Chương 13

Tiếp theo mấy ngày huấn luyện quân sự, Đường Thời Tô cũng không thể vận động, thường xuyên ở một bên ngồi dưới tán cây lớn, nhìn người khác huấn luyện.

Chính xác mà nói, cậu nhìn Đường Vân Phàm huấn luyện.

Đường Vân Phàm vốn thân cao đùi dài, đồng phục quân sự mặc trên người anh thập phần thích hợp, làn da khỏe mạnh sau khi bị ánh mặt trời phơi nắng càng sâu hơn một chút, mặt không chút thay đổi lại có thêm loại mị lực khó diễn tả.

Anh và một đám học sinh non nớt bên cạnh rất khác nhau, bề ngoài tuy là đường nét ngây ngô của thiếu niên, nhưng trong lòng lại tản ra khí chất thành thục, mâu thuẫn lại thần bí, làm cho người ta vừa sợ vừa muốn tiếp cận để hiểu hơn về con người này.

Rất nhiều người lén lút sáp về phía anh, anh không cảm giác được chút nào.

Và anh là anh trai của cậu.

Trước kia đáy lòng vẫn bài xích thân phận xấu hổ vào giờ khắc này đột nhiên giảm bớt, bởi vì là em trai Đường Vân Phàm cho nên cậu có thể tới gần anh, cùng anh học lên đại học, thậm chí được anh chú ý bảo vệ.

Niềm vui không kìm được nở rộ trong đáy lòng cậu.

Sau khi có sự so sánh, sự tồn tại của Thẩm Diệu khiến cậu càng thêm phản cảm, loại phản cảm này rất lớn, nhất là khi Thẩm Diệu muốn làm tổn thương Đường Vân Phàm.

Thẩm Diệu lại không biết cảm xúc của cậu, đi đến bên cạnh cậu nói chuyện: "Tôi nghe nói là cậu giúp Đường Vân Phàm. ”

"Còn có người nói cho tôi biết, cậu và Đường Vân Phàm đi học hay tan học đều ngồi cùng một chiếc xe, hai người là anh em, thật sự là anh em ruột sao?"

Hắn đắc ý như có một món quà: "Như vậy, cậu đi chơi với tôi, tôi sẽ cho cậu thấy như thế nào?"

Hắn ta nói chơi, không phải theo nghĩa đen.

Đường Thời Tô nhìn chằm chằm hắn: "Cậu còn muốn động thủ.”

Thẩm Diệu không che giấu nói: "Trí nhớ của tôi rất tốt, lời anh cậu nói bây giờ tôi còn nhớ rõ. ”

"Nói đến anh cậu, cậu tức giận?"

Đường Thời Tô siết chặt nắm đấm, khôi phục sắc mặt bình tĩnh: "Đi đâu chơi, chơi cái gì? ”

Thẩm Diệu cho rằng cậu đã thỏa hiệp, nghĩ thầm cũng không có gì đặc biệt, vì thế thuận miệng nhắc tới hai cái tên câu lạc bộ đêm, mập mờ nhìn cậu.

Đường Thời Tô yên lặng ghi nhớ, sau đó nói: "Chân tôi bị thương, hiện tại không thể đi ra ngoài. ”

Thẩm Diệu: "Nhất trí là sau khi huấn luyện quân sự xong, lúc đó sẽ có thời gian. ”

Đường Thời Tô Đoán chắc hắn sẽ nói như vậy, nhưng thời gian này cũng đã đủ để cậu hiểu rõ Thẩm Diệu, vả lại còn làm một kế hoạch.

Đáy mắt màu hổ phách của cậu có màu tối trôi nổi, trên mặt vẫn là bộ dạng ôn hòa: "Vậy đến lúc đó chân tôi khỏi cậu lại tìm tôi, cậu có liên lạc không? ”

Nhưng đó là trường hợp.

Thẩm Diệu nhất thời cảm thấy chinh phục khiêu chiến bớt vui vẻ, hắn trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ý bảo: "Thêm WeChat đi. ”

Đường Thời Tô: "Điện thoại di động của tôi ở trong phòng học, nói cho tôi biết số điện thoại của cậu là được rồi. ”

Thẩm Diệu biết lúc huấn luyện quân sự không mang theo điện thoại di động, chỉ có hắn là ngoại lệ, không ai quản hắn.

Thẩm Diệu đọc một dãy số, Đường Thời Tô nói nhớ kỹ.

"Trí nhớ cậu không tệ."

Hắn cất điện thoại tiếng chuông tan học liền vang lên, Thẩm Diệu còn muốn nói cái gì đó, liền nhìn thấy Đường Thời Tô bên cạnh đứng lên.

Hắn lại nhận thấy một chi tiết.

Đường Thời Tô mua một chai nước khoáng, hắn cho là Đường Thời Tô tự mình uống, nhưng không nghĩ tới cậu lại cầm chai nước kia đi tới trước mặt Đường Vân Phàm đang nghỉ ngơi, đem nước đưa qua.

Sắc mặt Đường Vân Phàm có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn tiếp nhận nước, mở nắp chai uống.

Hắn luôn cảm thấy hai anh em ở chung có chút kỳ quái.

Sau khi huấn luyện quân sự, một nhóm người trong lớp đều bị rám nắng, trải qua mười ngày ở chung, trong lớp mỗi người hình thành một vòng tròn nhỏ, còn có tồn tại giống như "tiểu đệ".

Các bạn cùng lớp mặc định tiểu đệ của Thẩm Diệuơng là Từ Hạo Khánh, mà "tiểu đệ" của Đường Vân Phàm là Đường Thời Tô.

Trước là tự nguyện, người thứ hai bọn họ cảm thấy là Đường Vân Phàm áp bách Đường Thời Tô.

Dù sao nói đồng loại mới có thể lăn lộn cùng một chỗ, Đường Thời Tô ở chung với Đường Vân Phàm nhìn thoáng một chút cũng không hợp. Hơn nữa có ngoại hình, cậu là người duy nhất trong lớp không có chút cháy nắng, hơn nữa làn da của cậu vốn đã trắng, vô luận cùng ai đứng chung một chỗ đều có vẻ người khác đen như một khối carbon.

Hơn nữa Đường Vân Phàm luôn mang vẻ mặt khó chịu, cũng trách không được người khác lại nghĩ như vậy.

Nhưng tình huống chân thật là, Đường Thời Tô cam tâm tình nguyện.