấc lên, để lại một cái hố trên đất. Đỉnh rộng và đáy nhọn, giống như hình phễu.

Tiểu Bảo rùng mình, liếʍ liếʍ môi, sắc mặt tái nhợt mà nói: "Thời điểm bọn ta mới tới, ở trên núi tìm rất lâu cũng không tìm được gì. Quân sư nói sơn linh ẩn nấp rồi, phải lấy máu tế trời, bọn ta đã gϊếŧ một con sơn tiêu. Sau đó, ban đêm thường xảy ra những chuyện không may, bọn ta bắt được vài con, yên tĩnh được một thời gian. Gần đây, đột nhiên náo loạn mà còn hung dữ hơn trước."

Tần Cô Đồng thầm nghĩ: Vậy thì hai người các ngươi còn dám chạy ra ngoài.

Nàng nhìn quanh, suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Trại của ngươi cách đây bao xa? Còn lại bao nhiêu người?"

"Á... Á! Đừng rút kiếm! Đừng rút kiếm! Ta nói, ta nói. Từ chỗ này đi ba bốn dặm có một sơn cốc, bọn ta sống ở đó." Tiểu Bảo cúi đầu và chỉ tay, "Ban đầu có hai mươi bảy, ít hơn một người, rồi ít hơn một..."

Tần Cô Đồng lạnh lùng cắt ngang, "Được rồi, bản lĩnh của Ngô lão đại xếp ở đâu trong số các ngươi?"

Tiểu Bảo nghe vậy sững sờ. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mờ mịt, ngập ngừng nói: "Ngô lão đại so với Trương đà chủ cách xa cả vạn dặm, nhưng mà bọn họ đều đi ăn rượu mừng của Đại đương gia rồi. Hiện tại ở trong cốc, Mẫn ca và Cẩu Thối Mao là mạnh nhất."

Tần Cô Đồng nghe xong, trong lòng tính toán. Nàng nói với Tiểu Bảo: "Được rồi, khiêng Mẫn ca của ngươi đi. Lên trước dẫn đường."

Tiểu Bảo sửng sốt, "Hả?"

Tần Cô Đồng dẫn Tiêu Thanh Thiển ra ngoài, nói với vẻ không hài lòng: "Dong dài làm gì, mau dẫn đường đi."

Ánh trăng bên ngoài đúng lúc chiếu rọi khắp mặt đất. Tâm tình Tần Cô Đồng vui vẻ: Xem ra đêm nay có thể ngủ trên giường rồi.

Chú thích:

1. Thiên Tự Văn - Bài 1: Thiên địa huyền hoàng là 1 trong 25 bài viết trong bộ sách hán ngữ cổ Trung Quốc Thiên Tự Văn và là một trong những cuốn sách dạy vỡ lòng của người xưa thuộc cấp "Tiểu học" của người Trung Quốc, do Châu Hưng Tự thời Nam Lương biên soạn.

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.

Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương.

Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng.

Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương.

Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương."

Tạm dịch: Thuở trời đất mới sinh ra bầu trời thì tối đen, mặt đất có màu vàng. Vũ trụ hình thành trong trạng thái hoang sơ, hổn độn và mờ mịt. Ban ngày mặt trời từ từ lên cao tới đỉnh đầu rồi xế dần, mặt trăng ban đêm mỗi tháng tròn đầy rồi lại khuyết. Sao hôm và sao mai phân chia ngày và đêm. Tiết trời hết lạnh rồi tới nóng, mùa thu thì thu hoạch để tàn trữ cho mùa đông. Một năm tích lũy lại có ngày dư thừa là năm nhuận. Người xưa dùng cách tính "lục luật lục lữ" để điều hòa âm dương. Hơi nước bốc lên thành mây bay rong rõi khắp nơi rồi gặp lạnh tụ lại mà thành mưa. Hơi sương vào đêm gặp tiết trời lạnh đọng lại kết thành sương mù.