Chương 7

Rất nhiều người trong lớp đều đem ánh mắt của mình nhìn vào cậu, đáng thương, châm chọc, hờ hững, cổ họng cậu khát đến sắp bốc khói, sau khi ăn cơm trưa đến bây giờ cậu một ngụm nước cũng chưa uống, thế giới vốn rõ ràng giống như bị che lấp trong bóng tối, ở trong mắt cậu u ám đến đáng sợ.

Nhịp tim đập nhanh , phản ứng cơ thể khó chịu... Nếu tiếp tục huấn luyện, thể lực tiêu hao có thể không chống đỡ được quá lâu.

Trong khi ngồi xuống và nghỉ ngơi, cậu từ từ nhắm mắt lại và cố gắng hồi phục sức lực của mình.

Ít nhất giúp cậu vượt qua buổi tập luyện buổi chiều.

Một vật đập thẳng vào ngực cậu.

Đáy lòng cậu hiện lên dự cảm không tốt, nhanh chóng mở mắt ra, cầm lấy thứ vừa đập vào người.

Mềm mại, là một gói bánh mì vuông thường được bán ở căng tin.

Trước mắt dần dần lộ ra, trong ánh mắt màu hổ phách rõ ràng phản chiếu một thiếu niên.

Tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi rối bù, anh cầm bình nước đổ nước vào miệng, làn da khỏe mạnh là món quà của mặt trời, yết hầu lăn qua làm nổi bật hơi thở nam tính.

Uống vài ngụm, Đường Vân Phàm vặn nắp chai, ném cho Đường Thời Tô, nở một nụ cười xấu xa của nhân vật phản diện.

Đường Thời Tô tiếp lấy nước, kinh ngạc nhìn anh lộ ra răng nanh hổ nhọn.

Trong tai cậu đột nhiên vang lên tiếng ong ong ồn ào, chỉ thấy môi Đường Vân Phàm mấp máy, lại không nghe thấy âm thanh của anh.

Anh đã nói gì?

Đường Thời Tô cầm bình nước ngón tay trắng bệch, trên mặt vẻ mặt vẫn như cũ dịu dàng. Thỉnh thoảng, cậu gặp phải tình huống bất ngờ này.

"Anh, em cám ơn."

Giải vây cho cậu, gửi cho cậu thức ăn và nước.

Đường Vân Phàm: ...

Sẽ không bị mắng thành ngu rồi chứ?

Đường Vân Phàm nhíu mày, tư tưởng thánh thiện quả nhiên khác với người thường, bị mắng còn ra vẻ mặt cảm kích.

"Đừng gọi lung tung." Anh khinh thường nói, nhìn đôi mắt trong veo Đường Thời Tô, trong lòng anh có chút nghi ngờ.

Bên người Đường Thời Tô một ít bạn học nhao nhao kinh ngạc nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy người yếu đuối như vậy, thứ Đường Vân Phàm không cần ném cho cậu, cậu còn nói cám ơn.

Đương nhiên, ở trong mắt bạn học, Đường Vân Phàm khi dễ Đường Thời Tô, Đường Thời Tô chỉ là yếu thế so với thiếu niên mạnh mẽ hơn.

Đáng đời, một số người nghĩ.

Kỳ thật trường học đã là một xã hội nhỏ, ở trường trọng điểm này, phụ huynh và giáo viên sớm đã dạy bọn họ quy tắc xã hội, chuyện không nên quản không cần quản, cùng với... kẻ yếu sẽ làm mồi cho kẻ mạnh.

Tranh thủ mấy phút nghỉ ngơi cuối cùng vội vàng ăn bánh mì, Đường Thời Tô đem rác vứt sang thùng rác bên cạnh, một thiếu niên cao gầy không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh cậu.

Có thể khôi phục lại chút sức lực, tiếng kêu trong tai cậu giảm bớt rất nhiều, nghe được âm thanh từ tính của thiếu niên nói: "Cậu cho rằng Đường Vân Phàm có thể bảo vệ cậu sao, kẻ điếc?”

Đường Thời Tô con ngươi co rụt lại, nhìn thẳng mặt hắn: "Cậu muốn làm gì?”

Thẩm Diệu đột nhiên cười khẽ, âm thanh hạ thấp, tạo nên âm thanh hẹp hòi mập mờ: “Khuôn mặt này của cậu tôi rất thích, chỉ là... Tôi không thích thái độ của cậu.”

Thẩm Diệu thiên về nam nữ ưa nhìn, tận hưởng vị trí mà tất cả mọi người nâng mình làm trung tâm, hết lần này tới lần khác thiếu niên này ngay từ đầu đã không để ý đến hắn, coi hắn như không khí.

Hắn vừa lúc cũng nhàm chán, muốn đùa bỡn một chút mà thôi.

Nhưng hiện tại thì khác, Đường Vân Phàm vì cậu mà ra mặt, hứng thú của hắn càng lớn.

Trò chơi của Thái tử gia, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của người khác, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.

Đường Thời Tô mặt mày vốn ôn hòa bởi vì mặt không biểu cảm mà nhìn có vẻ có chút sắc bén, cậu nói rõ ràng: "Không phải lúc nào cậu cũng thực hiện được.”

"Đường Vân Phàm là gì của cậu? Các cậu đều họ Đường, cậu ta có lẽ không phải là anh cậu, hay là… cậu thích cậu ta?”

Thẩm Diệu không muốn con mồi của mình thích người khác.

Đường Thời Tô mím môi, không có trả lời hắn, xoay người trở về đội.

Lúc cậu xoay người, nghe Thẩm Diệu lại nói một tiếng: "Đợi đó cho tôi.”

Thời điểm tan học, Đường Thời Tô mới biết được vì sao Thẩm Diệu nói những lời này.

Cậu đã cẩn thận khắp nơi, nhưng vẫn không nghĩ tới Thẩm Diệu lại lựa chọn động thủ ở cầu thang... Tuy rằng người động thủ không phải là Thẩm Diệu.

Mà là một nam sinh xa lạ, lướt qua Đường Thời Tô thì đột nhiên vươn tay đẩy lưng Đường Vân Phàm về phía trước.

Chỉ cần đẩy anh xuống, anh sẽ ngã xuống cầu thang.

Trong vài giây, căn bản làm cho người ta không cách nào né tránh.

Đường Thời Tô đi theo phía sau Đường Vân Phàm, cậu ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, thân thể mệt mỏi đến cực hạn đột nhiên rút ra sức mạnh bộc phát, cậu mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nam sinh, kéo về hướng ngược lại.

Nam sinh dùng sức, hắn cũng bởi vì xung lực mà bị kéo về phía trước vài bước.

"Mẹ kiếp."

Đường Thời Tô nghe được tiếng mắng chửi này, sau đó nam sinh kia dùng khuỷu tay đánh mạnh vào bụng cậu, ngón tay buông ra bị đẩy mạnh một cái.

Cậu lăn xuống cầu thang.