Chương 7: Tắm rửa

Ban đêm, trong Lan Y cung.

Tô Hà Y đang cầm một bộ trung y nguyệt sắc, lẳng lặng đúng trong bình phong.

Bên trong Lan Y cung có một ôn tuyền nhỏ nóng quanh năm, gần đây Độc Cô Đình rất thích nán lại nơi này, hầu như mỗi khi rảnh rỗi đều im hơi lặng tiếng xuất hiện ở gần đó, còn đúng giờ hơn chim én trên xà nhà.

Nghe tiếng nước chảy sau tấm bình phòng, Tô Hà Y hồi hộp, do dự không biết mình có nên đi tới hay không.

Mới vừa rồi, Cao Phúc lén lút đến mật báo với nàng, nói trước khi đến đây thánh thượng đã đi thăm Hạ Yên Nhiên đang "sinh bệnh", thái độ dịu dàng bình thản. Hạ Yên Nhiên còn khóc lóc kể lể một trận nhưng chưa từng chọc hắn chán ghét.

Không những vậy hắn còn đặc biệt cho phép nàng ta triệu kiến sứ giả Nam Việt để an ủi nỗi nhớ nhà của nàng ta.

Tô Hà Y vừa nghe xong liền chạy tới hậu viện xem Độc Cô Đình tắm rửa, bởi vì nàng vô cùng tò mò tình cảnh của Hạ Yên Nhiên.

Bệnh tình của Ninh quý phi hơn phân nửa là giả bộ, nhưng tại sao Độc Cô Đình lại cho phép nàng ta gặp sứ giả Nam Việt?

Quốc chủ Nam Việt cực kỳ yêu thương nữ nhi này. Bằng không, Hạ Yên Nhiên cũng không thể xả thân vì xã tắc, làm phi tử bồi thường cho Đại Ngụy, nhưng mà người vừa tới kinh thành đã bệnh sắp chết chẳng phải là khiến người ta nghi ngờ có người hạ độc ám hại hay sao?

Đây không phải là cổ vũ nàng tìm người mật báo, dốc sức khıêυ khí©h gây rối với nàng ta sao?

Nhưng lúc đi tới, xung quanh im lặng đến đáng sợ, Tô Hà Y lại không dám cất bước.

Mọi người đều biết Độc Cô Đình thích yên tĩnh, từ trước đến này đều không thích quá nhiều cung nhân hầu hạ trước mặt hắn, khó có khi được rảnh rỗi, đột nhiên nàng xuất hiện làm phiền có lẽ là chọc hắn không vui...

Len lén liếc mắt nhìn bóng người dưới ánh nến, nàng muốn đặt y phục xuống rồi lặng lẽ lui ra trước.

Nhưng đúng lúc này Tô Hà Y chợt nghe một tiếng "rầm", sóng nước dao động, Độc Cô Đình đã đứng dậy từ trong hồ nước cạn.

Nước hồ trong vắt bắn tung tóe, sàn đá cẩm thạch ướt đẫm.

Tô Hà Y cả kinh, đôi giày thêu vừa định lùi lại tránh nước đã nhìn thấy có người tiện tay đẩy bình phong trước mắt ra. Nàng lập tức đi tới nghênh đón, là dung mạo anh tuấn sắc bén của Độc Cô Đình.

Nàng mở to hai mắt, y phục trong tay run lên rồi rơi xuống đất.

Độc Cô Đình vốn đã điển trai, nhưng hằng ngày hắn đều mặc long bào mãng đới chỉnh tề cẩn thận, uy nghiêm không kẻ nào dám nhìn thẳng. Tô Hà Y cũng không dám nhìn kỹ hắn.

Bây giờ thấy hắn tóc đen xõa tung, trên mặt dính nước, lại càng tôn lên dung mạo tuấn mỹ. Tô Hà Y không khỏi hơi ngẩn người, rồi mới cầm khăn vải từ bên cạnh vụng về đưa tới.

Độc Cô Đình không kiên nhẫn nắm chặt cổ tay nàng.

"Mới vừa rồi gọi nàng sao không thấy nàng tới?"

Ánh mắt Tô Hà Y bay loạn xạ, không dám nhìn kỹ thân thể cường tráng của nam tử trước mắt.

Nhưng mà Độc Cô Đình lại giống như cố tình, nhất định không gọi những người khác tới, trái lại càng cúi đầu tới gần nàng.



Tô Hà Y nhỏ giọng nói: "Thương thế của thần thϊếp đã lành rồi, không cần phải ngâm thuốc tắm nữa..."

