Ngoại truyện (2)

Editor: boobannana 🍌

----

Không biết có phải liên quan đến việc Tả Khuyết có một đôi mắt mê người hay không mà từ nhỏ, vận đào hoa của anh đã đặc biệt tốt, các cô gái thường xuyên đến thổ lộ, bày tỏ với anh.

Nhưng nói thật, Tả Khuyết rất khó chơi với con gái bởi vì anh luôn vô tình chọc cho họ tức giận.

Người con gái duy nhất có thể chơi với anh lâu dài là Hoa Trĩ --

Đó là do Chu Kỳ thích con gái nhà người ta nên vẫn hay thường kéo Hoa Trĩ đến tham gia vào các hoạt động của đám nam sinh.

Trên thực tế, Tả Khuyết cũng đã từng tiện miệng nói vài câu khiến Hoa Trĩ khóc ầm lên.

Cụ thể là chuyện như thế nào thì anh đã quên mất.

Chỉ nhớ rõ khi đó Hoa Trĩ khóc lóc đi tìm Chu Kỳ cầu an ủi.

Ngày hôm sau, Chu Kỳ liền chạy tới, hưng phấn mà ôm lấy Tả Khuyết, nói: "Đúng là anh em tốt! Nhờ cậu mà tớ đã thoát khỏi kiếp cô đơn!"

"..."

Vì thế tình anh em vững chắc của bọn họ đã xuất hiện một khe nứt tên là "Hoa Trĩ".

Tả Khuyết không có hứng thú làm bóng đèn, cũng không thích cơm chó, lại càng sợ chính mình không cẩn thận khiến bạn gái người ta tức đến phát khóc, cho nên mối quan hệ giữa anh và Hoa Trĩ vẫn luôn bình đạm như nước.

Lúc sinh viên còn đang trong đợt huấn luyện quân sự thì thời tiết cực kỳ nóng bức

Tuy rằng việc huấn luyện không quá khó khăn, nhưng đối với một đám cậu ấm cô chiêu thì vẫn có chút không chịu nổi, lâu lâu sẽ có vài sinh viên bị cảm nắng, đưa vào phòng y tế.

Buổi chiều hôm đó ve kêu ồn ào.

Tả Khuyết và Chu Kỳ ở chung một nhóm, huấn luyện viên để họ đứng tư thế quân nhân trong chốc lát rồi cho họ nghỉ ngơi dưới bóng râm.

Tả Khuyết ngại nền xi măng vừa cứng vừa nóng nên không ngồi mà lười biếng đứng dựa vào tường gạch đỏ phía sau.

Anh híp mắt, ngửa đầu lên nhìn lá cây rào rạt trong gió.

Lúc này bỗng dưng Chu Kỳ sốt ruột hoảng hốt đứng lên, nói với huấn luyện viên điều gì đó rồi vội vàng chạy vào phòng y tế cách đó không xa.

"Cậu ta bị làm sao vậy?" Tả Khuyết hỏi người anh em bên cạnh

"Bạn gái của cậu ấy bị đưa vào phòng y tế."

Hoa Trĩ? Tả Khuyết nhướng mày nhớ tới bộ dạng yếu ớt mảnh mai của cô, không có gì đáng ngạc nhiên hết.

Không qua bao lâu, một người nữ sinh bước ra từ phòng y tế.

Tả Khuyết vội vàng liếc mắt nhìn một cái, không thấy rõ mặt.

Nhưng thấy bộ quân phục rằn ri màu xanh lục phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ của đối phương, anh liền biết đó không phải là Hoa Trĩ.

Tả Khuyết thu hồi tầm mắt.

Cậu bạn bên cạnh tiến lên rồi cùng đám nam sinh trò chuyện

"Cô gái kia là ai vậy? Lớn lên rất đẹp, ngực lớn eo thon."

"Đồng Vận" Một nam sinh lên tiếng, "Một bức ảnh trong buổi huấn luyện quân sự của cô ấy đã rất hot trên mạng, vậy mà cậu không biết sao?"

"Tớ không giống như cậu, mỗi ngày nhìn chằm chằm mấy em gái xinh đẹp."

