Chương 76: "Hai người đang làm gì đấy?"

Sau ngày hôm đó, Hoắc Hữu Thanh phiền muộn rất lâu. Y thấy mình chắc là đầu óc mụ mị rồi nên mới hôn Đới Diệc Tân. Thoát khỏi người này khó biết bao, cho dù gặp lại cũng nên nhạt như nước chứ không phải thế này...

Vị ngọt nơi đầu lưỡi và cảm giác râm ran dường như vẫn còn đọng lại trong y.

Hoắc Hữu Thanh lắc đầu, vứt những ý nghĩ hỗn độn trong đầu ra ngoài.

Điện thoại nội bộ đổ chuông.

"Tổng giám đốc Hoắc, Tổng giám đốc Đới của tập đoàn R.S muốn mời ngài ăn tối." Trợ lý thông báo thời gian và địa điểm.

Hoắc Hữu Thanh từ chối không cần nghĩ: "Nói lại là tối nay tôi có việc rồi."

"Vâng, Tổng giám đốc Hoắc."

Cuộc gọi nội bộ kết thúc.

Nhưng không lâu sau, y nhận được một tin nhắn có chữ ký trên số điện thoại công việc của mình, người gửi là Đới Diệc Tân. Trước đó họ đã trao đổi danh thϊếp, việc Đới Diệc Tân có số này là điều rất bình thường.

Y liếc nhìn nội dung tin nhắn, thấy đối phương dùng chuyện công việc để hẹn mình.

Không phải là không có đối tác mời y ăn tối cùng, đôi khi nói chuyện trên bàn ăn còn dễ hơn nói chuyện trong văn phòng, nhưng bây giờ người mời y là Đới Diệc Tân.

Hoắc Hữu Thanh từ chối một cách lạnh lùng và lịch sự.

Đới Diệc Tân không dây dưa nhiều, cả hai kết thúc cuộc trò chuyện một cách bình thường.

Giải quyết lạnh lùng, vờ như không có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó, mối quan hệ giữa y và Đới Diệc Tân chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn.

Hoắc Hữu Thanh thở dài suy nghĩ.

Nhưng đôi khi có một số việc giống như nước sôi, nếu bạn đậy hờ nắp nồi, khói cũng có thể thoát ra từ kẽ hở.

Người bị từ chối ăn tối đã xuất hiện ở công ty của y vào sáng sớm hôm sau. Bất kể dự án này là lớn hay nhỏ, theo logic, CEO của một tập đoàn không nên là người đến đàm phán, không chỉ đàm phán mà còn đích thân tiến hành từng bước chi tiết, nhìn sao cũng thấy kỳ lạ.

Nhưng lãnh đạo hai bên không nói gì, nhân viên phía dưới cũng không dám nói gì.

Hoắc Hữu Thanh không nói gì, bởi vì anh họ sắp đi công tác về, y đã thoả thuận qua điện thoại với anh rằng mình sẽ không chịu trách nhiệm về dự án hợp tác này khi anh họ trở về. Anh họ đồng ý ngay, sau đó y đưa ra yêu cầu thứ hai, y muốn nghỉ phép.

Công ty của họ không tăng ca nhiều, nhưng từ khi vào công ty, y luôn tích phép mỗi năm, cộng lại cũng có một tháng nghỉ phép.

Thế là vào ngày thứ hai sau khi anh họ về, y bàn giao công việc và xách vali rời đi. Y không có một nơi cụ thể muốn đến, đi đâu y cũng đến sân bay kiểm tra trước chuyến bay gần nhất, bắt đầu một chuyến đi ngẫu nhiên.

Nhờ kinh nghiệm ở thời không 27 tuổi, y không cảm thấy sợ hãi khi đi du lịch một mình. Hoắc Hữu Thanh không ngờ rằng khi mình trở về sau kỳ nghỉ phép năm, anh họ và Đới Diệc Tân sẽ cùng nhau tới đón mình.

Anh họ còn giới thiệu: "Hữu Hữu, em còn nhớ Diệc Tân không? Lúc em 18 tuổi, hai người chơi rất thân với nhau. Không ngờ bây giờ Diệc Tân lại ra làm một mình, ghê gớm lắm đó."

