TẬP 1 - Chương 49: Thị phi

Lão giả áo tím ra lệnh, không khí trên sân Thái Cực lập tức lạnh lẽo.

Gió mới thổi qua, không có băng tuyết, nhưng có một cỗ sát khí lan tràn, chém người như đao, cực kỳ lạnh thấu xương.

Tần Cô Đồng bật dậy và chạy đến bên Diệp Ẩn Tử. Cổ tay nàng hơi run, tựa vào kiếm mà đứng. Trừng mắt nhìn xung quanh, cảnh giác vô cùng, "Tiền bối, ta đến giúp ngươi!"

Diệp Ẩn Tử nhìn bốn phía, ghét bỏ mà nói: "Thân thể bé nhỏ của ngươi thương tích đầy mình. Thôi, ngươi chỉ cần đứng đợi một bên đi."

Da mặt Tần Cô Đồng cứng đờ, nhưng nàng cũng không tức giận, cảnh giác mà nhìn chung quanh rồi sau đó nhìn chằm chằm địch nhân đang chuẩn bị công kích, bình tĩnh nói: "Các ngươi ríu rít đến rồi ríu rít đi, nói chuyện nhàn nhã cả nửa ngày trời thì ta đã băng bó vết thương xong rồi, có thể đánh thêm ba trăm hiệp nữa."

Lời nàng còn chưa dứt, một đạo quang chợi lóe lên.

-- Keng!

Tần Cô Đồng vung kiếm để chặn, châm hình rồng bị đánh bay.

Một chiêu này đơn giản và gọn ghẽ, nhìn có vẻ dễ dàng. Nhưng trên thực tế, khắp người Tần Cô Đồng đau dữ dội, nàng gần như buông tay và đánh rơi hoành đao. Nàng âm thầm thở ra hít vào một hơi chậm rãi để bình ổn khí huyết. Thầm nghĩ: Thật sự không ổn. Ngoại thương vẫn có thể chịu đựng được, nhưng dường như độc vẫn chưa được lấy ra hết.

Nàng không biết khi Diệp Ẩn Tử ép máu độc ra cho mình, tâm thần không yên, nội lực bành trướng, phá vỡ toàn bộ kỳ kinh bát mạch. Không vận công thì không sao, nhưng một khi vận công thì nhất định sẽ đau thấu tâm can.

Diệp Ẩn Tử nghe nàng hít một hơi thì vô cùng kinh ngạc. Mặc dù châm hình rồng đến nhanh và dữ dội, nhưng cũng không mạnh đến vậy. Nàng ta nghiêng đầu dò xét Tần Cô Đồng, thấy sắc mặt nàng trầm như nước, thần sắc bình tĩnh, cũng không kỳ quái. Vừa định nhìn đi chỗ khác thì thoáng thấy mồ hôi mỏng chảy từ trên trán.

Châm hình rồng rơi xuống đất, giống như một tín hiệu.

Đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu, móc, xiên, thang, côn, gậy sắt, roi, xích chuỳ, vũ khí có mũi nhọn, gai, cạnh, lưỡi kiếm, dây tơ, dây xích, móc gai và Nga Mi Thích, ùn ùn kéo đến!

Những người này không giống với gia đinh, hộ viện của Phương gia mà Tần Cô Đồng đã gặp ở sau núi. Nhìn thì như bầy ong vỡ tổ nhưng thực ra ai cũng có tổ chức bài bản và võ nghệ cao siêu.

Diệp Ẩn Tử hất tay áo và bước lên trước. Trên sân Thái Cực, tuyết đọng giống như nước sôi. Vụn băng văng khắp mọi hướng, còn hơn mũi tên sắc nhọn. Tuyết trước mắt ngưng tụ như sương trắng, nhìn không thấy, chỉ nghe tiếng leng keng, lộc cộc.

Tần Cô Đồng kinh hãi, cầm kiếm tự vệ, âm thầm kích động: Nhất lực hàng thập hội1!

1. Nhất lực hàng thập hội: Một người có sức mạnh to lớn có thể đánh bại mười người đàn ông hợp lại. Đó là một phép ẩn dụ rằng tất cả các chiến lược đều vô dụng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối.

Trên bầu trời đầy băng tuyết, mặc dù đối phương kinh hãi nhưng cũng không có tiếng kêu la gì cả. Tần Cô Đồng không khỏi nghi hoặc, càng thêm cảnh giác. Dưới chân đột nhiên chấn động, nàng không chút do dự, vung kiếm đâm xuống, trên tuyết xuất hiện một vết máu.

Diệp Ẩn Tử đột nhiên nói: "Mắt sáng tâm sáng, cẩn thận lén lút. Sâu bọ của Bất Tử Ngục giỏi nhất là đánh lén."