"Thực ra thì diện mạo của cô ấy không gọi là đỉnh cao trong giới giả trí, nhưng khí chất thì lại rất tuyệt vời! Trong nhu có cương, vừa quyến rũ lại vừa lạnh lùng... Tớ từng mời cô ấy về công ty nhà tớ làm nghệ sĩ nhưng bị cô ấy từ chối. Hỏi muốn làm hot girl mạng không, cô ấy cũng không cần... Chậc, không biết là thanh cao thật hay vẫn là lạt mềm buộc chặt."

"Vậy cậu có tính cưa đổ người ta không?"

"Cưa cái rắm, người theo đuổi cô ấy không biết phải xếp hàng dài đến mức nào... Cậu nhìn xem, chắc chắn cậu ta sẽ bị cô ấy cự tuyệt."

Nghe vậy, Tả Khuyết cũng nâng mí mắt lên, hứng thú nhìn qua.

Từ góc độ của anh chỉ có thể thấy góc nghiêng của cô.

Cây cối xanh tươi, ánh mặt trời xuyên qua tán lá dừng trên người con gái đó.

Cô thắt bím tóc xương cá, dáng người thẳng tắp, nhìn rất có sức sống, mang cho người ta cảm giác tràn đầy năng lượng.

Bỗng nhiên Tả Khuyết nhớ tới một loại thực vật -- cây bạch dương.

Như trong《 Tán dương bạch dương 》 có viết: "Đó là loại cây nỗ lực vươn mình đầy kiêu hãnh, thân cây thẳng tắp, cành lá xum xuê."

Cô có làn da trắng sáng, lộ rõ lên sự nõn nà, đối lập hẳn với nam sinh rám nắng kia.

Cô nở một nụ cười đúng mực, lẳng lặng nghe nam sinh kia nói chuyện.

Tả Khuyết nhìn một lát, nhịn không được mà nhếch môi.

Nụ cười giả vờ kia của cô chắc hẳn là do luyện mà thành, tuy vậy lại không làm người ta cảm thấy cứng đờ và khó chịu.

Tả Khuyết lười nhác ngáp một cái.

Lúc này nam sinh đã ủ rũ rời đi.

Hoa Trĩ và Đồng Vận là bạn cùng ký túc xá, quan hệ giữa hai người cực kỳ tốt.

Khi Hoa Trĩ tới tìm Chu Kỳ, đôi lúc Tả Khuyết cũng sẽ chú ý tới Đồng Vận đi ở phía sau.

Tuy nhiên, Đồng Vận đến và đi rất vội vàng, luôn cách thật xa rồi vẫy tay tạm biệt Hoa Trĩ.

Nói ra cũng buồn cười, anh đã thấy Đồng Vận mấy lần rồi nhưng chưa có cơ hội nào nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt cô.

Có thể nhận ra cô là dựa vào khí chất của "Cây bạch dương" kia.

Rồi đến một ngày, Chu Kỳ đột nhiên hỏi anh có hứng thú cùng nhau hẹn hò không.

Tả Khuyết cự tuyệt.

Hai thằng đàn ông hẹn hò với nhau thì còn ra thể thống gì?!

Chu Kỳ nhanh chóng giải thích: "Không phải...Là do Hoa Trĩ đã hẹn bạn cùng phòng của cô ấy đi dạo phố, nhưng mà..."

Chu Kỳ kể lại đầu đuôi sự việc nhưng Tả Khuyết lại chỉ chú ý đến ba chữ "Bạn cùng phòng".

Tả Khuyết: "Bạn cùng phòng của Hoa Trĩ?"

"Là Đồng Vận, lớn lên rất xinh đẹp nha... Trên vòng bạn bè của Hoa Trĩ có ảnh chụp chung của hai người, cậu muốn xem không? Tớ cho cậu..."

Chu Kỳ còn đang định mở điện thoại lên thì Tả Khuyết đã đồng ý : "Được, nói thời gian địa điểm cho tớ."

Chu Kỳ sửng sốt một giây, không nghĩ tới Tả Khuyết lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Đó là một buổi chiều đầy nắng.

Đang chơi game được nửa chừng thì Tả Khuyết đã thấy có người từ cửa sổ kính sát đất đi vào.

Anh theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, con người của anh như sáng lên.

Tới rồi.

