Chương 2: Tiểu Bá vương cùng nữ tổng tài (1)

Trang web Tấn Giang đã chọn cho Triệu Hạm Đạm thế giới đầu tiên, kể về một câu chuyện tình cảm giữa hai người bạn thanh mai trúc mã bị chia cắt và sau đó vô tình gặp lại nhau. Nam chính là Chu Hiến Dung và nữ chính là Thẩm Vân Thư, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Khi cả hai sắp trưởng thành, cha mẹ hai bên đã định sẵn hôn ước cho họ.

Tuy nhiên, những người trẻ tuổi thường không chấp nhận những cuộc hôn nhân sắp đặt như vậy, đặc biệt là Chu Hiến Dung, người phản đối kịch liệt nhất. Hắn thậm chí nói ra những lời ác ý, làm Thẩm Vân Thư đau lòng và xuất ngoại. Hai người từ đó chia lìa.

Tám năm sau, Chu Hiến Dung đã tiếp quản Chu gia tái ngộ với Thẩm Vân Thư mới trở về nước. Sau khi trải qua nhiều mối tình, Chu Hiến Dung nhận ra người mình thực sự yêu là Thẩm Vân Thư. Mỗi người hắn từng yêu đều mang bóng dáng của Thẩm Vân Thư. Sau nhiều hiểu lầm và theo đuổi, cuối cùng họ cũng ở bên nhau.

Triệu Hạm Đạm đã chỉ ra điểm không hợp lý trong câu chuyện này trước khi hệ thống Tấn Giang kịp mở miệng: "Thẩm Vân Thư xuất ngoại học tài chính, tiểu thuyết này nói cô ấy có thiên phú kinh doanh cao, trở về nước để giúp gia đình vượt qua khó khăn. Nhưng cuối cùng lại nói cô ấy chấp nhận làm bà nội trợ toàn thời gian. Tôi không kỳ thị phụ nữ đặt trọng tâm vào gia đình, nhưng điều này không phù hợp với tính cách của Thẩm Vân Thư."

"Oa, Hạm Đạm thật thông minh," hệ thống Tấn Giang khen ngợi. Triệu Hạm Đạm mỉm cười nhẹ nhàng và nói: "Tôi chỉ hiểu rõ về phụ nữ mà thôi. Thẩm Vân Thư là con một trong gia đình, cô ấy đã nỗ lực nhiều vì quyền thừa kế. Tôi nghĩ cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ với quyết tâm theo đuổi sự nghiệp, không dễ dàng từ bỏ mọi thứ vì tình yêu."

"Chuẩn không cần chỉnh luôn" hệ thống Tấn Giang vội vàng đáp lời. "Thực ra, dù đã xác lập mối quan hệ tình cảm với Chu Hiến Dung, Thẩm Vân Thư cũng không muốn từ bỏ Thẩm gia càng không để Thẩm thị phụ thuộc vào Chu thị. Nhưng Chu Hiến Dung quá mạnh mẽ, không ngại ra tay với Thẩm thị và cha mẹ Thẩm Vân Thư, buộc cô phải thừa nhận mình không bằng anh ta và chấp nhận ở sau hắn ta, làm một người phụ nữ phải để hắn che chở"

"Đàn ông gia trưởng" Triệu Hạm Đạm bất bình nói.

"Đúng vậy! Thật ghê tởm!" hệ thống Tấn Giang giận dữ. "Sau khi kết hôn, Thẩm Vân Thư không thể mang thai, kiểm tra biết được nàng không có khả năng sinh đẻ, cha mẹ Chu gia ở bên ngoài cho Chu Hiến Dung lén lút an bài nữ nhân khác mang thai hộ, cô ta mang thai rồi kiên trì mang một bụng lớn đến nhà gây áp lực. Thẩm Vân Thư yêu cầu ly hôn, nhưng Chu Hiến Dung không đồng ý, còn âm thầm trong tối khiến Thẩm thị phá sản và mưa hại cha mẹ Thẩm Vân Thư. Cuối cùng, Thẩm Vân Thư cùng Chu Hiến Dung đồng quy vu tận."

"Quá thảm," hệ thống Tấn Giang thở dài.

"Ta có thể giúp Thẩm Vân Thư không?" Triệu Hạm Đạm hỏi.

"Tất nhiên," hệ thống Tấn Giang đáp. "Ngươi đương nhiên có thể giúp Thẩm Vân Thư."

"Thế giới tiểu thuyết này có các sự kiện chính làm cốt truyện, nhưng ngoài nam nữ chính, các nhân vật phụ không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ cần đảm bảo nam nữ chính không bị đổ vỡ, ít nhất một trong hai người sống sót đến mười năm sau khi truyện kết thúc để hoàn thiện quy tắc của thế giới."

"Ta hiểu," Triệu Hạm Đạm đáp.

Triệu Hạm Đạm tỉnh dậy dưới ánh mặt trời. Nàng giơ tay che đi ánh sáng chói lóa và ngồi dậy từ trên giường. "Đây là đâu?" nàng hỏi.

"Đây là nhà trọ của Thẩm Vân Thư."

"Thẩm Vân Thư?"

"Đúng, Hạm Đạm, ngươi đã được nữ chính nhặt về." hệ thống Tấn Giang vui vẻ đáp, ánh sáng xanh lóe lên. Triệu Hạm Đạm mỉm cười.

Triệu Hạm Đạm muốn đến thế giới này, chỉ có thể tỉnh dậy trong thân xác của người trùng tên. Trong số những người gần gũi với nam nữ chính, chỉ có một sinh viên thiết kế thời trang trùng tên là Triệu Hạm Đạm.