Tần Cô Đồng trở tay đấm một nhát, bên kia đau đớn kêu lên. Nàng vốn định truy kích, nghe Diệp Ẩn Tử nói thì sửng sốt.

Bất Tử Ngục?

Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, trong lúc vô ý (không tốn sức) lại tìm ra!

Tần Cô Đồng đang muốn tìm bọn họ, nhưng không nghĩ lại gặp ở đây. Nàng quyết định bắt sống một người để hỏi về tin tức của Bạch Diên.

Diệp Ẩn Tử tung liên tiếp ba chưởng, cuồng phong gào thét, băng tuyết rơi xuống đất. Sân Thái Cực khôi phục sự yên tĩnh, ngoại trừ việc có hơn một chục xác chết trên mặt đất.

Giờ phút này, gió thổi mây đen tản đi, ngân quang chiếu rọi, trời đất trong suốt. Trên sân Thái Cực rộng lớn, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Bọn sát thủ giỏi mai phục và gϊếŧ người nhưng không giỏi chiến đấu. Bởi vậy, giờ phút này song phương giằng co, cho dù có người đông thế mạnh cũng không dám xem nhẹ.

Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, lão giả áo tím đau lòng không thôi. Chỉ trong thời gian một chén trà nhưng lại tổn binh hao tướng như thế. Đây là đều là quân tinh nhuệ và tâm phúc của lão, ít thì cũng mười năm, còn nhiều nhất thì đã hai ba chục năm. Chỉ trong chốc lát đã chết hơn ba phần, lão vô cùng đau lòng, thấp giọng nói: "Mang lễ vật tới."

Người không mặt bước đi rung chuyển trên nền tuyết trắng, lắc lắc chuỳ phi đầy gai.

Tần Cô Đồng cảnh giác nắm chặt hoành đao thì thấy bên kia ra hiệu.

"Mang lên." Người không mặt ra lệnh, bốn người lĩnh mệnh đi tới chân cầu thang, lôi kéo hai người đi lên.

Tần Cô Đồng tràn đầy nghi ngờ, mơ hồ cảm thấy quen mặt. Nhìn kỹ, hóa ra là Cẩu Mao và Tiểu Bảo, không biết bằng cách mà rơi vào tay bọn họ.

Vừa nhìn thấy Cẩu Mao, nàng nghĩ đến Trương Đà chủ, trái tim nàng trở nên đau nhói. Nàng hạ quyết định, nhất định phải cứu hai người họ.

Người không mặt ấn vào huyệt đạo của Cẩu Mao và Tiểu Bảo, hai người bừng tỉnh. Tiểu Bảo mở mắt ra và nhìn xung quanh, sau đó bật khóc và hét lên với Tần Cô Đồng: "Nữ hiệp cứu mạng! Nữ hiệp cứu mạng!"

Cẩu Mao nhìn thấy Tần Cô Đồng cũng kích động, nhưng hắn vẫn thận trọng, biết tình huống như thế, kêu to cũng vô dụng.

Diệp Ẩn Tử trợn tròn mắt, dứt khoát ngồi trên mặt đất, ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn: "Người khác hành lễ trước rồi mới đánh, ngươi đánh trước sau đó hành lễ. Hiện tại đánh nhau một nửa thì xuất hiện ra con thiêu thân, nghĩ phái Thái Hòa ta là chợ búa? Còn bần đạo là khỉ làm xiếc hay sao?"

Lão giả áo tím hít một hơi thật sâu, duy trì bộ dáng sĩ diện, khẽ cười nói: "Lão phu hoàn toàn không có ý này, chỉ là trên đường thuận tiện cứu hai người mà thôi."

Nghe vậy, Tiểu Bảo chửi ầm lên, "Vớ vẩn, rõ ràng là tên vô liêm sỉ này bắt cóc ta. Nữ hiệp, cứu mạng! Hắn bắt bọn ta lên núi, chẳng qua ta chỉ khịt mũi một cái thôi mà hắn đã gϊếŧ Thạch Hán! Bọn hắn gϊếŧ người không chớp mắt!"

Tần Cô Đồng xấu hổ khi nhìn thấy hắn ta chảy nước mắt nước mũi tèm lem.

Lão giả áo tím đưa tay vuốt râu, ân cần nói: "Thì ra bọn họ là bạn cũ của vị nữ hiệp này, chắc cũng không đành lòng nhìn bọn họ hồn bay phách tán nhỉ."

Nhìn thấy vẻ mặt Tần Cô Đồng lo lắng, Diệp Ẩn Tử cười lạnh nói: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu2. Chúng ta đều giống nhau, nghĩ tới bọn họ cũng không nỡ nhìn chúng ta chết."

2. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Trích chương 5 "Đạo Đức Kinh". Tạm dịch: Trời đất không có người, coi vạn vật như loài chó rơm. Nghĩa là: Trời đất không thiên vị, xem mọi vật là như nhau.

Khi mọi người nghe thấy những lời đó, biểu cảm khác nhau.

Trong lòng Tần Cô Đồng chấn động, nàng híp mắt nhìn lão giả áo tím, thầm nghĩ: Người này có thể điều động nhiều sát thủ như vậy, có thể thấy được địa vị của hắn trong Bất Tử Ngục. Nhưng cứ lặp đi lặp lại cư xử nhẹ nhàng thế này là bất bình thường.

Nhưng nàng không biết rằng, khi con người ta già đi, tinh lực không còn, gặp chuyện khó sẽ nhìn trước ngó sau. Huống chi nắm trong tay quyền lực to lớn, ngồi trên núi vàng mỏ bạc. Làm sao không cân nhắc lợi hại và lo được lo mất.

Lão giả áo tím vừa muốn dùng trí, lại vừa muốn uy hϊếp. Nào ngờ tới Diệp Ẩn Tử cứng mềm đều không ăn. Lão cũng đau đầu, nhưng cũng không cam lòng cá chết lưới rách, khuyên nhủ: "Sao Thiên sư không thấu hiểu nhân tình như vậy? Quyển thiên thư kia không phải là vật của Thái Hoà, lão phu kiếm một chén canh thì có hại gì cho ngươi? Ngươi đưa thiên thư ra, lão phu lập tức rời đi. Chư vị ở đây chẳng những bình an vô sự mà ngàn năm danh dự của phái Thái Hoà cũng sẽ không bị hao tổn."

Có ý uy hϊếp, không cần nói thẳng cũng biết.

Tần Cô Đồng cũng hiếu kì, việc Diệp Ẩn Tử gϊếŧ hại đồng môn thật kỳ lạ. Lão giả áo tím nói chắc như đinh đóng cột không giống như tin đồn vô căn cứ. Diệp Ẩn Tử tiền bối trước nay luôn kì lạ nên đó cũng có thể là sự thật.

Quả nhiên, thái độ của Diệp Ẩn Tử khác thường, vẻ mặt âm trầm.

Thấy con át chủ bài phát huy tác dụng, lão giả áo tím lập tức yên tâm. Lão vê chòm râu, không ngừng nói, vừa khuyên nhủ vừa đe dọa: "Phái Thái Hoà là danh môn chính phái. Các trưởng lão và đệ tử trong môn phái giả làm bọn cướp sông, gϊếŧ người cướp của, không chuyện ác nào mà không làm. Chuyện này mà truyền đi... chậc chậc."

Nghe những lời đó, Tần Cô Đồng vô cùng sốc. Nàng chưa bao giờ ngờ rằng cướp sông lại là người của phái Thái Hoà! Suy nghĩ của nàng quay ngược trở lại, không khỏi nhớ tới tiểu dã nhân từng nói: 'Ta chưa từng gặp qua bọn cướp sông', 'Chúng ta không phải người xấu'...

Nàng chợt bừng tỉnh, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Diệp Ẩn Tử cúi đầu trầm tư hồi lâu, sau đó thở dài một hơi. Từ trong tuyết đứng lên, hai tay đút vào trong ngực, vẻ mặt chật vật, chậm rãi đi về phía lão giả áo tím.

Lão giả áo tím vui mừng khôn xiết, từ trong xe nghiêng người về phía trước. Trên khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy sự vui mừng.

Diệp Ẩn Tử đột ngột rút tay phải ra, đám người phía sau bị che khuất, không thấy được gì. Trong nháy mắt, nghe thấy hai tiếng phù phù.

Ngũ khiếu3 của Cẩu Mao và Tiểu Bảo chảy máu, mềm nhũn ngã xuống.

3. Thất khiếu: Là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Chuyện xảy ra đột ngột, không báo trước.

Bất kể là Tần Cô Đồng, lão giả áo tím, người không mặt, hay là sát thủ, ai cũng đều ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu ra sao.

Diệp Ẩn Tử há miệng ngáp một cái, uể oải nói: "Chết thanh tĩnh, về phần chuyện cũ năm xưa. Hừ, là danh môn chính phái sẽ không phạm sai lầm sao? Ta đã thanh lý sư môn rồi. Nếu thế nhân còn không dung thứ cho phái Thái Hòa thì cũng chỉ là không làm danh môn, không làm chính phái. Còn bọn bàng môn tà đạo như các ngươi, chẳng phải càng nên thiên đao vạn quả hay sao!

