Chương 8: Giang Diễn bị đánh

Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên lãnh đạm mà thu hồi tầm mắt. Nguyễn Thanh Thanh cảm nhận được trái tim không chịu khống chế mà nhảy lên.

Giang Diễn

"Thanh Thanh, cậu đang xem cái gì vậy?"

Quý Tiểu Tiểu quen thuộc rất nhanh cùng Nguyễn Thanh Thanh nhận thức không đến vài phút, cũng đã có thể tự nhiên mà xưng hô Thanh Thanh.

Nguyễn Thanh Thanh lấy lại tinh thần, Giang Diễn đã nhìn sang chỗ khác.

Quý Tiểu Tiểu theo tầm mắt của cô, liếc mắt một cái thấy Giang Diễn bóng dáng.

Cho rằng Nguyễn Thanh Thanh cũng là nhan khống, bất đắc dĩ nói: "Thanh thanh, cậu cũng không thể thích Giang Diễn, tớ nói cho cậu biết nam sinh kia đặc biệt xa cách, đặc biệt lạnh nhạt. Sơ trung tớ với cậu ấy cùng lớp ba năm, cũng chỉ nghe thấy cậu ấy nói được mấy câu thôi."

Nghe thấy Quý Tiểu Tiểu nói như vậy Giang Diễn, Nguyễn Thanh Thanh trên mặt tươi cười thu liễm.

Cô biết, cô như thế nào sẽ không biết đâu?

Giang Diễn của cô, từ nhỏ đã có rất nhỏ bệnh tự kỷ cùng trở ngại cảm xúc.

Ngày mai mới chính thức đi học, hôm nay chỉ là an bài chỗ ngồi, phổ cập kiến thức.

Nguyễn Thanh Thanh làm một cái quyết định: " Tiểu Tiểu, cậu có thể giúp tớ một chuyện được hay không?"

" Chuyện gì vậy?" Quý Tiểu Tiểu hoài nghi Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy cô giải thích cùng lớp ba năm với Giang Diễn, tưởng hướng cô muốn thông tin liên lạc của Giang Diễn: "Thanh thanh, cậu nhưng đừng nghĩ không khai, hơn nữa tớ không có thông tin liên lạc của cậu ấy đâu."



"Không phải, tớ không phải muốn thông tin liên lạc của Giang Diễn." Nguyễn Thanh Thanh có chút gấp, sợ Giang Diễn đi xa: "Cậu giúp tớ nói với giáo viên xin cho tớ nghỉ, tớ ngày mai lại đến."

Nói xong, nàng đuổi theo phương hướng Giang Diễn rời đi.

Quý Tiểu Tiểu còn muốn nói điều gì thì cô đã chạy xa, tức khắc có chút bất đắc dĩ còn tốt là hôm nay không phải chính khoá.

Nguyễn Thanh Thanh một đường đuổi theo, thật đúng là ở cổng trường thấy Giang Diễn bóng dáng.

Không hề do dự, cô bước nhanh đuổi theo phía sau hắn.

Tiếp xúc gần gũi với Giang Diễn, cô khẩn trương đến mức trái tim muốn rời khỏi l*иg ngực, bùm bùm nhảy không ngừng.

Hắn muốn đi đâu?

Vì sao đã đến trường học, rồi lại phải đi về?

Đời trước, ngày hôm nay hắn cũng đi đến trường học sao?

Ôm ý nghĩ như vậy, Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên thả chậm bước chân, muốn xem Giang Diễn đi nơi nào.

Đi theo hắn từ trung tâm thành phố, một đường đi đến trong thành thôn ngõ nhỏ dưới bầu trời nổi lên mưa to.

Nguyễn Thanh Thanh bất chấp mắc mưa, thấy Giang Diễn đi đến trước một căn nhà nhỏ một tầng trệt, trong phòng đi ra một nữ nhân mặc cái áo bông sơ mi.

Nàng xa xa mà nhìn.

Trương Thúy Hoa thấy Giang Diễn, tức khắc tức giận: "Tiền đâu?"



Giang Diễn từ trong túi lấy ra một chồng tiền, đều là tiền mười đồng năm đồng.

Trương Thúy Hoa một phen đoạt lấy, ở trong tay đếm đếm, trên mặt biểu tình không kiên nhẫn: "Mới 6o đồng, mày một ngày đều đang làm gì thế hả? Ăn cơm thời điểm giống như thùng cơm, kiếm tiền thời điểm giống như phế vật."

Một bên nói, nàng một bên duỗi tay đi chọc Giang Diễn đầu.

Giang Diễn cúi đầu xuống, không một chút phản ứng. Trương Thúy Hoa xem bộ dáng âm u của hắn liền tức giận, thuận tay cầm lấy cái chổi trên mặt đánh vào Giang Diễn trên người.

" Đi ra bên ngoài quỳ cho tao, phi, thật là khiến người ta tức chết."

Giang Diễn không nhúc nhích, trương Thúy Hoa đi trong phòng hô một tiếng, phòng trong đi ra một một nam nhân cường tráng phì mỡ.

Nam nhân cũng chính là chú của Giang Diễn, một chân đá vào Giang Diễn bụng. Đem Giang Diễn đá đến quỳ rạp xuống đất đi ra mái hiên mở mái che, mưa to liền xối ở trên người hắn.

Hai vợ chồng Trương Thúy Hoa trở lại vào phòng.

Nguyễn Thanh Thanh hoảng sợ mà che lại đôi môi, tại sao lại như vậy?

Một màn Giang Diễn bị đánh , cô sợ ngây người thế cho nên Nguyễn Thanh Thanh đều đã quên phản ứng.

Cô cư nhiên chưa bao giờ biết bộ dáng của Giang Diễn khi ở nhà.

Hắn đã trải qua mấy như vậy sao?

Hắn ta là ai , vì sao lại muốn đánh Giang Diễn?