Cuồi cùng anh cũng nhìn rõ mặt cô.

Quả thật là cô rất xinh đẹp.

Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan rất tinh xảo, sáng sủa nhưng không hề phô trương. Nếu để ý kỹ sẽ thấy được nét dịu dàng từ đôi mắt trong veo.

Cô và Hoa Trĩ ở sofa đối diện anh.

Hoa Trĩ mở đầu cuộc trò chuyện bằng vài lời giới thiệu đơn giản

Đồng Vận hơi ngẩn ra một chút rồi gật đầu mỉm cười.

Thật ra cả buổi chiều hôm đó Tả Khuyết cũng muốn chủ động bắt chuyện với Đồng Vận nhưng không tìm được chủ đề nên chỉ đành cúi đầu chơi điện thoại.

Đôi lúc anh cũng sẽ lén ngước nhìn cô.

Cô cứ lặng lẽ ngồi đối diện anh, lưng thẳng tắp giống y như một cái cây bạch dương kiên cường bất khuất.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy lửng với áo chống nắng bên ngoài. Hai dây áo mỏng manh trên vai giữ lấy khuôn ngực căng phồng.

Không hiểu sao Tả Khuyết lại cảm thấy dây áo sẽ bị đứt do quá nặng.

Nhưng mà cuối cùng nó vẫn không đứt.

Thẳng đến khi vào rạp chiếu phim, cô mới nói với anh câu đầu tiên trong ngày: "Đây là "ăn gà" sao?"

Tả Khuyết thuận thế cởi tai nghe xuống, nói chuyện với cô: "Tôi ăn gà... không phải là ăn gà."

Cô nghe anh nói xong, vẻ mặt có chút vi diệu rồi hơi ửng hồng.

Lúc đó tâm trạng anh rất tốt, không khỏi nổi lên ý xấu, muốn tiếp tục trêu chọc cô.

Nhưng không ngờ tới tâm lý chịu đựng của cô tốt hơn anh nghĩ, không bị chọc cho tức đến bốc hỏa.

Tuy rằng lúc đó anh có thể nhìn ra rằng cô đang cực lực nhẫn nhịn.

Sau khi đưa hai cô gái về ký túc xá, Chu Kỳ hỏi Tả Khuyết: "Cậu cảm thấy Đồng Vận như thế nào?"

Anh trả lời: "Đúng là như vậy"

Tựa như những nam sinh khác đã nói --

Lớn lên rất xinh đẹp, dáng người hoàn hảo và có khí chất riêng.

Tuy những nam sinh đó nói cô nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng trên thực tế là kiểu người sẽ mặt đỏ tai hồng nếu bị chọc ghẹo.

Có chút... đáng yêu.

Chu Kỳ nghe Tả Khuyết nói xong, còn cho rằng anh không có hứng thú với Đồng Vận; cho nên cũng không có ý định giật dây bắc cầu giúp bọn họ.

Tả Khuyết lần nữa gặp lại Đồng Vận thì đã là chuyện của một tuần sau.

Bỗng dưng cô xuất hiện trước cửa khiến anh có chút ngoài ý muốn.

Nhưng ngay lập tức Tả Khuyết đã điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi mời người ta vào nhà.

Nhà này của anh ngoại trừ mấy người anh em thân thiết, Hoa Trĩ và dì giúp việc tới quét dọn định kỳ thì không còn ai khác đến nữa.

Sự xuất hiện của Đồng Vận cho anh cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã ngắn hơn không ít.

Tả Khuyết không ngờ tới Đồng Vận sẽ xuống bếp nấu ăn.

Vì dù sao nhìn cô cũng giống như... Ừmm, giống như những người khác từng nói, là một tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục.

Ngoài dự đoán chính là trù nghệ của cô cũng không tệ.

Nó ngon hơn nhiều so với những bữa ăn nhạt nhẽo mà anh từng làm ở nhà.

Điều khiến anh hài lòng nhất về cô chính là sau khi cô dùng phòng bếp xong sẽ thu dọn, lau chùi sạch sẽ.

Không giống như đám anh em của anh, bày bừa vui chơi xong sẽ để đó rồi rời đi.

Sau khi ăn cơm xong, Hoa Trĩ làm một nồi canh gừng coca.