Bàn tay còn lại của Độc Cô Đình lại nắm cằm nàng, bóp chặt, Tô Hà Y ngậm miệng mặc hắn xoa nắn, gò má vô cùng mịn màng liền nỏi lên một mảng đỏ ửng, xinh đẹp đáng yêu.

Hoàng thượng nhìn nàng, bên môi nở một nụ cười hiếm hoi.

"Vậy nàng đứng ngây người ra đây làm gì?"

Vừa rồi Tô Hà Y đứng đằng sau bức bình phong, do dự đúng nửa khắc đồng hồ. Hắn không chờ được người cũng chẳng thấy nàng lên tiếng nên mới phải tự mình ra ngoài bắt người.

Đối mặt với người này, Độc Cô Đình có một chút cảm giác thất bại.

Hắn đối với nàng coi như cũng đủ tốt, ban thưởng một số tiền lớn, đêm đêm ngủ lại, còn rất tri kỷ không đυ.ng vào nàng lúc đang nghỉ ngơi dưỡng thương. Dựa theo lẽ thường, là một nữ nhân hậu cung đều sẽ mừng đến phát điên, nhưng tại sao Tô Hà Y vẫn từng bước thận trọng như thế?

Trong thoáng chốc, lúc hắn nhìn Tô Hà Y sẽ luôn nhớ đến con mèo hắn lén nuôi thuở nhỏ. Lông nó trắng như tuyết, đáng yêu lanh lợi nhưng thế nào cũng không thân thiết với hắn.

Cho dù là cho nó ăn, nó cũng sẽ cẩn thận đến ăn, khi hắn muốn đưa tay sờ một cái, con mèo trắng này sẽ sợ hãi nhanh như chớp nhảy ra xa.

Khi đó, đám nội thị đi theo sẽ khen, trên người điện hạ mang khí chất hoàng tộc, đương nhiên tiểu súc sinh này phải hết sức e ngại, nhưng thực ra hắn lại không mong nó sẽ sợ mình.

Nhận ra Độc Cô Đình đang chờ đợi, Tô Hà Y không dám chậm trễ nữa, hít một hơi thật sâu giải thích: "Thần thϊếp đứng yên là bởi vì... bởi vì thần thϊếp đột nhiên cảm thấy đau lòng!"

"Đau lòng?"

Tô Hà Y nghiêm túc gật đầu, tha thiết nhìn hắn, một tay ôm ngực lộ ra vẻ mặt ưu sầu.

Dưỡng thương mấy ngày nay, sao vết thường mới vừa lành thì lại bệnh nặng nữa rồi?

Độc Cô Đình nhíu mày, xoay người ra hiệu cho nàng chải đầu cho hắn, uể oải hỏi: "Sao không gọi thái y?"

Tô Hà Y vừa nghe liền nâng cao tinh thần, vội vàng hỏi: "Thái y không phải đều ở chỗ của Ninh quý phi hay sao? Nàng ta xa xứ, bệnh đến mức đáng thương, thần thϊếp đương nhiên không thể nói thêm cái gì, nếu không chẳng phải lại thể hiện thần thϊếp hẹp hòi đến cỡ nào sao?"

Tô Hà Y mất mác lắc đầu, lén lút nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Ninh quý phi.

"Thần thϊếp đau lòng không có thuốc chữa. Mấy ngày trước, thánh thượng vừa tới đã ăn điểm tâm ngay. Nhưng ngày hôm nay, đậu tô trên bàn ngài chưa từng động tới!"

"Đậu tô gỗ vuông của ngự thiện phòng chính là "Quý cốc trai" của kinh thành, được truyền thừa trăm năm từ lão Phương, dùng nguyên liệu tươi mới, hương vị cực kỳ ngọt ngào, giòn xốp..."

Nàng tằng hắng hai tiếng, yếu ớt nói: "Ai da... cho nên thần thϊếp nghĩ thánh thượng hẳn là đã ăn ở chỗ Ninh quý phi rồi!"

Độc Cô Đình rũ mắt, nắm lấy bàn tay đang cầm lược của nàng: "Chỉ vì cái này?"

Tô Hà Y ngẩn ra, khẽ giãy dụa nhưng không thể thoát ra được. Giọng nói của Độc Cô Đình đã trở nên lạnh lùng, giống như có thể tức khắc đóng thành băng.

"Tô Hà Y mà trẫm biết không giống một người thích ghen tuông, nếu nói chỉ là vì điểm tâm thì chắc chắn nàng sẽ không u oán như vậy. Nói đi, rốt cuộc nàng muốn nói gì?"

"Thánh thượng ghét Nam Việt hằng năm quấy nhiễu biên cương, cho nên tất cả mọi thứ liên quan đến Nam Việt, thần thϊếp đều không thích."



