Chương 7

Vừa tắt điện thoại xong, tài xế của Trần Uyển Chi tới.

Phía sau anh ta còn có luật sư.

“Tiểu thư, không sao chứ?”

“Cô có thể gọi tôi tiểu Vương.”

Tiểu Vương đồng tình khi nhìn thấy bộ dạng của tôi.

“Trần tổng sai tôi tới giải quyết chuyện này, cô cần bao nhiêu, báo giá đi.”

Tôi cười yếu ớt, nhìn tiểu Vương, hồi lâu mới nói: “Anh nghĩ đứa bé trong bụng tôi đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tiểu Vương trầm mặc.

Mấy giây sau, anh ta nói: “Đứa bé… không còn nữa?”

“500 vạn!”

“Chỉ cần cô không truy cứu trách nhiệm, kí hiệp định hoà giải, trong nửa tiếng sẽ chuyển tiền cho cô.”

Tôi im lặng nhìn tiểu Vương.

Tiểu Vương cau mày: “1000 vạn, điều kiện không đổi!”

“Tiểu thư, 1000 vạn đủ cho cô ăn chơi cả đời rồi. Ai bảo cô đắc tội người phụ nữ bên cạnh Trần Tổng chứ.”

“Cô tự nhận mình đen đủi thôi.”

“Cô không đấu lại với Triệu Thư Kỳ đâu, người phụ nữ này biết Trần Tổng áy náy với cô ta, không cần biết cô ta có yêu cầu gì Trần Tổng đều sẽ ra mặt giúp cô ta.”

“1500 vạn!”

“Nửa tiếng sau nhận được tiền, đừng làm mất thời gian của nhau, 1500 vạn không đủ thì 2000 vạn.”

Tiểu Vương nói tới cùng, vẻ mặt lộ ra bất đắc dĩ.

Tôi cười nói: “Tiểu Vương à? hay là anh gọi điện cho Trần Uyển Chi, hỏi xem đứa con trong bụng tôi đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tiểu Vương lắc đầu: “Trần Tổng bây giờ không có thời gian.”

Nụ cười phức tạp của tôi: “Bận ở bên bạch nguyệt quang sao?”

Tiểu Vương thở dài nói: “Trần Tổng đang cãi nhau với Triệu tiểu thư, Triệu tiểu thư luôn nói Trần Tổng ở bên ngoài nuôi tiểu tam, còn hóng hách muốn Trần Tổng tới bệnh viện xem bằng chứng.”

Vừa nói xong, điện thoại tiểu Vương vang lên.

Anh ta nhận điện thoại, sắc mặt biến đổi: “Trần Tổng, ngài muốn tới bệnh viện đối chất với Triệu tiểu thư?”

“Hôm nay tôi đúng là tìm tiểu tam… à không, tiểu thư bị Triệu tiểu thư đánh hôm nay.”

“Tôi gửi định vị bệnh viện qua cho hai người.”

“Vừa khéo để Trần Tổng ngài tới giải quyết chuyện này.”

Tắt điện thoại.

Tiểu Vương đứng bên cạnh cửa sổ im lặng.

Tầm khoảng hơn 30 phút sau.

Chúng tôi nghe thấy bên ngoài có âm thanh truyền tới.

Âm thanh này tôi quá quen thuộc.

Đương nhiên là của Triệu Thư Kỳ.

Cô ta hình như đang livetream: “Xin chào mọi người, tôi nói là bạn trai Uyển Chi của tôi giúp tôi giải quyết chuyện này mà.”

“Mọi người đừng thúc dục.”

“Bạn trai tôi Trần Uyển Chi Trần Tổng, đã đồng ý cùng tôi tới bệnh viện tìm con tiện nhân đó đối chất rồi.”

“Nghe nói con tiện nhân đó sống dai lắm, bị tôi đánh như vậy vẫn còn sống.”

“Thôi nào, tôi sắp tới phòng bệnh rồi.”

“Sự thật sắp được phơi bày ra ánh sáng.”

Sau đó phòng bệnh bị người khác đạp ra.

Triệu Thư Kỳ chân đi cao gót, nhìn thấy tôi, nụ cười lập tức biến mất: “Được lắm, tiện nhân, cô vẫn tỉnh táo nhỉ?”

“Đúng là làm hại vạn năm, ông trời không có mắt, như vậy mà không có thu hồn cô đi.”

“Tôi nói nè, nếu hôm nay tôi đánh chết cô, Uyển Chi cũng sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này.”

Triệu Thư Kỳ giống như con chim thiên nga cao ngạo, vênh mặt đứng trước mặt tôi.

Bây giờ trên mặt tôi quấn đầy khăn.

Chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

Phía sau Triệu Thư Kỳ, tôi nhìn thấy Trần Uyển Chi mặc tây trang bước vào.

“Uyển Chi!”

“Con tiện nhân này ở đây.”

“Hôm nay em muốn em, cô ta có phải bồ nhí của anh hay không?”

Triệu Thư Kỳ nói xong, bước tới gần, dơ tay nắm lấy tóc tôi, bắt buộc tôi ngẩng đầu lên, đối mặt với Trần Uyển Chi.

Tầm nhìn của Trần Uyển Chi, dần dần dừng lại trên người tôi.