Diệp Ẩn Tử hất tay áo và chắp tay sau lưng.

Nàng ta có vẻ ngoài mảnh khảnh và đội mũ hình con hạc. Y phục nhẹ nhàng, dáng người thanh tao. Giống như gần ngay trước mắt, lại giống như xa vời giữa trời và đất. Trên sân Thái Cực, không một âm thanh. Chỉ có tuyết trắng xoá và những bông tuyết chậm rãi rơi xuống.

Lão giả áo tím vừa đố kỵ vừa hận, lại càng thêm bất lực. Mắt hồ ly nhấp nháy nhưng vẫn chưa ra lệnh. Người không mặt thúc giục, "Đại nhân, chúng ta..."

Sắc mặt của lão giả áo tím lập tức phát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, người không mặt vội vàng cúi đầu, trịch thượng nói: "Thuộc hạ nguyện ý vì đại nhân mà xung phong đi đầu, cho dù có chết nhiều lần cũng sẽ không hối hận."

Lão giả áo tím nghe vậy nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhưng khi người không mặt ngẩng đầu lên, liền thay đổi thành vẻ mặt vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Nếu như thiên sư đã vô tình thì sao lão phu có thể cưỡng cầu. Trời đông giá rét, các huynh đệ theo ta trở về, trong nhà có món ngon áo ấm."

Tần Cô Đồng vừa sợ vừa kinh ngạc, chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi. Chỉ chốc lát, cả sân Thái Cực vắng lặng, ngay cả thi thể trên mặt đất cũng bị mang đi. Bông tuyết tung bay, vết tích đánh nhau dần dần biến mất, phảng phất như một cơn ác mộng.

Đầu óc Tần Cô Đồng thả lỏng, cảm thấy vừa lạnh vừa đau, toàn thân vô lực. Nàng định thần lại, nhìn về phía Diệp Ẩn Tử, vừa định nói thì đã thấy ——

Diệp Ẩn Tử đưa tay ra sau lưng nhìn xung quanh và tấm tắc. Thong thả bước một chân về phía trước, thân thể lắc lư, "a yo" một tiếng ngã xuống. Nàng ta vô duyên vô cớ ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

Tần Cô Đồng chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, nàng vô cùng sững sờ, nhất thời không biết phải làm sao.

"Này, ta ngã xuống, tiểu cư sĩ tới giúp bần đạo nào." Vừa nói, Diệp Ẩn Tử giơ tay vỗ tuyết, một đám tuyết bay ra, đập vào chỗ tối, chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Sau đó có tiếng sột soạt như có như không, như tiếng chuột nhắt chạy tán loạn trên tuyết.

Đầu tiên, Tần Cô Đồng sững sờ, sau phát giác động tĩnh bốn phía thì lập tức hiểu ra. Không khỏi âm thầm thở dài, gừng càng già càng cay. Nàng kéo lê thân thể tàn tạ, loạng choạng đi tới, nói đùa: "Tiền bối, vãn bối tới rồi, cần gọi người đến hỗ trợ hay không? Nếu tiền bối té gãy chân thì ta cũng không nhấc nổi."

Nàng ngồi xổm bên cạnh Diệp Ẩn Tử, thấy nàng không nhúc nhích thì nàng ta liền giả vờ hơi ngước lên. Tần Cô Đồng thích thú, cố hết sức lật người nàng ta lại, phối hợp hô lên: "Tiền bối, tiền bối, tỉnh lại."

Sau vài lần đẩy, Tần Cô Đồng bỗng cảm giác không ổn. Hai mắt Diệp Ẩn Tử nhắm chặt, sắc mặt như tờ giấy vàng. Tần Cô Đồng vô cùng lo lắng, trong mắt chợt loé lên vẻ hoang mang nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Nàng không biết tình trạng bây giờ của Diệp Ẩn Tử là thật hay giả, cũng không biết chung quanh có người của Bất Tử Ngục mai phục hay không.

Nàng định thần, ổn định thanh âm, cười nói, cố ý thấp giọng chế nhạo: "Tiền bối, mau nhắm mắt lại đi, ngươi như vậy không giống như đang hôn mê."

Nói xong, nàng đem Diệp Ẩn Tử nhấc lên, đặt ở trên vai. Chống lại gió tuyết, từng bước đi về phía đại điện.

Một bước chân dài, nàng bước qua cổng, móc ngón chân và đóng cửa lại.

- Phù phù.

Tần Cô Đồng không thể kiên trì được nữa, cùng với Diệp Ẩn Tử ngã xuống đất.