Chương 24

Thẩm Diệu không sợ chút nào, giọng điệu thậm chí mang theo khıêυ khí©h: "Cậu dám đối xử với tôi như vậy? ”

Đường Vân Phàm không nhịn được, khí lực càng lớn, thấy sắc mặt Thẩm Diệu biến thành màu xanh, "Đánh thì đánh, cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc? ”

Đường Vân Phàm kiêu ngạo hoàn toàn không giống Thẩm Diệu, bởi vì anh có chỗ dựa, hơn nữa Đường gia như thế nào cũng coi như là đại gia tộc, anh thân là con ruột của Đường Chính Minh, Thẩm Diệu nếu thật sự động vào anh cũng không dễ dàng như vậy.

Thẩm Diệu cũng lần đầu tiên gặp người như vậy, bình thường lạnh lùng giống như cái gì, lúc bộc phát lại hung dữ như một ngọn núi lửa.

Đường Vân Phàm: "Cậu đắc ý cái gì? Ngoài việc cậu có một gia thế tốt, có một nơi nào đó đáng để người khác chú ý. ”

Hơi thở của Thẩm Diệu dần dần bình tĩnh lại, cơn giận dữ trong lòng càng thiêu đốt càng mạnh.

Mọi người đều biết gia thế của hắn rất tốt, nhưng không ai sẽ nói điều này trước mặt hắn.

"Cậu thật là buồn cười... Luôn luôn không giải thích được lại đi quấy rầy tôi và Đường Thời Tô. Nhân tiện, câu không thích tôi sao? "Thẩm Diệu suy nghĩ một chút, thế nhưng cảm thấy hợp lý.

"Cậu có bị bệnh không?" Đường Vân Phàm bị hắn ghê tởm đến nổi da gà.

Cùng lúc đó, Thẩm Diệu trong nháy mắt phát động lực, đầu gối đẩy lên thân thể Đường Vân Phàm, sau đó đem anh đặt ở dưới thân.

Đến lượt Đường Vân Phàm bị ấn bả vai, Thẩm Diệu còn ra vẻ đáng tiếc chậc chậc một tiếng, ánh mắt đánh giá của hắn rơi vào trên mặt Đường Vân Phàm: "Cậu lớn lên cũng không xấu, chỉ là không phải loại người mà tôi thích, cho nên cậu không có khả năng.”

Hắn cố ý nói như vậy, mặc dù như thế, Đường Vân Phàm vẫn bị hắn ghê tởm, trong lúc bọn họ giằng co, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị mở ra.

"Các cậu đang làm gì vậy?" Giọng dì quét dọn hét lớn, ngón tay mập mạp chỉ vào bọn họ.

Trong nháy mắt Thẩm Diệu dời thần, liền cảm giác được bụng bị hung hăng đá một cước, hắn thoáng cái liền ném sang bên cạnh.

Đường Vân Phàm chịu đau đớn đứng lên, nhìn thấy Thẩm Diệu đang nằm sấp thiếu chút nữa không nhịn mà giáng thêm một cước nữa.

Đường Thời Tô phía sau dì quét rác rất nhanh tiến vào, sốt ruột nhìn Đường Vân Phàm quần áo lộn xộn.

Đường Thời Tô nắm chặt tay anh: "Anh, anh thế nào rồi? ”

Đường Vân Phàm không muốn nhìn Thẩm Diệu nữa, đi ra ngoài, nói với cậu: "Không có việc gì. ”

Cũng không phải là chưa từng đánh nhau, trên người tuy đau nhưng có thể chịu đựng được.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Thời Tô còn nắm lấy tay anh, nói với anh: "Anh, đến phòng y tế xem một chút đi. ”

Quần áo Đường Vân Phàm bẩn, tóc tai bù xù đến không chịu nổi, may mà anh đẹp trai, dáng người cao ngất mới không có vẻ hèn mọn.

Hơn nữa là giờ lên lớp, Đường Vân Phàm nghe giáo viên đeo loa phóng thanh truyền ra, quyết định không nên trở lại lớp khiến người ta chú ý.

Đường Vân Phàm đột nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, sao không đi học. ”

Đường Thời Tô nhất thời nhận sai âm thanh hạ thấp: "Anh ở bên trong, em không yên tâm. ”

Đường Vân Phàm không muốn nhắc tới Thẩm Diệu nữa, ngầm đồng ý Đường Thời Tô đi theo anh đến phòng y tế.

Một giáo viên nữ trong phòng khám, nhìn thấy họ đi với nhau, ngạc nhiên: "Em đã đánh nhau hả?"

Vừa nhìn Đường Vân Phàm liền nhìn ra được đánh nhau, chỉ là Đường Thời Tô bên cạnh sạch sẽ, không giống loại người biết đánh nhau.

Đường Thời Tô giải thích, sau đó đăng ký tên lớp, nữ giáo viên cầm dầu hoa đỏ với tăm bông.

Nữ giáo viên: "Em lau cho cậu ấy đi. ”

Đường Thời Tô tiếp nhận.

Đường Vân Phàm chỉ để cậu lau chỗ anh không nhìn thấy sau lưng.

Đường Thời Tô nhìn dấu vết phiếm hồng sau lưng anh, ánh mắt chua xót, mím môi một câu cũng không nói.

Cậu vô cùng tự trách, nếu như không phải bởi vì cậu gây ra chuyện, Đường Vân Phàm căn bản sẽ không bị liên lụy.

Tất cả là vì cậu.

Ngón tay cậu rất nhỏ run rẩy, áy náy với hận ý bao thành một đoàn pháo hoa thiêu đốt nội tâm của hắn.

Cậu rơi vào trong cảm xúc cực độ khó chịu.

Đường Vân Phàm ghét bỏ động tác chậm của cậu, đoạt lấy dầu hoa đỏ với tăm bông, vô tri vô giác mới chú ý tới thần sắc Đường Thời Tô.

Vốn nên là ánh mắt trong suốt, giờ phút này lại giống như bao phủ tầng tầng sương mù, bộ dạng sa sút làm cho người ta luyến tiếc trách phạt.

Đường Vân Phàm cầm tăm bông, thuần thục bôi dầu hoa đỏ lên vết thương: "Mày cho rằng tao đang giúp mày sao? ”

Đường Thời Tô chuyên chú nhìn anh, đang chờ trả lời.

Có một mùi hoa mờ nhạt trong phòng khám của trường.

Ngoài cửa sổ trồng hoa, gió thổi, mùi hoa liền theo cửa sổ thổi vào, đem mùi thuốc chói mũi đều mơ hồ.

"Mày nếu đã vào Đường gia, vậy thì tao cũng tuyệt đối không cho phép người như Thẩm Diệu tùy tiện đùa bỡn như vậy với mày , bằng không mày vẫn là thể diện Đường gia." Đường Vân Phàm lau xong thuốc, tầm mắt đối đầu với ánh mắt thiếu niên.