Chương 1: Toàn thế giới chỉ có ta không có đặc hiệu?(1)

Lục Phàm đứng ở trước cổng chính nguy nga to lớn, biểu hiện trên mặt đều là mờ mịt ngơ ngác.

Hắn chưa bao giờ thấy qua cửa chính khí phái như thế, ngẩng đầu nhìn lại, thế mà lại không nhìn rõ cánh cửa này cao bao nhiêu.

Nếu không phải hai cây cột vô cùng to lớn dựng lên trên bầu trời kia, hắn thậm chí cũng không biết đây là một cái cửa.

Dưới chân của hắn là sàn nhà trắng noãn như ngọc, bốn phía mờ mịt nhẹ nhàng khí thể màu trắng.

Trời là lọng che.

Đất là mây.

Người ở trên trời đi.

"Đây là ta đi tới tiên cảnh sao?"

"Ừm, chính là những thứ xung quanh này.. Kẻ có thể đến tiên cảnh.. Nhìn có chút hỗn tạp!"

Lục Phàm trông thấy có vô số sinh vật thần kỳ đang không ngừng vượt qua cửa chính.

Có một sinh vật giống rồng, bay trong mây và sương mù, xông vào cửa chính.

Có một con chim thần hình như là Phượng Hoàng, toàn thân tỏa ra hào quang sáng rực, ở trên không xoay quanh hát vang, sau đó bay vào cửa chính, cái mông sau còn để lại một để lại một vệt giống như tấm thảm đỏ.

Có sinh vật hình đá, ngọ nguậy thân thể đang trườn về phía trước, nhìn đặc biệt đàn hồi.

Còn có một sinh vật hình cầu, từ bên cạnh Lục Phàm lăn đi.

Bản thể của nó chính là một quả cầu lớn, phía trên quả cầu có một đôi mắt to như Carslan sáng long lanh, hơn nữa cái mắt to này hết sức đặc biệt, vô luận hình cầu nhấp nhô như thế nào thì hai mắt nó từ đầu đến cuối đều ở một vị trí cố định.

Phát hiện Lục Phàm đang nhìn nó, nó còn thiên kiều bá mị vứt ra một cái mị nhãn với Lục Phàm.

Lục Phàm: .

Sao, quả cầu nhà ngươi còn muốn quyến rũ ta?

Lục Phàm cảm giác thân thể khô nóng không thể hiểu được.

Chết tiệt, sao ta lại có cảm giác quả cầu này rất gợi cảm?

Hắn không có yêu thích chơi bóng, kể cả là có chơi thì cũng phải chơi đùa cùng với thiếu nữ xinh đẹp nữ nha.

Lúc này Lục Phàm di chuyển ánh mắt, nhìn về phía những giống loài khác.

Có rất nhiều, rất nhiều sinh vật vượt qua cửa chính, nhưng hắn không nói ra tên của tất cả sinh vật được.

Hắn đứng ở ngay ngoài cửa, yên lặng nhìn xem sinh vật tới tới lui lui. Hình thù tướng mạo của những sinh vật này kỳ quái, cái gì cũng có, hết lần này đến lần khác phá vỡ trí tưởng tượng của hắn.

Đương nhiên, trên sân cũng có rất nhiều sinh vật hình người có thể tưởng tượng được.

Ví dụ như có những sinh vật hình người với đôi cánh mọc ra từ phía sau lưng, có những sinh vật hình người với cái đầu mọc ra các loại sừng nhọn, những sinh vật hình người có mọc ra lỗ tai thỏ, những sinh vật hình người toàn thân mọc ra lông thú, mỹ nữ tuyệt sắc mọc ra đuôi cáo đằng sau mông.

Hít.. Mỹ nữ kia.

Dáng người thật sự là vưu vật!

Ánh mắt Lục Phàm nhịn không được nhìn chằm chằm thêm mấy giây.

Ừ, ngoại trừ sinh vật hình người ra, còn có những người thoạt nhìn giống như là nhân loại.

Sở dĩ Lục Phàm không dám xác nhận có phải là nhân loại hay không là bởi vì mỗi người đi ngang qua lại đều có đủ loại dị tượng thần kỳ quanh thân.

Một số sau lưng có thần minh hư ảnh làm bạn, một số quanh thân có cảnh tượng biển xanh dâng lên xung quanh, một số sau lưng có trăng sáng treo cao, một số quanh thân có vô số bóng kiếm lấp lóe, còn một số bị tầng tầng thần quang bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo.

Cho dù nhìn không có dị tượng rõ ràng như vậy nhưng quanh thân mỗi người đều sẽ bị một tầng vầng sáng nhàn nhạt bao phủ.

Phải hình dung như thế nào nhỉ?

Thật giống như tăng thêm một tầng kính lọc cao cấp!

Khí chất +999

Dung mạo +999

Mỗi người đều có loại cảm giác tựa như ảo mộng không phải chân thật vậy.

Lục Phàm móc ra điện thoại mang theo người, mở camera đưa ra trước nhìn thoáng qua bản thân mình.

DM! Khuôn mặt vốn anh tuấn, hiện giờ xem thiếu chút nữa bị xấu phát khóc!

Đầu đen, lỗ chân lông, nhỏ lấm tấm, có thể thấy rõ ràng!

Vì sao các ngươi đều có kính lọc.

Ta lại cứ chân thực như vậy, này, này!

Có phải có chỗ nào không đúng hay không?

Làm như thế nào để đổi làn da cho mình?

Xin đấy.

Nhanh dạy cho ta biết một chút đi!

Lục Phàm nhớ lại quá trình đến nơi này.

Đêm hôm ấy, hắn vì hoàn thành công việc mà lãnh đạo lâm thời sắp xếp, hắn tăng ca đến đêm khuya, đột nhiên toàn thân không thoải mái, trái tim co rút đau đớn, sau đó đầu óc choáng váng rồi ngủ thϊếp đi.

Thế giới rất nhanh rơi vào trong bóng tối.

Sau đó hắn đã nhìn thấy một ông cụ mặt mũi hiền lành xuất hiện trong bóng tối.

Ông cụ kia đầu to mông nhỏ, ăn mặc giống như thần đèn Aladin, mở miệng ra là hỏi hắn có ước nguyện gì, nếu nói ra thì ông có thể giúp hắn thực hiện một ước nguyện lớn.

Lục Phàm chỉ coi như là mình đang nằm mơ, hắn lệ rơi đầy mặt lên án nhà tư bản vô lương tâm bóc lột, đồng thời lên án ông chủ không coi nhân viên của mình như con người.