Thế Giới 3- Chương 2:

Thế Giới 3- Chương 2:Xuyên Vào Tiểu Thuyết Bá Vương Ôm Mỹ Nhân.

Trương Dương phi ngựa chạy đến chỗ Dao Tri , bế cậu lên, chạy vào lều chủ soái, miệng thì kêu to:

-“ Gọi đại phu nhanh lên, nhanh lên” [ Trương Dương]

Binh sĩ gấp rút chạy đi, trường đua ngựa loạn thành một đoàn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đại phu nhanh chóng được đưa vào lều. Sau khi bắt mạch và băng bó cho Dao Tri xong, lão đại phu quay sang bẩm báo:

-Đại tướng quân yên tâm, Dao Tri tướng quân chỉ bị va chạm nhẹ, không có gì đáng lo ngại cả, chỉ cần uống vài than thuốc cùng nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm liền không sao”

- Được ông mau cho người sắc thuốc đem vào đi” [ Trương Dương]

-“ Vâng, lão thân xin cáo lui”

Trương Dương nhìn Dao Tri thêm một lát rồi quay về lều, ngồi bên thư án mà trầm tư. ‘Đây là con ngựa A Tri hay cưỡi sao lại đột nhiên sao lại đột nhiên nổi điên được, chuyện này rất không bình thường!

Dao Tri tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Sau khi tỉnh lại, cậu không hề hỏi về Lục Hiên , tin tức, thương thế,… hoàn toàn không. Trương Dương vốn dĩ cũng chẳng để ý nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy lạ. Rõ ràng Tri rất để ý tên Lục Hiên chết tiệt kia, mấy ngày trước còn không ngừng hỏi thăm tin tức của hắn nhưng bây giờ lại vô thanh vô thức, không thèm quan tâm nữa.

Nghĩ vậy, Trương Đại tướng quân Trương Dương hoài ghi mà hỏi Dao Tri một cách rất ngu ngốc.

-A Tri, sao đệ không hỏi về Lục Tri nữa, Đệ…” [ Trương Dương]

-“ Đại ca, huynh có phải già lẩm cẩm rồi hay không? Lục Hiên ? Đệ có quen hắn sao? Huynh đúng là kì lạ mà, nếu không phải huynh là đại ca của đệ thì đệ còn nghĩ huynh là tên bị hoang tưởng nha!" [Dao Tri]

-“ Ách, không phải chứ, đệ… đệ thật sự không biết hắn sao?” [ Trương Dương]

Tuy là biết đáp án nhưng vẫn phải hỏi kĩ cho chắc đã.

- Đệ còn chưa nghe thấy tên hắn nữa là. Còn nữa, đệ vốn chưa gặp hắn lần nào, không nhớ thì làm sao mà quên được chứ. Đại ca, huynh có sao không? Có cần đệ bảo đại phu đến khám cho huynh không?” [ Dao Tri]

Bị cậu hỏi vậy, Trương Dương cứng miệng chẳng thể trả lời. Haiz… quên được là tốt rồi, ‘hắn’ không muốn đệ đệ nhà mình suốt ngày chỉ ngồi lo lắng cho tên tiểu bạch kiểm đó. Nhưng mà… sao quên tên đó rồi lại nói ‘hắn’ có vấn đề chứ, ‘hắn’ bình thường mà… hừ

-“ Không có gì”[ Trương Dương]

-“ Không có gì mà cứ hỏi muội tên họ Lục gì gì đó, hay là huynh…” [ Dao Tri]

-“ Huynh cái gì hả?”[ Trương Dương]

Hắn có dự cảm chẳng lành, nhất định tên này lại nghĩ ra cái quỷ gì nữa rồi.

-“ Huynh thích hắn sao????? Đại ca, huynh…” [ Dao Tri]

Hai chữ ‘đoạn tụ’ còn chưa kịp nói ra đã bị một bàn tay tà ác bịt miệng lại.

- Đệ nói cái gì vậy hả? Ta mới không có thích hắn đâu, ta làm sao lại thích một tên bạch kiểm hả . Người thích hắn là đệ đó, suốt ngày lo lắng cho hắn. Đệ …” [ Trương Dương]

-“ Đệ làm sao?”- Dao Tri mở to mắt hỏi.

Biết mình lỡ lời, Trương Dương liền ngậm miệng.

-“ Không có gì. Lục Hiên chỉ là một người được đệ cứu thôi, không có gì quan trọng đâu. Thôi, huynh đi xử lí công vụ đây, đệ cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng tham gia huấn luyện nữa, khi nào khỏi hẳn rồi luyện tiếp cũng không muộn. Huynh đi đây.” [ Trương Dương]