Tả Khuyết ghét nhất là mấy loại thức uống kỳ quái vừa ngọt, vừa cay này nên nhường chén của mình cho Đồng Vận.

Kết quả là không cẩn thận làm đổ mất, ướt cả người cô.

Lúc ấy anh không nghĩ nhiều, vội vàng lấy khăn giấy lau khô cho cô.

Nhưng Đồng Vận lại nói là anh sờ ngực cô.

Tả Khuyết: ???

Anh cảm thấy cô không hiểu khái niệm của từ "sờ" này lắm.

Đây cùng lắm chỉ là "đυ.ng" tới mà thôi! Anh chỉ đơn giản muốn bồi tội và lau sạch sẽ cho cô!

Nhưng... ngay lúc anh định lau vết bẩn trên váy của cô thì đột nhiên lại nhớ tới một việc --

Đồng Vận không có em trai nhỏ, cô là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân.

A! Đồng Vận là con gái!

Không giống như những người anh em cùng anh kề vai sát cánh.

Cô là con gái!!!

Tả Khuyết ngã người ra sau, tránh Đồng Vận như tránh rết.

Đêm đó, Đồng Vận đã tắm rửa ở nhà anh.

Chậc, thật là khiến cho người suy nghĩ đến chuyện lung tung.

Trên thực tế, Tả Khuyết cũng đã có những ý niệm đáng xấu hổ.

Nhưng vì để xóa đi những hình ảnh bậy bạ đó trong đầu nên anh đã quyết định đi chơi game.

Anh cố ý bật thật to âm thanh của game, trong lòng còn suy nghĩ:

Có lẽ khi cô nghe thấy âm thanh này sẽ biết anh không phải là cái đồ dê xồm chờ cô tắm rửa ở ngoài cửa nên lúc tắm, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn!

Đồng Vận tắm rửa xong, mặc quần áo của anh đi ra ngoài.

Lúc Tả Khuyết liếc nhìn thấy cô, trái tim anh bỗng dưng đập nhanh hơn.

Đây là lần đầu tiên anh cho con gái mượn quần áo mặc, hơn nữa... anh còn biết, bên trong cô không có mặc cái gì hết.

Chỉ trong tức khắc, cơ thể của anh bắt đầu khô nóng, hình ảnh không thể miêu tả cứ tràn vào trong đầu.

Anh giả vờ bình tĩnh đi vào phòng bếp uống ly nước để dập hỏa.

Rõ ràng là quần áo của anh quá lớn so với cơ thể cô, nên anh chỉ muốn giúp cô điều chỉnh một chút, nhưng cô lại nghi ngờ anh có ý đồ xấu.

Chậc chậc, cô đây là xem thường năng lực tự chủ của anh đến mức nào?

Tuy là vậy nhưng khi anh vô tình chạm vào làn da mềm mịn ấm áp kia, quả thật là anh cũng đã có những suy nghĩ không đứng đắn.

Anh cố tình cho cô mượn quần áo có vải dày một chút.

Không ngờ tới khi đầṳ ѵú của cô nhô lên lại có thể thấy rõ ràng đến như vậy.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh tận mắt thấy đầṳ ѵú của con gái nhô lên; cũng là lần đầu tiên anh phát hiện, ngực của cô so với trong trí tưởng tượng của anh lớn hơn nhiều.

Khi đưa Đồng Vận về ký túc xá, rõ ràng là anh không cố ý nhìn cô.

Nhưng... Hai khối thịt mềm mại to lớn trước ngực cô cứ lắc qua lắc lại, làm tâm tình anh trở nên vô cùng nhột nhạo, rất muốn thử xoa xem có mềm như vậy không!

Tả Khuyết cảm thấy rất day dứt, thầm mắng mình là cầm thú.

Sớm biết như vậy thì khi anh "đυ.ng" tới ngực cô, sẽ để ý xem hai luồng thịt kia có mềm như vậy không?

Đúng ra lúc ấy anh nên ngậm miệng lại và thầm đọc 《 tâm kinh 》.

Bằng không cũng sẽ không nhất thời lỡ miệng mà nó ra một câu: "Đi nhanh như vậy làm gì? Vυ" của cô lắc lư không đau sao"

Cô bị câu nói này của anh làm cho hoảng sợ.

