Chương 2

Thái độ xoay chuyển rất nhanh.

Mà khi nhìn thấy một đám người đang xem náo nhiệt tụ tập ở ngoài cửa, tôi lập tức hiểu tại sao thái độ của Thẩm Minh Tâm lại đột nhiên dịu lại.

Đáng tiếc kiếp trước tôi một lòng chỉ muốn Thẩm Minh Tâm thấy rõ bản chất cặn bã của Trần Lãng, cũng không chú ý tới chút tâm cơ này của nó.

Vì thế tôi cười cười: "Nếu còn nhớ rõ chị là chị gái của em, vậy sao còn không đến giúp chị xử lý vết thương?"

Thẩm Minh Tâm ngừng khóc.

Tôi lại tiếp tục: "Khi em còn bé dù bị trầy xước một vết nhỏ, chị cũng đã sốt ruột ôm em đi tìm bác sĩ, bây giờ chị bị người ta đánh đến đầu rơi máu chảy, em chỉ đứng nhìn như vậy thôi sao?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người vốn đang có thiện cảm với Thẩm Minh Tâm đột nhiên thay đổi.

“Em, em không phải......”

Thẩm Minh Tâm hết đường chối cãi, vì thế cũng ủy khuất nhìn tôi như rất nhiều lần trước: "Chị, chị hiểu lầm em rồi.”

Nhưng lần này, tôi không để ý tới.

Chỉ rút ra một phần văn kiện nặng nề đập lên mặt bàn, cười lạnh: “Khu vực đó vốn sắp bị phá bỏ, công ty cũng đã thương lượng với bọn họ từ lâu. Văn bản phá dỡ đã được chính phủ phê duyệt và có hiệu lực, hiện tại chỉ còn lại gia đình Trần Lãng. Huống chi, Tống Lan đã sớm ký giấy rồi. Bà ta đã ký thỏa thuận phá dỡ nhưng vẫn lớn tiếng và đe dọa công ty không được di chuyển trừ khi công ty trả tiền”.

“Không thể nào!”

Lời phản bác của Trần Lãng nằm trong dự liệu của tôi.

Tôi liếc mắt nhìn ánh sáng phản chiếu của con dao trong túi hắn, lại nở nụ cười:

"Cậu cảm thấy văn kiện này của chính phủ không thể là thật, hay là cảm thấy mẹ cậu không thể tham lam vô đáy như vậy?"

Trần Lãng là một tên côn đồ không học vấn, không nghề nghiệp, tính tình nóng nảy.

Nhưng hắn rất yêu thương mẹ của mình, hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Cho nên sau khi nghe được lời "nói xấu" về mẹ hắn của tôi, trong cơn tức giận hắn lấy d ao trong túi ra muốn nhào về phía tôi.

Nhưng bị bảo vệ vẫn canh giữ ở cửa kịp thời ngăn lại.

Đám người vốn còn đang xem náo nhiệt cũng hoảng loạn.

Thư ký Trần hỏi tôi: "Thẩm tổng, có cần báo cảnh sát không?"

Vừa nghe đến "báo cảnh sát", Thẩm Minh Tâm lúc này mới thật sự luống cuống.

Nó cầu xin tôi: "Chị ơi, A Lãng không cố ý. Anh ấy không thật sự muốn tổn thương chị đâu! Tính tình của anh ấy nóng nảy, chỉ là muốn hù dọa dọa chị một chút thôi!”