Chương 30: Ăn sạch con mồi, lau sạch miệng

Hoắc Dĩ Thừa đối với sở thích kỳ lạ của cậu cũng chiều chuộng làm theo, trong mắt hiện lên ý cười. Sau khi kết thúc nụ hôn trong lòng thầm nghĩ, hay là đêm nay dùng thử món đồ chơi mà Tùng Phi tặng. Cho bảo bối thử một chút, thỏa mãn nhu cầu của cậu cũng là điều cần thiết cho quá trình theo đuổi.

Lăng Việt còn muốn tiếp tục, Hoắc Dĩ Thừa cắn lên môi cậu một cái, buông người ra xoay người đem quần áo đem đến : “Bảo bối ngoan nếu không mau chuẩn bị chúng ta chỉ có thể đến trễ.”

“Ừm.” Lăng Việt ngoan ngoãn mặc quần áo vào, khoác lên người bộ tây trang được đặt riêng. Bộ quần áo được cắt may khéo léo phác họa nên dáng người tuyệt đẹp của cậu, vòng eo nhỏ được buộc chặt, đôi chân thon dài cũng được bao lấy.

Hoắc Dĩ Thừa sờ sờ mặt cậu: “Bảo bối mặc đồ gì cũng đẹp đến lóa mắt.”

Lăng Việt tì lên vai eo của người đàn ông trước mặt, cơ bắp che dấu bên dưới lớp quần áo cũng có thể mơ hồ nhìn thấy. Gương mặt góc cạnh tuấn lãng, mặt mày mang theo khí thế sắc bén. Trong lòng thầm nghĩ, không biết có bao nhiêu người đã quỳ dưới ống quần anh.

Hai người sau khi hỗ trợ lẫn nhau mới từ từ ra ngoài đi đến bữa tiệc. Đó là một bữa tiệc rượu, người tổ chức cũng đã chuẩn bị nhiều loại rượu ngon, Hoắc Dĩ Thừa lấy trên tháp rượu xuống hai ly, đưa cho Lăng Việt một ly.

“Tửu lượng của bảo bối như thế nào?” Hoắc Dĩ Thừa hỏi.

Lăng Việt dương dương tự đắc trả lời:

"Nhìn không ra chứ gì. Tửu lượng của em siêu tốt, trừ phi bị nhiều loại trộn lại, sẽ không dễ say.”

Hoắc Dĩ Thừa dung túng cười:

“Đúng vậy, rất giỏi. Nhưng mà cho dù tửu lượng tốt nếu như không có anh ở bên cạnh thì em vẫn nên đừng uống nhiều.”

Lăng Việt cùng anh cụng ly, ghé vào tai anh nói: “Hai người chúng ta có thể uống ở nhà, như vậy cũng không sợ say.”

Hoắc Dĩ Thừa khen ngợi nói: “Ý kiến hay, anh có để mấy bình rượu ngon ở nhà”

Bữa tiệc này là chúc mừng con trai chủ tiệc kết hôn. Nếu không phải việc quan trọng, Hoắc Dĩ Thừa cũng lười đến, anh nói vài câu với chủ tiệc rồi đưa Lăng Việt đến chỗ nghỉ.

“Hình nhưbạn anh có đến.” Lăng Việt nhìn thoáng qua, chần chờ nói.

Lăng Việt nhìn theo mắt cậu đáp: “Đúng vậy, là Tùng Phi.”

Lăng Việt: “Chúng ta sang nói chuyện với cậu ấy đi.”

“Tùng Phi.” Hoắc Dĩ Thừa đứng cạnh cậu lên tiếng.

Tùng Phi đứng ở khu tự phục vụ nói chuyện, trên mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, nhìn thấy hai người bước đến, thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Hoắc, chị dâu, hai người cũng đến sao.”

Hoắc Dĩ Thừa gật gật đầu: “Ừ, mang Lăng Việt đến dự.”

Người bên cạnh Tùng Phi là một diễn viên, gã miễn cưỡng cười hỏi: “Anh Phi, đây là bạn anh sao?”

“Ừ.” Tùng Phi lãnh đạm đáp, hiển nhiên là không muốn trò chuyện với gã.

Lăng Việt nhìn thấy bọn họ có vướng mắc liền kéo Hoắc Dĩ Thừa qua qua giúp mình lấy đồ ăn: “Cái này trông có vẻ ngon.”

Hoắc Dĩ Thừa cầm lấy một ly rượu có màu sắc xinh đẹp: “Ly rượu này đã được chưng cất mấy năm, mùi vị nhất định không tồi.”

Anh giơ tay uống vài ngụm, nhíu nhíu mày, “Hương vị có chút kỳ lạ, thử ly khác có vậy không.”

Gã diễn viên đang dây dưa với Tùng Phi nhìn thấy anh uống ly rượu đó vẻ mặt có chút kỳ lạ. Chẳng qua Lăng Việt và Hoắc Dĩ Thừa không chú ý đến chỉ có Tùng Phi nhíu mày nhìn gã.

“Loại rượu này sao chỉ có một ly thôi vậy?” Lăng Việt tìm tìm cũng không thấy ly rượu nào có màu đẹp như vậy, kỳ quái nói: “Quên đi, nếu anh đã nói mùi vị kỳ lạ thì chắc cũng không ngon đâu, chúng ta kiếm gì ăn đi.”

Hoắc Dĩ Thừa ừ một tiếng đi theo sau Lăng Việt, bước chân hơi loạng choạng, thân thể không hiểu sao lại nóng lên, anh đứng lại xoa xoa mi tâm, nhắm mắt hòa hoãn lại.

“Sao vậy?” Lăng Việt thấy anh như vậy, lo lắng đến đỡ “Anh không thoải mái sao?”

Tùng Phi thấy thế, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, nắm cổ áo gã, trầm giọng nói: “Cậu bỏ thuốc?”

Hắn kéo người lại gần “Thuốc giải đâu, mau đưa đây!”

Gã sắc mặt tái nhợt: “Không có thuốc giải…. Chỉ có thể nhờ người giúp hoặc kiên quyết chống lại.”

“CMM!” Tùng Phi tức điên người, vốn là cậu ta mới là người bị trúng thuốc nhưng lại hại anh Hoắc, lúc này cậu áy náy vô cùng.

"Chị dâu đừng vội. Trước tiên chị mang anh Hoắc vào phòng nghỉ đi, em đi gọi bác sĩ.”