Tả Khuyết không muốn bị Đồng Vận coi là đồ lưu manh nên đã nhanh chóng giải thích.

Cũng may là cô chấp nhận lời giải thích của anh.

Tả Khuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi đưa cô đến ký túc xá an toàn, anh vẫn luôn do dự mãi, không biết có nên hỏi phương thức liên hệ của cô hay không?!

Đây là lần đầu tiên anh chủ động xin phương thức liên hệ của cô gái.

Còn về lý do tại sao thì...

Có thể là do cảm thấy hai người rất hợp nhau, có thể làm bạn bè?

Chờ đến khi trở thành bạn bè rồi thì lại chậm rãi trở thành... bạn trai, bạn gái.

Lúc Chu Kỳ theo đuổi Hoa Trĩ từng nói một câu: Những chuyện như yêu đương thì phải tiến đến từng bước một.

Tả Khuyết coi như là thuận lời thêm WeChat với Đồng Vận.

Khi tạm biệt, anh cố ý trêu chọc nói: "Ngủ ngon, tiểu ngốc bức."

Cô trả lời anh một câu: "Ngủ ngon, Thiết Hàm Hàm."

Thiết Hàm Hàm?

Đây là cái quỷ gì?

Trên đường trở về anh lên Baidu tìm hiểu về cái từ này -- để hình dung những người vừa ngốc vừa lỗ mãng

Tả Khuyết nhướng mày.

Anh ngốc chỗ nào? Lỗ mãng chỗ nào chứ?

Anh không phục!!!

Tả Khuyết gửi tin nhắn WeChat hỏi Chu Kỳ: [ Tớ rất ngốc sao? ]

Chu Kỳ trả lời lại và kèm theo một khuôn mặt tươi cười: [ Phải ]

Sau khi thêm WeChat với Đồng Vận, anh vẫn luôn tự hỏi làm sao để bắt chuyện với cô

Anh không nghĩ ra được một đề tài thích hợp.

Nhưng cuối cùng cô lại chủ động tìm anh trước.

Có nhiều người thấy anh đưa cô về ký túc xá nên hiểu lầm là hai người bọn họ ở bên nhau.

Cô muốn anh giải thích.

Haha, anh phải giải thích cái gì đây?

Giải thích chính mình chỉ là thuần túy muốn chọc cô một chút sao?

Cô nói muốn trả quần áo cho anh.

Tả Khuyết cho rằng đây là một cơ hội tốt, một hai phải muốn cô tự mình đưa tới, còn cố ý mời cô đến nhà ăn cơm.

Khi Đồng Vận nói là cô chỉ cảm thấy hứng thú với soái ca, còn yêu cầu đầu bảng.

Lúc ấy đầu óc anh nóng lên, đem hình chụp của mình gửi qua.

Nhưng câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của anh: [ Mặc quần áo có hơi kín đáo, nhìn không ra được dáng người ~ ]

Lời này, có chút ái muội.

Anh cố tình lơ đi.

Nhưng lại không kìm nén được xao động trong lòng, tìm đủ loại góc độ và tư thế, chụp gửi cho cô tấm ảnh cơ bụng của mình.

Sau khi gửi qua anh vẫn luôn thấp thỏm bất an chờ cô trả lời lại.

Suy nghĩ một lúc lại cảm thấy chính mình gửi cho cô như vậy có chút cố ý.

Vì thế, anh giấu đầu lòi đuôi mà gửi thêm vài tin nhắn.

Cũng may là cô không hề tỏ ra phản cảm.

Chỉ là cô không có khen dáng người của anh đẹp, điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng thất bại.

Anh bắt đầu cố ý như vô tình trêu chọc cô, dùng mọi cách rủ cô đi chơi, đi ăn, đi dạo, đi xem phim hoặc là đi mua sắm.

Chu Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra ý đồ của anh.

"Thật ra cậu cũng để ý tới cô ấy đúng chứ?" Chu Kỳ trêu chọc, "Tốt nhất là nên như vậy... Chứ nếu cậu cứ độc thân, tớ sẽ nghi ngờ cậu có ý tứ với tớ."