Triệu Hạm Đạm này có thiên phú xuất sắc trong lĩnh vực thiết kế, luôn muốn đi du học nhưng gia cảnh nghèo khó. Dung mạo của nàng cùng Thẩm Vân Thư có ba phần tương tự, đặc biệt là đôi mắt phượng. Khi nàng tham gia một cuộc thi thiết kế, đứng dưới ánh đèn nhìn về hướng Chu Hiến Dung khiến hắn ta có cảm giác như được gặp lại Thẩm Vân Thư năm mười tám tuổi.

Chu Hiến Dung cố gắng giữ nàng lại bằng mọi cách, làm cho nàng lẽ ra đoạt được của cuộc thi quán quân trở thành á quân. Đáng nói phần thưởng của quán quân là cơ hội được ra nước ngoài du học, trong lúc nàng đang lạc lối, hắn đưa ra cơ hội du học làm cành ô-liu cho nàng với điều kiện yêu cầu hai người yêu nhau. Đối với người đang theo đuổi ước mơ du học như Triệu Hạm Đạm mà nói, bỏ ra cái gì cũng đều đáng giá, huống chi chẳng qua hai người chỉ yêu đương một quãng thời gian rồi kiểu gì cũng chia tay mà thôi, nàng rất nhanh liền đồng ý.

Chu Hiến Dung coi nàng như kẻ đóng thế của Thẩm Vân Thư, dùng mọi cách để lấy lòng nàng, cố gắng bù đắp cho sai lầm năm xưa. Triệu Hạm Đạm làm cảm động và yêu hắn ta. Khi Thẩm Vân Thư trở về, dù biết mình chỉ là người thay thế, nàng vẫn không muốn rời đi. Chu Hiến Dung không hiểu lòng nàng và nghĩ nàng muốn tiền, nên nhục mạ và đuổi nàng đi.

Triệu Hạm Đạm vừa mất cơ hội du học lẫn thất tình, uống say ở quán bar, được Thẩm Vân Thư mới về nước mang về nhà.

Trong tiểu thuyết gốc, Triệu Hạm Đạm lợi dụng cơ hội để gây xích mích giữa Chu Hiến Dung và Thẩm Vân Thư, tạo ra những khó khăn trong tình cảm của họ, hoàn thành vai trò của một nữ phụ độc ác. Nhưng với sự tham gia của hệ thống Tấn Giang, Triệu Hạm Đạm trong lúc say ngất ngây ở quán bar đã thay đổi linh hồn bên trong.

Khóa cửa truyền đến âm thanh chuyển động, hệ thống Tấn Giang vội vã bên trong, chui vào bên trong đồ vật trong phòng.

Khi Thẩm Vân Thư sắp vào phòng, hệ thống Tấn Giang nhắc nhở: "Hạm Đạm, nữ chính đến rồi." Triệu Hạm Đạm nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp Thẩm Vân Thư, một ấn tượng tốt tự nhiên không bị xấu xí, đối với cả hai đều là khởi đầu tốt đẹp.

Khi cửa mở, Thẩm Vân Thư ngay lập tức nhìn thấy Triệu Hạm Đạm ngồi trên giường. Ánh mặt trời chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của nàng, khiến nàng trông rất trẻ trung, như chưa đầy hai mươi tuổi, với làn da mịn màng dưới ánh nắng.

Điều thu hút Thẩm Vân Thư nhất là đôi mắt của Triệu Hạm Đạm. Đó là đôi mắt cực kỳ trong sáng, trắng đen rõ ràng, không một chút tơ máu, thuần khiết như viên đá đen dưới dòng nước trong. Khi nàng nhìn ra cửa sổ, trời xanh mây trắng phản chiếu trong ánh mắt, nhưng đôi mắt ấy lại khiến Thẩm Vân Thư cảm thấy đau lòng.

Trong một khoảnh khắc, Thẩm Vân Thư quên mất mình định nói gì. Nàng đứng đó, nhìn Triệu Hạm Đạm cho đến khi nàng nhận ra sự hiện diện của mình.

Triệu Hạm Đạm quay đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Thẩm Vân Thư. Nàng dường như hơi bối rối, sau một lúc lâu, ánh mắt mới có thần thái trở lại, nàng chớp mắt, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.

Thẩm Vân Thư sững sờ một lúc, rồi trong lòng cảm thấy đau đớn. "Khóc cái gì?" Thẩm Vân Thư hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.

Triệu Hạm Đạm luống cuống lau nước mắt, ngượng ngùng phản bác: "Em không khóc."

"Đừng..." Thẩm Vân Thư tiến đến, nhẹ nhàng nắm tay nàng, dùng khăn giấy lau nước mắt cho nàng.

Động tác của Thẩm Vân Thư rất dịu dàng, ánh mắt chăm chú, như thể đang lau chùi báu vật. Ánh mắt ấy khiến Triệu Hạm Đạm tim đập mạnh.

"Tiểu Lục, ngươi xác định Triệu Hạm Đạm và Thẩm Vân Thư không quen biết sao?" Triệu Hạm Đạm hỏi.

Hệ thống Tấn Giang đáp: "Trong tiểu thuyết gốc không nhắc đến. Nếu có thì chắc là trước khi câu chuyện bắt đầu."

Triệu Hạm Đạm cảm thấy Thẩm Vân Thư và người mà thay thế cho nàng có mối quan hệ sâu sắc hơn nàng tưởng. Điều này có thể mang lại lợi thế lớn.

Hệ thống Tấn Giang, lần đầu tiên làm nhiệm vụ, cảm thấy lo lắng. Nó truyền ký ức của người bị thay thế sang cho Triệu Hạm Đạm. Khi lượng lớn ký ức ùa về, Triệu Hạm Đạm cảm thấy choáng váng và ngất đi trong lòng Thẩm Vân Thư.