Chương 11: Tưởng Đối Tốt Với Hắn

Giang Diễn không có trả lời Nguyễn Thanh Thanh, dường như không nghe thấy lời nói của Nguyễn Thanh Thanh. Quay đầu đi chỗ khác, từ cặp sách lấy ra một quyển sách về máy tính.

Sách vở đã trở nên cũ kĩ, trang sách thoạt nhìn cũng đã ố vàng giống như mua lại sách cũ ở chợ.

Thiếu niên rũ đầu đắm chìm ở thế giới của chính mình, đen nhánh mềm mại tóc xoã tung. Nhìn góc nghiêng của hắn so với chính diện càng thêm mềm mại một chút sẽ không cho người ta cảm giác có tính công kích.

Nguyễn Thanh Thanh biết, Giang Diễn chỉ là rất nhỏ bệnh tự kỷ, hơn nữa là sau này lớn lên mới tạo thành, cùng những người bẩm sinh bị bệnh tự kỷ nghiêm trọng không giống nhau.

Hắn so với những người này càng dễ dàng đi ra thế giới của chính mình.

Nhưng cũng chỉ là so với những người đó tốt hơn một chút, so sánh với người bình thường. Bọn họ loại người này quá khó làm quen, cũng quá khó để tiến vào thế giới của bọn họ.

Giống như Nguyễn Thanh Thanh hôm nay nói chuyện với hắn nếu là người bình thường, liền tính không cần cũng sẽ nói một tiếng cảm ơn

hoặc là cự tuyệt.

Giang Diễn không có, hắn thậm chí liền một cái dư thừa ánh mắt đều không có cho cô.

Nguyễn Thanh Thanh làm tốt vạn phần chuẩn bị, gặp qua Giang Diễn vì cô hỏng mất bộ dáng, cô còn có cái gì là không thể vì Giang Diễn làm đâu?



Nguyễn Thanh Thanh rất tưởng trực tiếp túm hắn đi phòng y tế.

Nhưng là không được, như vậy sẽ bị phản tác dụng.

Từ từ tiếp cận, chậm rãi, từng bước một mà làm hắn tiếp thu cô.

Kiếp trước, cô ở sổ nhật ký nhìn đến Giang Diễn đối nàng cảm tình, Giang Diễn là nhất kiến chung tình với cô.

Thế còn hiện tại thì sao?

Hắn đã thích cô chưa?

Giáo viên chủ nhiệm thực mau đi tới phòng học, hôm nay chính thức là tiết đầu tiên của năm học cũng là tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Lớp trưởng không đi học, tuyển ban cán bộ.

Giang Diễn là học sinh đứng thứ nhất, đương nhiên vị trí lớp phó học tập sẽ do hắn đảm nhận.

Giang Diễn trong suốt quá trình trầm mặc không lên tiếng, nhưng cũng không có cự tuyệt giáo viên.

Chủ nhiệm lớp là một giáo viên rất thú vị, sau khi sắp xếp chính sự xong xuôi, xem còn có thời gian kể cho học sinh một câu chuyện hài.



Câu chuyện hài này, Nguyễn Thanh Thanh kiếp trước liền nghe qua, hết thảy cũng chưa thay đổi, chỉ có cô là thay đổi.

Lại lần nữa nghe thấy, cô vẫn là nhịn không được cười ra tiếng. Đời trước, cô chỉ lo cười cũng chưa xem Giang Diễn phản ứng.

Lúc này đây, cô cố tình nhìn hắn một cái.

Thiếu niên trở ngại cảm xúc, căn bản sẽ không cười, nhưng hắn hơi hơi nhíu mày. Nguyễn Thanh Thanh cho rằng hắn là cảm thấy không buồn cười mới nhíu mày, bỗng nhiên ở một trận trong tiếng cười cô nghe thấy được " ọt ọt" hai tiếng.

Sau đó thiếu niên dùng tay đè lại bụng.

Thanh âm kia là từ hắn trong bụng phát ra tới.

Hắn đói bụng.

Không ăn cái gì sao?

Nguyễn Thanh Thanh tưởng đối tốt với hắn, tưởng đem những thứ tốt của chính mình cho hắn.

Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm giác chuyện cười của giáo viên Tưởng đã không còn buồn cười.