Chương 45

Minh gia cô không về được, cô có thể đi đâu, cái gì cũng không biết, về sau nuôi sống bản thân như thế nào, càng đừng nói cô lớn lên như vậy, đi ra ngoài cũng không biết thu hút bao nhiêu người tâm đồ bất chính.

"Đừng nói bậy, thân phận gì của cô tôi cũng sẽ không để ý." Úc Hàn Chi đứng dậy, trầm giọng nói: "Cô cứ yên tâm ở lại Úc gia đi.”

"Vô danh vô tính ở lại, giống như người giúp việc Úc gia, nhìn sắc mặt người khác, tôi biết.”

Minh Yên lấy mu bàn tay lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Anh lại không thích tôi, muốn tôi ở lại làm gì, thương hại cho tôi sao? Tôi không muốn anh thương hại.”

Cô bước chân trần xuống giường, kéo vali của mình đi ra ngoài, kết quả đi quá nhanh, bắp chân đυ.ng vào vali, đau đến nước mắt thật sự rơi xuống.

Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú lạnh lùng, lần đầu tiên anh lĩnh giáo tính tình tiểu thư của cô, không nói một lời đi tới, ôm ngang cô lên, trực tiếp vào phòng tắm, ấn cô vào trong bồn tắm, mắt phượng nguy hiểm sâu thẳm, gằn từng chữ nói: "Tắm rửa, sau đó xuống lầu ăn cơm.”

Dáng người đàn ông cao ngất, nhìn gầy gò, kì thực tràn ngập sức mạnh, anh thoải mái ôm lấy cô, Minh Yên không trọng lượng, nắm chặt áo ngủ của anh, nhìn thấy đường cong cơ bắp rắn chắc xinh đẹp trước ngực anh, ánh mắt đều nhìn thẳng, chờ bị người đàn ông bá đạo ấn vào bồn tắm, lại ra lệnh cho cô tắm rửa, khuôn mặt đỏ lên, ôm lấy eo anh, làm nũng nói: "Không phải thương hại tôi sao?”

"Ừm." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp gợi cảm.

"Vậy anh hôn tôi một cái, tôi sẽ tin." Minh Yên giơ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, kề sát vào anh.

Úc Hàn Chi nhìn bộ dáng mềm mại nũng nịu vừa khóc của cô một lúc, ánh mắt hơi tối, cúi người đặt trên trán cô một nụ hôn, nói: "Nghe lời.”

Minh Yên chỉ cảm thấy trán tê dại một trận, bị hơi thở nồng đậm của người đàn ông vây quanh, lần đầu tiên cô biết thì ra mùi thơm nhàn nhạt lại hấp dẫn như vậy, còn có mùi cỏ roi ngựa, rất tươi mát. Minh Yên che khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của mình, cô quyết định sau này sẽ dùng sữa tắm cùng loại với Úc Hàn Chi, hương vị quá mê người.

Đáng tiếc chỉ là hôn trán, có điều ngày sau còn dài.



Úc Hàn Chi ra khỏi phòng tắm, anh đứng ở ngoài cửa, nghe thấy cô gái mở vòi hoa sen ra, đem máu cuồn cuộn xao động mạnh mẽ đè xuống.

Minh Yên rốt cuộc còn trẻ không hiểu chuyện, qua hai năm nữa chờ cô trưởng thành một chút, có lẽ sẽ biết nhất thời mê luyến cùng ỷ lại không phải là tình cảm.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện cô gái kia nếu không làm nũng với anh, cô không mê luyến ỷ lại nữa, người đàn ông lại không hiểu sao có chút phiền lòng, sắc mặt lạnh lùng đi chạy bộ buổi sáng.

Minh Yên thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, rửa mặt một phen, phát hiện vết bầm tím trên mặt và trên người đã tốt hơn phân nửa, không còn đau nữa, chỉ là da thịt cô trắng, thoạt nhìn tương đối dọa người mà thôi.

Tâm tình Minh Yên cực tốt mặc áo choàng tắm đi ra, thưởng thức phòng ngủ mới của mình, phòng ngủ Úc Hàn Chi lấy màu đen làm chủ đạo, phòng ở tầng bốn thì lấy màu trắng làm chủ đạo, chỉ là thay đổi rèm cửa sổ hai màu hồng lam, cùng với một ít đồ nội thất màu hồng nhạt, màu trắng cộng thêm màu hồng nhạt, thỉnh thoảng điểm xuyết một chút màu lam, xinh đẹp mộng ảo, hoàn toàn thỏa mãn thẩm mỹ của Minh Yên.

Minh Yên đem tất cả búp bê vải trong vali của mình chất đống lên bên giường cùng thảm, lại lấy ra chiếc váy xinh đẹp hôm nay muốn mặc, sấy khô tóc, thay quần áo, thoa các sản phẩm chăm sóc da lên mặt và cổ tránh những chỗ có vết thương, thấy da thịt mềm mại trong suốt, lúc này mới hài lòng ngâm nga đi tìm điện thoại di động.

"Cô Minh Yên, đại thiếu gia mời cô xuống ăn sáng." Quản gia Lưu lên lầu, gõ cửa nói.

"Được, đến ngay đây." Minh Yên lật nửa ngày mới nhớ tới, điện thoại di động của cô bị vỡ màn hình, hôm qua đã bị Úc Hàn Chi vứt bỏ. Cái cũ không đi, cái mới không tới, bây giờ cô phải đổi tên, quá khứ tùy nó đi, chính là đáng tiếc, không thể xem chuyện phiếm trong giới Nam thành.

Minh Yên xuống lầu, chỉ thấy anh em Úc gia ở đây.

Úc Hàn Chi có lẽ vừa mới tắm, anh thay quần áo nhà, khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã càng thêm nhu hòa, người đàn ông ngồi ở trước bàn ăn, vừa uống cà phê vừa duyệt qua email, thấy cô xuống lầu, ôn hòa nói: "Minh Yên, lại đây ăn sáng.”

"À." Minh Yên ngoan ngoãn đáp một tiếng, ngồi đối diện Úc Hàn Chi, sau khi ngồi xuống, mới phát hiện Úc Vân Đình trừng mắt nhìn anh ta.