Chương 42

Minh Yên chớp chớp mắt, mỉm cười lắc đầu.

Úc Hàn Chi nhếch môi, bàn tay sờ sờ đầu cô, sau đó giúp cô cầm hành lý xuống.

Hoa Tư và Lam Hi đều không có đi ra tiễn, Minh Yên đứng trước cửa sắt Minh gia, nhìn biệt thự Minh gia đã ở 22 năm, trăm ngàn cảm xúc đan xen. Tuy rằng thân phận sai vị trí, nhưng 22 năm nay, cô quả thật đã sống tùy ý sung sướиɠ, hiện giờ tất cả đã trở về bộ dáng ban đầu, cứ như vậy đi. Con đường phía sau, cô phải đi một mình, không còn ai che mưa che nắng cho cô nữa.

"Đi thôi." Minh Yên nhìn về phía Úc Hàn Chi lộ ra một nụ cười, cô đưa lưng về phía biệt thự Minh gia, khoát tay áo, lặng lẽ tạm biệt.

Người đàn ông nhìn Minh Yên sạch sẽ gọn gàng như vậy, đáy mắt thoáng hiện lên một tia tán thưởng, phát sinh chuyện như vậy cô không khóc không nháo, bình tĩnh tiếp nhận, ngược lại còn khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lúc Úc Hàn Chi lái xe trở lại Úc gia, quản gia và Úc Vân Đình đều chờ ở trong vườn, Úc Vân Đình ngồi vắt chéo hai chân, bày một bàn món kho, vừa gặm chân vịt vừa uống bia, trong đêm đầu hạ thật thoải mái.

Quản gia ở trong vườn thắp hương đuổi muỗi, thấy xe Bentley của Úc Hàn Chi chạy vào, lập tức đi tới.

Thấy Minh Yên từ ghế lái phụ đi xuống, Úc Vân Đình đang gặm được một nửa chân vịt thì rơi xuống, chờ thấy rõ miếng dán vết thương dán trên khuôn mặt nhỏ bé của cô, người đàn ông trực tiếp phun ra một ngụm bia, vỗ đùi cười ha ha nói: "Minh Yên, cô bị trong nhà bạo hành sao? Mặt sưng lên như đầu heo.”

Minh Yên trợn trắng mắt, chỗ nào sưng như đầu heo, lúc cô đánh nhau chính là che mặt, Hoa Tư bị thương nặng hơn cô rất nhiều, hơn nữa miếng dán này là ren tàng hình, rõ ràng dán rất đáng yêu.

Úc Hàn Chi thản nhiên mở miệng: "Chú Lưu, đợi lát nữa tiêu độc khử trùng bãi cỏ trong vườn, không nên để lại mùi bia.”

"Vâng, ông chủ." Quản gia Lưu tươi cười đáp: "Tôi sẽ giúp cô Minh Yên đem hành lý chuyển lên tầng bốn trước.”



Úc Hàn Chi gật đầu, để Minh Yên đi vào, còn mình thì lái xe đến gara.

Minh Yên đang xách túi xách cùng áo khoác của mình, thì bị Úc Vân Đình ngăn lại.

Úc Vân Ngừng đem một hộp cánh vịt đỏ rực bày lên bàn, cười lạnh nói: "Muốn ở lại Úc gia?

Đơn giản, ăn hộp cánh vịt cay địa ngục này! Cô thích ở bao lâu thì ở.”

Cánh vịt cay địa ngục, cay chết cô, tốt nhất là một khuôn mặt trẻ mụn, xem cô làm thế nào để câu dẫn anh trai anh ta.

"Làm sao anh biết tôi thích ăn cánh vịt nhất?" Minh Yên cong mắt quyến rũ cười nói: "Nhị thiếu, anh như vậy không biết còn tưởng rằng anh có tình tiết yêu anh trai đấy.”

Cô không nói hai lời, cầm lấy một cánh vịt lên gặm, gần đây ở nhà mỗi ngày đều ăn chay, buổi tối lại cùng Hoa Tư đánh một trận, lưu lạc đến tình trạng vô gia cư, không ăn không uống nhiều một bữa, thực có lỗi với chính mình.

Úc Vân Đình: "!!!”

Đây chính là cánh vịt cay địa ngục, anh ta cố ý đặt, phân phó người của Toàn Đức Lâu tăng cay gấp mười lần, có thể cay mất nửa cái mạng. Coi như cô tàn nhẫn.

"Lấy một lon bia.”



"Lại thêm một lon.”

Úc Hàn Chi đậu xe xong, lúc trở về, chỉ thấy Úc Vân Đình đang khuyến khích giựt giây Minh Yên ăn cánh vịt cay. Cô gái bị cay làm cho nước mắt chảy ròng ròng, liều mạng rót bia, miệng cay đến đỏ bừng.

Úc Hàn Chi vừa thấy, ấn huyệt thái dương đau đớn, trầm giọng kêu lên: "Úc Vân Đình!”

"Anh, em đau bụng." Úc Vân Đình ôm bụng nhanh chân bỏ chạy.

"Sáng ngày mai anh muốn nhìn thấy kế hoạch nửa năm tới của công ty." Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.

Xa xa truyền đến tiếng kêu rên như gϊếŧ heo của Úc Vân Đình.

"Đừng ăn nữa." Úc Hàn Chi rũ mắt xuống, đè cổ tay Minh Yên lại, cầm lấy khăn ướt ở bên cạnh, lau cái miệng đỏ bừng cùng bàn tay nhỏ bé của cô.

Minh Yên ngơ ngác nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh ủ rột, ợ một cái, cô đột nhiên bịt miệng lại, nuốt hết bia trở về.

"Chú Dương không trở về, trong khoảng thời gian này cô không cần để ý tới Úc Vân Đình, nếu nó dám bắt nạt cô, tôi sẽ dạy dỗ lại nó." Người đàn ông nói xong, thay khăn ướt sạch sẽ, đem bàn tay nhỏ bé của cô, bao gồm cả khe hở đều tỉ mỉ lau một lần.

Mười ngón tay của thiếu nữ xanh như ngọc, móng tay béo mập mềm mại, trên mỗi móng tay đều làm một loại trái cây nhỏ, có anh đào có dứa, đáng yêu đến mức có thể hòa tan lòng người.

Lần đầu tiên trong gần ba mươi năm qua, Úc Hàn Chi biết, đàn ông và phụ nữ thuộc hai hành tinh khác nhau, bọn họ tàn nhẫn lý trí, giỏi ngụy trang, tâm tư thâm trầm, mà cô gái như Minh Yên thì toàn thân đều tinh xảo, đáng yêu, mềm mại, cần được che chở.