Hoắc Hữu Thanh liếc nhìn Đới Diệc Tân đang cười mỉm, lập tức nhận ra trong một tháng nay người anh họ ngốc nghếch của mình nhất định đã bị lừa.

Y không nói gì, anh họ nhận thấy bầu không khí kỳ lạ, anh định nói tiếp nhưng Đới Diệc Tân ở bên cạnh mở miệng trước: "Chúng ta lên xe trước đã, em nghĩ Hữu Hữu cũng mệt mỏi vì hành trình dài rồi."

"Đúng đúng, chúng ta lên xe trước đi." Anh họ tuy ngốc, nhưng lại rất hiểu em họ, trông em mình như không vui lắm nên vội vàng kéo vali qua, khoác vai y dỗ dành: "Tác phẩm điêu khắc mà em thích lần trước đấy, anh chụp lại cho em rồi."

Nói tới đây, anh nháy mắt với Đới Diệc Tân như cảm ơn.

Nếu không có Đới Diệc Tân, anh sẽ không có được tấm vé tham gia buổi đấu giá, Đới Diệc Tân cũng đáng tin lắm, không hề tranh công với anh.

Anh họ tự cho là mình đã rất kín kẽ rồi, nhưng Hoắc Hữu Thanh bây giờ rất nhạy cảm, làm sao y có thể không nhận ra được. Y trừng mắt nhìn anh họ của mình trước, sau đó nhìn Đới Diệc Tân một cách tức giận.

Đới Diệc Tân nhìn thấy ánh mắt đó, hơi rũ mắt, mấy giây sau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên chóp mũi mình như bị trúng tim đen.

Có lẽ bởi vì phần lớn tâm trạng tốt sau chuyến đi đã bị phá hỏng, sau khi lấy xe, Hoắc Hữu Thanh muốn hút thuốc như chưa từng được hút. Y thường cố gắng không hút thuốc trước mặt mọi người, nhưng hôm nay y không thể ngừng được. Y lấy điếu thuốc trong túi ra, lắc lắc về phía hai người ngồi ở hàng ghế đầu: "Không để ý em hút thuốc chứ?"

Người lái xe là Đới Diệc Tân, anh họ ngồi ở ghế phụ để bàn chuyện với hắn.

Anh họ theo bản năng muốn nói anh không sao, nhưng nhớ tới trên xe còn có một người khác, anh nhìn Đới Diệc Tân.

Đới Diệc Tân nhìn điếu thuốc trong tay Hoắc Hữu Thanh qua kính chiếu hậu, dường như có chút do dự, nói: "Không sao."

Hoắc Hữu Thanh nghe vậy liền châm một điếu, sau đó mở cửa kính xe. Y quay mặt ra ngoài, rít sâu hút chậm. Chắc là trông quá đẹp trai, cho dù là dựa vào cửa sổ hút thuốc, cũng có người ở xe bên cạnh muốn bắt chuyện.

"Anh đẹp trai, kết bạn không?"

Có người chạy xe ngay bên cạnh đưa danh thϊếp.

Anh họ thấy vậy cũng định nói với chủ xe bên cạnh đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy trên đường, kẻo hại người khác cũng như chính mình. Nhưng chiếc xe đột nhiên giảm tốc, nếu anh không thắt dây an toàn chắc chúi đầu mất thôi.

Anh họ: "?"

Anh ngạc nhiên nhìn Đới Diệc Tân đạp phanh.

Đới Diệc Tân mím môi dưới, áy náy nói: "Xin lỗi, vừa rồi nhìn thấy con ngựa [1] sắp vượt đèn đỏ nên hơi gấp. Mọi người không sao chứ?"

Anh họ nhìn Hoắc Hữu Thanh ngồi ở ghế sau, vừa tính hỏi y có sao không, lại phát hiện khóe môi y hơi nhếch lên như đang cố nhịn cười.

Hoắc Hữu Thanh đúng là đang nhịn cười, kiểu ghen tị nhỏ mọn này quả thật là làm người ta bất lực. Điếu thuốc cháy hết, tâm trạng bực bội của y cũng đã vơi đi rất nhiều. Vì vậy, lúc xuống xe, y biết mình sẽ ăn tối cùng với Đới Diệc Tân cũng không thấy bực bội gì.