Tô Hà Y lấy lại bình tĩnh, lập tức tươi cười, lau tóc cho Độc Cô Đình. Ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc, lau khô rừng sợ tóc dài ướt sũng, mười phần kiên nhẫn.

"Thần thϊếp vừa nghe nói thánh thượng đến gặp nàng, trong lòng thần thϊếp liền không thoải mái. Thần thϊếp không chỉ chán ghét Ninh quý phi mà còn chán ghét Vương Tướng công và đám cựu thần chỉ biết gây hại cho đất nước! Bọn họ biết rõ Nam Việt là cái họa trong đầu thánh thượng, nhưng lại muốn ẩn nhẫn giữ gì cái đã có, thậm chí còn không tiếc dùng hôn nhân đại sự của thánh thượng làm tiền đặt cược, đổi lấy hòa bình ở biên cương hai nước."

"Kỳ thực trong lòng bọn họ, có phải muốn biến thánh thượng trở thành một... một..."

Nàng cố ý hơi ngập ngừng, động tác trên tay cũng chậm lại một chút. Hơi nước trong ôn tuyền bốc lên nghi ngút, Độc Cô Đình ngồi trên ghế, bị thủ pháp của nàng gãi đến có chút buồn ngủ, đôi mắt hẹp dài đã nửa khép nửa mở.

Tô Hà Y cố gắng học cách lấy lòng hắn, thủ pháp đương nhiên cũng không tệ, có thể nói là hợp ý hắn, mạnh hơn Hạ Yên Nhiên khóc sướt mướt lúc ban ngày rất nhiều.

Sau khi sống lại, hắn phát hiện vị công chúa Nam Việt này ngoài trừ có khuôn mặt xinh đẹp hơn người ra thì tính tình phẩm cách chỗ nào cũng tệ. Ngược lại, Tô Hà Y lần nữa cho người ta lối suy nghĩ mới, khiến hắn không khỏi tò mò dung mạo vốn có bên dưới lớp mặt nạ trầm mặc ít nói của nữ tử này là như thế nào.

"Một cái gì?"

Hắn có ý muốn dụ dỗ Tô Hà Y nói tiếp.

"Hôn quân trầm mê mỹ sắc!"

Tô Hà Y run rẩy, thanh âm cũng hơi cao hơn một chút.

"Ồ... là Tô Chính Khanh dạy nàng nói?"

"Không có! Phụ thân làm người hết sức ngay thật, nhưng cách đối nhân xử thế lại cổ hủ thiển cận, sao có thể đoán được tâm ý thánh thượng chứ!"

Thấy Độc Cô Đình không tức giận, Tô Hà Y ở bên lặng lẽ thăm dò, suy đoán tâm trạng của hắn.

Độc Cô Đình từ từ nhắm mắt, khẽ mím môi, tựa hồ cũng phiền não đám người cản trở trong triều, một giọt nước trong suốt như pha lê lăn từ trên trán xuống chóp mũi, khẽ lay động.

Trong lòng Tô Hà Y ngứa ngáy, cẩn thận nín thở, đưa tay lau cho hắn.

Khi đến gần, nàng mới phát hiện ra quầng thâm mờ mờ dưới mắt Độc Cô Đình.

Mấy ngày nay, Độc Cô Đình thường ôm nàng ngủ, giấc ngủ dường như vẫn không được yên ổn lắm, rất hay đứng dậy gọi Cao Phúc thắp đèn lên.

Tô Hà Y đều giả vờ ngủ, thỉnh thoảng còn khẽ mở một mắt ra là có thể nhìn thấy Độc Cô Đình đang ngồi trước bàn viết viết vẽ vẽ gì đó, như đang mưu tính an bài chuyện gì đó, vẻ mặt kiên định và lãnh tĩnh.

Từ rất lâu trước đây, nàng đã cảm thấy lúc Độc Cô Đình đang trầm tư suy nghĩ cực kỳ anh tuấn, tất cả lệ khí và uy nghiêm thường ngày đều tan biến, trầm như ánh trăng trong hồ, sâu đến mức không thấy đáy.

Cũng chỉ lúc đó nàng mới có thể lớn mật nhìn hắn, sau khi quan sát nhiều lần, Tô Hà Y gần như có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Không gì khác hơn là giải quyết triệt để loạn trong giặc ngoài, hoàn toàn loại bỏ cái đinh Nam Việt ra khỏi lãnh thổ của Đại Ngụy!

Lần này, Hạ Yên Nhiên không còn cơ hội dời non lấp bể nữa, vì Độc Cô Đình đã có thể nhìn thấu nàng ta, tất sẽ lập tức nghị sự chuyện chinh chiến diệt Nam Việt.

Vậy còn Tiêu Vịnh thì sao?