"Cậu hả?" Tả Khuyết trừng mắt nhìn Chu Kỳ một cái, "Nếu như cậu ra nước ngoài thay đổi giới tính thì có lẽ tớ sẽ để ý đến cậu nhiều hơn."

Chu Kỳ: "..." Nhàm chán.

Vì để giúp đỡ cho Tả Khuyết mà Chu Kỳ thường xuyên lôi kéo Hoa Trĩ rời đi, cố tình chừa lại không gian riêng tư cho hai người.

Theo thời gian, Đồng Vận bắt đầu quen với việc ở riêng hai người với Tả Khuyết.

Hai từ "Bạn bè" chính là lá chắn hữu ích cho một tình yêu thầm kín.

Anh thường dựa vào thân phận bạn bè mà giành lấy sự chú ý của Đồng Vận.

Ví dụ như:

Hôm đó trời mưa to, có một nữ sinh tới gần anh, hỏi có thể cùng che chung dù không

Lúc ấy anh trực tiếp đưa dù cho nữ sinh kia rồi nói: "Không cần khách khí."

Ngay sau đó, anh lập tức gọi điện cho Đồng Vận.

Đồng Vận đang chuẩn bị rời ký túc xá đến canteen ăn cơm, sau khi nhận điện thoại liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Tả Khuyết không nhịn được mà cong khóe môi: "Trời mưa..."

Đồng Vận: "Hả, không phải tối hôm qua tôi đã nói rằng hôm nay trời sẽ mưa, nhắc nhở anh mang dù sao?"

Tả Khuyết: "Tôi vừa mới làm người tốt, cho người ta mượn dù rồi."

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc.

Tả Khuyết giả vờ đáng thương: "Chúng ta là bạn bè mà, chẳng lẽ cô nhẫn tâm để tôi ở khu dạy học vừa đói vừa lạnh chờ tạnh mưa sao?"

Đồng Vận cười: "Để tôi nói cho anh biết một chuyện, cơm hộp của trường chúng ta có thể giao đến khu dạy học."

"...Đồng Vận, cô đối xử với bạn tốt đều cho có lệ như vậy sao?"

Đồng Vận cười haha hai tiếng mới dừng lại, "Hiện tại anh đang ở đâu? Tôi đi đón anh, đúng lúc tôi cũng không muốn ăn."

Nghe vậy, anh thầm cười vui vẻ trong lòng.

Sinh nhật Tả Khuyết 19 tuổi ngày đó, anh vẫn hẹn Đồng Vận như bình thương.

Không nghĩ tới cô có việc, uyển chuyển từ chối.

Thật ra lúc đó anh rất thương tâm.

Nhưng bởi vì sợ cô khó xử, cho nên anh có không nói nhiều lời.

Cũng vào thời điểm đó mà anh biết được cô đi làm bán thời gian ở một trung tâm dạy thêm.

Có một đêm anh hẹn cô đi ăn khuya, nhân cơ hội này muốn biết địa chỉ chỗ cô làm.

Đêm đó, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng của cô không được tốt.

Anh không biết rõ nguyên nhân.

Mà cô cũng không nói, chỉ nói là muốn ăn đồ nướng BBQ.

Được, cô thích thế nào thì cứ làm như thế đó.

Bọn họ đi ăn đồ nướng BBQ, anh nhìn cô gọi một chai bia.

Tả Khuyết vốn dĩ định khuyên Đồng Vận đừng uống, nhưng lúc ấy nhìn cô quá suy sụp nên anh đã không ngăn lại.

Cảm xúc tiêu cực không được phát tiết ra sẽ càng nghẹn đến khó chịu.

Bởi vì một lon bia này mà cô đã bỏ lỡ thời gian đóng cửa ký túc xá, không thể không đến nhà anh ngủ lại.

Nói thật, lúc ấy anh cũng có chút vui sướиɠ khi cô gặp họa.

Vì để duy trì hình tượng quý ông lịch lãm của mình nên anh quyết định sẽ đến khách sạn ngủ.

Nhưng cô lại ôm lấy chân anh, nói rằng hai người có thể ngủ cùng nhau.

Tả Khuyết vô cùng hưng phấn.

