Chương 37: Hát nhép 1

Phó Mặc Bạch.

Sao mình lại nghĩ đến anh chứ?

Tô Diên nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, không được nghĩ lung tung.

Phía trước cách đó không xa là một đường ray rất dài, vừa vặn có tàu hỏa đang chạy qua đây. Xe ngựa buộc phải dừng lại, tín hiệu “đương đương đương” lúc này vang vọng bên tai.

Một chiếc xe đạp cũng đang đợi tàu hỏa kế bên xe ngựa, người lái xe nhàn rỗi quay đầu, đầu tiên nhìn Tô Diên và Thẩm Tình, sau đó cười hì hì nói với Khương Tùng: “Đây là thanh niên trí thức mới đến thôn ta à? Mọi người đang định đi đâu đấy?”

Đối mặt người này, Khương Tùng nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi đâu không liên quan gì đến anh, tốt nhất đừng chọc vào tôi.”

“Hể?! Anh nói chuyện kiểu gì đấy? Nhà họ Khương các anh mang thù dữ thần vậy!”

Hai người trợn mắt nhìn nhau, nhất thời bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Đúng lúc này tàu hỏa chậm chầm chạy đến, phát ra tiếng “rầm rập”, từ xa đến gần, đến cả mặt đất cũng chấn động theo, chấn động đến tận sâu lòng người.

Tô Diên lặng lẽ đánh giá người lái xe, tuổi không lớn, với chiếc áo trắng và quần đen trông như thanh niên trí thức. Cũng không biết tại sao Khương Tùng lại chán ghét anh ta.

Sau khi tàu hỏa đi, lan can đầu đường dần dần nâng lên, Khương Tùng không để ý đến người nọ nữa, đánh xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Đối phương thấy thế chỉ dám nhỏ giọng rủa thầm rồi đạp xe đạp nghênh ngang mà đi.

Thẩm Tình không nhịn được, cẩn thận hỏi: “Đồng chí Khương, anh ta là ai vậy? Hai người có thù oán gì à?”

Khương Tùng đang đánh xe không thể quay đầu lại, một lúc lâu sau mới trả lời: “Anh ta tên Phương Đức Thắng, không phải người tốt, sau này hai người cách xa anh ta một tí.”

“Ừm ừm, chắc chắn tôi sẽ cách anh ta thật xa!”

Thẩm Tình vội gật đầu, rất sợ chọc vào phiền phức không cần thiết.

Tô Diên lục lại ký ức mấy hôm trước, phát hiện Khương Tùng chưa từng nhắc đến Phương Đức Thắng hoặc chuyện liên gì liên quan đến nhà họ Phương với cô. Nghĩ thầm: Có lẽ quan hệ giữa hai người này không đơn giản như bề ngoài đâu ha?

Bọn họ nhanh chóng lên thị trấn, cô và Thẩm Tình xuống xe trước cửa hợp tác xã mua bán, còn Khương Tùng đến trường học tìm em gái.

Vì tham gia Đại liên hoan quân đội, Thẩm Tình định mua một đôi giày trắng, đôi giày trắng trước kia đã hơi ố vàng rồi, mặc lên sân khấu thì khó coi.

Tô Diên không mua gì cả, chỉ cùng cô ấy đi dạo.

Ngoại trừ giày trắng, Thẩm Tình còn mua kẹp tóc, kem bảo vệ da, nửa ký kẹo trái cây, xài tiền không nương tay tí nào.

Mua đồ xong hai người ra cửa quẹo phải tìm một cửa hàng sửa bút máy, Tô Diên lấy bút máy đã hỏng ra đưa cho thợ sửa.

Đối phương chỉ liếc mắt một cái liền nói: “Cô cầm về đi, chỗ tôi không có ngòi bút để đổi.”

Kết quả ngoài dự đoán khiến Tô Diên sững người, vội lấy bút máy về hỏi: “Thế ông biết chỗ nào có thể đổi không ạ?”

“Hãng bút này chỉ sửa được ở thành phố thôi, nơi hẻo lánh như chúng tôi không sửa được.”

“Vâng, cảm ơn ông.”

Tô Diên ôm tâm trạng mất mát bỏ bút máy vào túi xách.

Thẩm Tình thấy vậy bèn đảo mắt, an ủi cô: “Cô đừng đau buồn quá, chờ đến đại liên hoan ngày 1 tháng 10 chúng ta lên thành phố biểu diễn văn nghệ rồi sẵn sửa bút máy luôn.”

Xe khách đi từ thôn Bạch Vân đến thành phố Thanh Sơn chỉ có một chuyến mỗi tuần, ra ngoài cần phải có thư giới thiệu do thôn gửi đi.

Sắp đến thu hoạch vụ thu rồi, muốn xin nghỉ không dễ dàng như vậy, Tô Diên nghiêm túc suy nghĩ, quyết định vẫn sẽ tham gia đại liên hoan đó.

Không thì muốn sửa lại bút máy có lẽ phải chờ đến sang đông…

Trước khi về thôn bọn họ lại đi vào cục bưu điện.

Cuối tuần người ở đây rất nhiều, cần phải xếp hàng mới nhận được bưu phẩm. Thẩm Tình đứng trong hàng ngũ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi bên đường ray, không kiềm được mỉm cười.

“Không biết tại sao gương mặt của Khương Tùng cứ xuất hiện trong đầu tôi mãi, dáng vẻ hầm hầm khi nãy của anh ấy cũng nam tính quá đi!”

“...”

Nghe xong lời này, trong đầu Tô Diên cũng bất giác hiện lên một gương mặt tuấn tú, cô vội vàng xóa đi, cũng nói sang chuyện khác: “Bưu phẩm hôm nay cô lãnh được gửi từ quê nhà à?”

“Đúng vậy, mẹ tôi sợ tôi lãnh nên đi khắp hang cùng ngõ hẻm đổi không ít bông về, nhét đầy một chăn và đệm giường. Lại sợ tôi không mang nổi nên giờ mới gửi bưu phẩm lại đây.”