Chương 2

Nghiêm Phương cảm thấy mình không được tôn trọng, trong lòng rất tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Em có biết là mình đã đến trễ không, em tên là gì?”

"Thẩm Diệu."

Đường Vân Phàm tim đập thình thịch.

Trong tiểu thuyết, hắn kiêu ngạo phong lưu cặn bã, nghe danh hắn đã lâu như vậy, cuối cùng cũng được gặp.

Chỉ dựa vào ngoại hình mà nói quả thật rất xuất sắc, chỉ là hơi... cặn bã.

Ánh mắt Nghiêm Phương khẽ thay đổi, lúc trước hiệu trưởng đặc biệt dặn dò cô, trong lớp cô quản có một học sinh tên là Thẩm Diệu, gia thế khủng, trừ phi hắn phạm sai lầm lớn, nếu không thì không cần quản.

Vì vậy, cô nói một cách tự nhiên: "Bạn học Thẩm, vào đi."

Thẩm Diệu cong môi dưới, cất chân chậm rãi đi qua bục giảng, khi đi ngang qua thiếu niên ngồi ở hàng thứ ba, ánh mắt rõ ràng dừng lại một giây.

Sau đó, hắn ngồi ở vị trí phía sau Đường Vân Phàm.

Đường Vân Phàm khẽ nhíu mày.

Quả nhiên, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cho anh thích hắn không nổi.

Theo cốt truyện, Đường Vân Phàm suy luận rằng hai người ngồi ở hàng sau quen biết, Thẩm Diệu ngồi cùng bàn với cẩu cẩu lớn nhất dưới trướng hắn: Từ Hạo Khánh.

Rất nhanh, hắn nghe được tiếng tâng bốc của Từ Hạo Khánh:

"Anh Diệu, mấy tháng không gặp, anh đẹp trai hơn xưa đấy."

Thẩm Diệu nói: "Chỉ có cậu là hiểu ý anh.”

"Em đặc biệt chiếm vị trí này cho anh, bàn ghế đã được lau sạch sẽ, anh thấy thế nào."

"Tạm được."

Một lát sau, Thẩm Diệu mở miệng: "Ngăn kéo mày không lau sao? Tao vừa chạm đã thấy bụi.”

Từ Hạo Khánh: "Hả? Có lẽ nó bị sót lại... em hết khăn giấy rồi.”

Giọng điệu Thẩm Diệu có chút không kiên nhẫn: "Tao cũng không mang theo giấy.”

Giọng điệu của Từ Hạo Khánh yếu đi một chút: "Sau giờ học em sẽ đi căn tin mua.”

Đường Vân Phàm một tay chống cằm, yên lặng không nói gì, tuy rằng anh đã sớm biết cốt truyện Thẩm Diệu là người như thế nào.

Thật sự quá quen với tật xấu của hắn.

Hệ thống chỉ nói cho anh biết đại khái cốt truyện, không nói cho anh biết chi tiết, anh không nghĩ tới việc lại tùy tiện chọn vị trí ở ngay trước mặt Thẩm Diệu.

Hiện tại hối hận cũng không kịp.

Đáy lòng anh chán ghét Thẩm Diệu, Thẩm Diệu lại chủ động đưa tay vỗ lưng anh, ra lệnh: "Có khăn giấy không?"

"Không."

Đường Vân Phàm cũng không quay đầu, âm thanh lạnh lùng làm cho Thẩm Diệu hơi ngẩn ra.

Ít ai dám phớt lờ hắn như vậy.

Thẩm Diệu có tính khí của một hoàng tử chuyện gì cũng muốn theo ý mình, trong nhà hắn ngoại trừ ba hắn người thân đều cưng chiều hắn, cho nên hắn mới dám vô pháp như vậy, làm việc không kiêng nể gì.

Ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ trên bàn, đôi mắt hẹp dài không chút thiện cảm nhìn chằm chằm phía sau đầu của người bàn trước, Từ Hạo Khánh ở bên cạnh trong lòng run lên,còn chưa kịp nói lời nào để xoa dịu bầu không khí, liền nghe bàn trước của mình nói: "Tớ có mang theo khăn giấy, dùng của tớ đi.”

Từ Hạo Khánh cầm lấy tờ giấy ở bàn trước, thuận tiện còn hỏi tên.

Triệu Đinh Đình.

Về phần bạn cùng bàn của Triệu Đinh Đình...

Thẩm Diệu là người mà ai cũng biết, nào có thể để người khác không để ý tới hắn được.

Sớm muộn gì hắn cũng phải tính sổ.

Giáo viên vẫn đang nói trên bục giảng:

"Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự, đợi lát nữa phát thanh đọc đến lớp chúng ta các nam sinh lớp mình đi lấy quần áo huấn luyện quân sự về, sau đó phát cho mọi người nhé." Nghiêm Phương rút ra một tờ giấy từ tập tài liệu, ánh mắt nhìn vào danh sách.

"Bây giờ cô sẽ chọn một vài bạn..."

"Lưu Lương, Triệu Đinh Đình, Tống Khang Tài..." Cô tự nhiên không để ý tới hai chữ Thẩm Diệu, tiếp tục nhìn xuống, liên tiếp nhìn thấy hai người họ Đường, ừm, phỏng chừng là cùng nhau báo danh.

Cô đang suy nghĩ, trong miệng tự nhiên thốt ra: "Còn có Đường Vân Phàm, Đường Thời Tô, làm phiền các em lát nữa đến phòng giáo vụ lầu một lấy quần áo.”

Đường Vân Phàm cảm thấy thật sự rất trùng hợp, bạn ngồi cùng bàn với anh, còn có em trai hời của mình đều được chọn.

Rất nhanh, đài phát thanh đọc đến lớp 12, nam sinh trong lớp được đọc tên lần lượt bước ra ngoài.

Đường Vân Phàm vốn định đi cuối cùng, nhưng tính cách Triệu Đinh Đình hướng nội, lấy tốc độ rùa bò lặng lẽ đi theo sau lưng anh.

Về phần Đường Thời Tô, cậu bị một bạn học bắt chuyện, âm thanh ôn hòa của cậu lọt vào trong tai Đường Vân Phàm, một màn này làm cho anh nhớ đến cốt truyện.

Đối với Đường Thời Tô mà nói, sau này sẽ bị mọi người xa lánh, bắt nạt... Đều là bởi vì Thẩm Diệu.

Bởi vì Thẩm Diệu bắt nạt cậu, những người khác trong trường đều tự giác giữ khoảng cách với Đường Thời Tô, tránh gặp phải phiền toái, đương nhiên bọn họ đứng ở ngoài quan sát. Mà Đường Thời Tô lại không phản kháng. Thậm chí trong cốt truyện, Đường Thời Tô tha thứ cho Thẩm Diệu bắt nạt cậu, tha thứ cho giáo viên coi thường, tha thứ cho anh trai mình ... Khụ, nguyên chủ giận chó đánh mèo và xúc phạm.

Đường Vân Phàm không phải là cậu, cũng bởi vì từng đối mặt với tình huống tương tự, cho nên không thể hiểu được tâm tính thánh thiện của Đường Thời Tô.

Rất nhanh, mấy người bọn họ đến phòng giáo vụ, giáo viên ở trước bàn đăng ký số lượng nhận, sau đó để cho bọn họ ôm về lớp.