Cũng chính vì quá hưng phấn mà đại não hoạt động linh hoạt bất thường, bắt đầu truyền đến những hình ảnh mười tám cộng.

Trong lúc tắm rửa, anh liên tục loát động trên dưới dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng của mình dưới tiếng nước rào rạt, vô cùng xấu hổ mà tưởng tượng rằng tay cô đang nắm lấy cự vật của anh.

Thật ra so với tay, anh càng thích hai bầu vυ" lớn từng lắc lư qua lại trước mặt anh hơn.

Anh muốn cô nhũ giao cho anh... Muốn xoa bóp hai vυ" to mềm kia, muốn hút cắn đầṳ ѵú đứng thẳng.

Giờ đây trong đầu anh chỉ toàn là những hình ảnh da^ʍ uế, hoàn toàn quên mất thời gian vẫn đang trôi qua, cũng không ý thức được rằng mình sướиɠ đến mức rêи ɾỉ thành tiếng.

Khi hoàn hồn lại thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã trôi theo dòng nước, chạy xuống cống thoát nước.

Anh ngửi được mùi vị tanh tanh nhàn nhạt của tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong không khí nên đã dùng rất nhiều sữa tắm để che giấu.

Khi cùng cô nằm trên một chiếc giường, anh trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được.

Tuy rằng không có liên quan đến việc ngủ lõa thể.

Nhưng quan trọng nhất chính là, cô cách anh có 30 cm, anh chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào cô.

Trong không gian yên tĩnh và khép kín, dường như anh có thể nghe rõ tiếng thở hỗn loạn của cô, có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm và dầu gội trên người cô giống y như mùi trên người anh.

Vất vả lắm Tả Khuyết mới chìm vào giấc ngủ, nhưng lại không ngủ sâu lắm, và tỉnh dậy khá sớm.

Anh cảm thấy rất may mắn khi mình không có "chào cờ", càng không có mộng xuân.

Đột nhiên lúc này Đồng Vận tỉnh lại, thấy rõ bộ dạng chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ của anh.

Trái tim anh đập thình thịch, vội vàng quay người đi, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Sau đêm đó, anh cảm thấy Đồng Vận có chút được mà làm tới.

Cô ỷ vào việc anh sẽ không xằng bậy với cô mà mỗi lần đi chơi về muộn, đều sẽ ngủ lại nhà anh một cách không hề phòng bị.

Haha, anh thật sự cảm ơn cô vì đã tin tưởng vào nhân phẩm của anh như vậy.

Đồng Vận đã không biết, Tả Khuyết muốn "ngủ" với cô như thế nào mỗi khi cùng cô "ngủ".

Có lẽ là do ban ngày nghĩ đến cái gì thì ban đêm mơ thấy cái đó.

Tả Khuyết đã mơ thấy những chuyện không nên mơ.

Trong mơ, cô ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, đỏ mặt nhìn anh một cách trìu mến, vừa hôn môi anh vừa nũng nịu nói: "Tả Khuyết, em rất thích anh ~"

Tả Khuyết đã hãm sâu vào trong sự nhu tình của Đồng Vận, cởi bỏ từng món đồ trên người cô rồi hôn lên từng tấc da thịt, chỉ muốn trên người cô lưu lại đầy dấu vết thuộc về anh.

Anh được như ý nguyện sờ vào hai nhũ thịt mềm mại, còn đem đầṳ ѵú của cô hút đến sưng đỏ.

Đồng Vận thở dốc, nâng chân quấn lấy eo anh, cầu xin anh thao cô.

Ngay lúc anh đỡ dươиɠ ѵậŧ thô to vào sát hoa huyệt ướŧ áŧ của cô thì...

Tỉnh mộng.

Tả Khuyết hốt hoảng mở mắt ra, lại tình cờ bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô.

Anh ngượng ngùng xấu hổ, phải mất một lúc sau với tỉnh táo hẳn rồi nói vài câu để lừa cô ra ngoài.

Anh không muốn cô biết anh mộng xuân.

Càng sợ cô phát hiện ra cô là đối tượng trong giấc mộng xuân của anh.

Điều này thật sự là quá hạ lưu rồi!

Nếu Đồng Vận biết điều đó, hẳn là cô sẽ chán ghét anh?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~