Chương 32

Úc Hàn Chi nhìn tay áo nhăn nhúm bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy, mắt phượng khẽ tối: "Minh Yên, tôi không có kinh nghiệm, nhà cô có tình thân sâu nặng với Lam gia, vì sao cô không đi tìm Lam Hi?”

"Cái gì mà tình thân sâu nặng đều là gạt người, tôi gọi điện thoại tìm Lam Hi, anh ta cũng không để ý tới tôi, còn nói không liên quan đến tôi. Tôi, tôi, chỉ có thể đến tìm anh. Anh không thể bỏ tôi." Minh Yên nói xong, ô một tiếng, gắt gao ôm lấy anh, vùi đầu vào bên hông anh.

Thân thể mềm mại của thiếu nữ gắt gao kề sát vào anh, vừa cọ vừa làm nũng, cả người người đàn ông căng thẳng, khí huyết dâng lên, anh đưa tay đè lại gân xanh nổi lên trên trán, vừa rồi trong nháy mắt, anh thế nhưng đang suy nghĩ, Minh Yên có phải biết cái gì hay không, nhưng mà bị cô cọ như vậy, trong đầu không còn suy nghĩ được gì nữa.

"Được." Giọng nói Úc Hàn Chi khàn khàn đến dọa người: “Cô buông ra trước.”

Minh Yên ôm eo thon dài gầy gò của anh, cô nhạy cảm nhận thấy được biến hóa thân thể của anh, có điều mũi tên đã lắp vào cung, đều đến mức này, mài cũng phải mài đến khi nào anh đồng ý mới thôi, kết quả anh lại đồng ý?

Minh Yên vừa mừng vừa sợ, đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nói: "Úc Hàn Chi...”

Lời nói phía sau khi nhìn thấy đôi mắt phượng u ám nóng bỏng của đối phương, đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng như có thể dung hóa cô, lại giống như đang cất giấu một con dã thú hung mãnh, trong chốc lát có thể nuốt sống cô vào bụng, tim Minh Yên đập nhanh hơn, cô cảm thấy mình trong lúc vô ý đã trêu chọc một con sư tử đang ngủ say, theo bản năng buông anh ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Úc Hàn Chi nhắm mắt lại, đem cảm xúc nơi đáy mắt đè xuống, khi mở mắt ra, anh vẫn là con nuôi Úc gia tao nhã trước đó.

"Sau khi ba cô xảy ra chuyện, tập đoàn Minh thị nhất định sẽ bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu giảm mạnh, tài sản thu hẹp trên diện rộng, cô có thể để ba cô chuyển cả cổ phần cho cô, rồi tiếp nhận tập đoàn Minh thị, nếu chuyện gì không hiểu có thể đến hỏi tôi." Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần khàn khàn, anh cầm lấy nước khoáng trên bàn, uống một ngụm lớn, lại càng uống càng khát.

Minh Yên ngẩn người một chút, Úc Hàn Chi không cần tài sản Minh gia? Cô đến tiếp quản tập đoàn Minh thị? Như vậy sao được?

Từ sau khi cô biết thân thế của mình, đã cố ý không dùng tiền tài của Minh gia nữa. Những thứ này vốn không phải là đồ của cô.



"Tôi cái gì cũng không biết." Minh Yên đáng thương nói: "Hơn nữa tôi cũng không muốn đi làm, mỗi ngày đều nhìn báo cáo nhàm chán cùng hội nghị.”

Úc Hàn Chi thấy bộ dáng xinh đẹp lại không tập trung của thiếu nữ, nhíu mày nói: "Vậy tâm huyết cả đời của ba cô sợ là nước chảy trôi sông. Sau này cô cũng sẽ không sống được cuộc sống như hiện tại.”

"Tôi không sợ, tôi còn có anh mà." Minh Yên cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay út của anh.

Khớp xương ngón tay của người đàn ông rõ ràng hơi tê dại, thấy cô gái giống như một con mèo con ngọt ngào lắc đuôi khoe khoang, anh không khỏi thầm than, làm sao cảm giác như là nuôi một người yếu đuối, cô nhóc này lúc nào cũng trêu chọc anh, đúng là đau đầu mà.

"Ừm, đợi lát nữa ở lại ăn cơm tối, cơm nước xong tôi sẽ lái xe đưa cô về." Úc Hàn Chi đưa tay sờ sờ đầu cô, rất nhanh đã thu lại, đứng dậy đi ra ngoài.

"Được rồi." Minh Yên tươi cười rạng rỡ, thấy anh đi ra ngoài dặn dò Lâm Bình, cô vội vàng chạy vào trong phòng tắm, soi gương, thấy ngoại trừ ánh mắt sưng đỏ, có thêm một phần quyến rũ mê người, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp bức người như trước, lúc này mới yên lòng, sau đó tò mò đánh giá phòng Úc Hàn Chi.

Phòng ngủ của người đàn ông vẫn có ba màu đen trắng và xám, giường lớn màu đen, sofa bọc da màu đen, trên tường cũng là màu đen trắng trừu tượng, toàn bộ phòng ngủ không có một chút trang trí màu ấm áp, sự khác biệt giữa phòng ngủ màu hồng của cô giống như trời và đất.

Trong phòng ngủ tản ra mùi thơm nhàn nhạt cùng mùi bạc hà, cực kỳ giống hương vị trên người đàn ông. Minh Yên dạo xong phòng, phát hiện không gian tầng ba rất lớn, nhưng đồ vật của Úc Hàn Chi cũng không nhiều, không có không khí sinh hoạt gì, so với phòng khách sạn còn sạch sẽ gọn gàng hơn.

Minh Yên đi dạo một vòng, rồi nhàm chán đi xuống dưới lầu, Úc Hàn Chi đang ở trong vườn mở hội nghị video, giọng nói trầm thấp thuần hậu, thân hình cao lớn bị ánh hoàng hôn nhuộm một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Minh Yên đang muốn đi qua, thì Lâm Bình tiến lên, chặn lối đi vào vườn, cúi đầu nói: "Cô Minh Yên, ông chủ đang họp.”

"Minh Yên, sao cô vẫn còn ở nhà tôi, không cần về nhà sao?" Úc Vân Đình ngồi trên sô pha, vểnh chân lên, tức giận nói: "Không cần đến xem ba cô sao?”