Địa điểm khách sạn là do anh họ đặt trước, anh ngốc nghếch muốn hai người này nối lại quan hệ, coi như tiếp tục mối quan hệ bạn bè.

Kể từ khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, anh họ cũng biết rằng có rất nhiều bạn bè và nhiều con đường, nhưng tất cả những điều này đều dựa trên sự tự nguyện của Hoắc Hữu Thanh, nếu Hoắc Hữu Thanh không muốn nối lại tình bạn cũ này, anh tuyệt đối không bao giờ ép buộc em họ của mình vì tiền.

Lúc này thấy em họ như đang cười, cuối cùng anh cũng buông xuống lo lắng trong lòng suốt dọc đường.

Bữa ăn này có rượu, anh họ uống rượu, Đới Diệc Tân phải lái xe, Hoắc Hữu Thanh từ chối, nói y mệt nên không muốn uống. Sau bữa ăn, một mình anh họ say khướt. Anh ngồi không yên, chiếm toàn bộ hàng ghế sau, vì vậy Hoắc Hữu Thanh phải ngồi ở ghế phụ lái.

"Đưa anh họ về nhà trước nhé?" Người đàn ông ngồi ở ghế lái trầm giọng nói.

Hoắc Hữu Thanh ậm ừ.

Bầu không khí sôi nổi trên bàn ăn tối lúc nãy giờ đây vô cùng lúng túng. Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp lại sau cái lần hôn nhau ấy. Khi nãy có ba người thì không có gì xấu hổ, nhưng bây giờ anh họ đã biến thành con ma men, bầu không khí trong xe như đông cứng lại.

Hoắc Hữu Thanh nhập địa chỉ vào bảng điều hướng, sau đó mắt lim dim.

Đột nhiên, giọng nói của Đới Diệc Tân vang lên.

"Đêm đó..."

Y đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên là nhìn về phía anh họ ngồi ở hàng ghế sau, thấy anh đang ngủ say liền lườm Đới Diệc Tân: "Anh muốn nói gì?"

Đới Diệc Tân nhìn thoáng qua một chút: "Tôi... Đó là nụ hôn đầu của tôi."

Hoắc Hữu Thanh nghẹn họng.

Thì sao?

Muốn y chịu trách nhiệm?

Từ khi nào mà Đới Diệc Tân trở nên ngây thơ như vậy?

Y không nghĩ rằng Đới Diệc Tân ngây thơ, dù là ở thời không nào, Đới Diệc Tân cũng vẽ ra những biểu cảm làm người ta câm nín đó.

Hoắc Hữu Thanh vô ý thức hít sâu một hơi: "Nếu xúc phạm đến anh thì cho tôi xin lỗi."

Nói xong lời này, hồi lâu cũng không thấy người bên cạnh có phản ứng gì, y nhíu mày, nhưng vẫn là nhìn sang, chỉ thấy Đới Diệc Tân mím chặt môi, nắm chặt tay lái.

Đới Diệc Tân nói: "Tôi không muốn lời xin lỗi."

"Vậy anh muốn gì?" Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng nói: "Đâu thể chịu trách nhiệm chỉ vì một cái hôn được đúng không."

"Đồ khốn nạn."

Anh họ ngồi ở hàng sau bỗng ngồi bật dậy, anh say đến mức không nhận ra ai, nghe lời đối thoại cứ ngỡ như một lời kịch máu chó nào đó, anh mơ màng nói chen vào.

Hoắc Hữu Thanh lập tức căng thẳng ngậm miệng, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại anh họ. Không hiểu sao y rất không muốn để anh họ biết chuyện của mình và Đới Diệc Tân.

May mà anh họ say rồi nên ngồi dậy nói được hai câu rồi lại ngã xuống.

Trong không gian yên lặng, giọng nói khô khan của Đới Diệc Tân vang lên: "Muốn em cho tôi một cơ hội theo đuổi em, ít nhất là đừng trốn tránh tôi."

"Tôi trốn anh khi nào?" Vừa dứt lời, Hoắc Hữu Thanh liền ý thức được mình nói bậy. Y hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định tâm trạng, không được phản ứng thái quá chỉ vì một hành động hay lời nói của Đới Diệc Tân.

Tâm trạng của y lại trở nên tồi tệ, còn chưa kịp hỏi ý kiến

của Đới Diệc Tân, y đã rút điếu thuốc ra, chưa kịp châm lửa, cổ tay đã bị nắm chặt.

Chiếc xe không dừng lại, dưới ánh đèn mờ ảo bên trong xe, đôi mắt màu hổ phách của Đới Diệc Tân sáng đến vô cùng, mày cao mắt sâu, ngay cả Hoắc Hữu Thanh cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của đối phương.

"Hút nhiều không tốt. Hữu Hữu, bỏ thuốc đi."

1

Hoắc Hữu Thanh ngập ngừng rồi nói: "Không đấy."

Y rút cổ tay mình ra rồi châm thuốc, nhưng lần này y không cố ý phả khói vào Đới Diệc Tân. Cửa sổ xe trượt xuống, trong lòng y đầy phiền muộn hút điếu thuốc thứ hai trong đêm nay.

Đột nhiên.

Điếu thuốc bị rút khỏi tay y.

Y chậm rãi quay đầu lại, phát hiện Đới Diệc Tân đã giật lấy điếu thuốc của mình. Hắn không chỉ rít một hơi mà còn đột ngột dựa sát gần y. Không gian trong xe có hạn, nhất là trên người y còn đang thắt dây an toàn, phạm vi hoạt động cực kỳ nhỏ.

Bị người nọ đè lên ghế rồi hôn, đầu óc Hoắc Hữu Thanh trong phút chốc trở nên trống rỗng. Giữa lúc răng môi quấn quýt, y ngửi được vị khói nhàn nhạt trong miệng mình và đối phương, ngoài vị của khói thuốc ra còn có vị ngọt.

Món cuối cùng của bữa tối hôm nay là món tráng miệng, y và Đới Diệc Tân đều dùng.

Sau khi bình tĩnh lại, y lập tức muốn giãy ra, nhưng dây an toàn đã thắt chặt y lại, y buộc phải ngẩng đầu lên. Kỹ thuật hôn của Đới Diệc Tân tiến bộ quá nhanh, Hoắc Hữu Thanh buồn bã nghĩ, dù có thay đổi thời không thì cơ thể của y cũng đã quen thuộc với Đới Diệc Tân rồi.

Mấy hành động vùng vẫy vô tình biến thành phối hợp, sau khi phối hợp... Hoắc Hữu Thanh hồi tưởng lại quá khứ và bắt đầu không chịu thua, rõ ràng ký ức của y nhiều hơn Đới Diệc Tân hiện tại vài năm, vậy tại sao đối phương lại đè y?

Y thử xoay chuyển tình thế.

Một tay vịn phía sau đầu Đới Diệc Tân, tay kia tháo dây an toàn...

Đới Diệc Tân như đoán được ý đồ của y, cả hai đều không muốn ở thế yếu, bởi vậy mà hôn cũng rất sóng gió, một chốc thì gió đông đè gió tây, một chốc thì gió tây thổi bạt gió đông. Dĩ nhiên là thể lực và vóc người của Hoắc Hữu Thanh không bằng Đới Diệc Tân, thấy đối phương lại muốn đè mình hôn tiếp thì tức giận nói: "Anh có còn muốn cơ hội không đấy?"

Đới Diệc Tân nghe vậy thì đàng hoàng lại, để Hoắc Hữu Thanh đè mình vào cửa sổ xe, ngoan ngoãn hé môi. Hoắc Hữu Thanh tương đối hài lòng, cúi đầu chạm nhẹ vào môi hắn, sau đó mạnh mẽ hôn lên.

1

"F*ck!"

Một tiếng hét vang lên.

Hoắc Hữu Thanh sững người.

"Hai người đang làm gì đấy?"

Anh họ chợt tỉnh sau men say trưng ra vẻ mặt đầy những nghi ngờ từ sâu trong linh hồn.

[1] Chỗ này Đới Diệc Tân nói có "con ngựa" chạy qua là ảnh đang ẩn dụ cho người tình, người theo đuổi nha. Cũng thâm lắm đó =))))