Chương 27: Càng nghi ngờ, càng kín đáo

Tâm tư của cô đột nhiên sững lại, tim như muốn ngừng đập. Đôi mắt to tròn bất giác ngước lên nhìn hắn: “Tôi thật không biết danh tiếng của đại thiếu gia lừng lẫy ra sao, nhưng những thông tin đó, đều là người quen của tôi đọc được trên báo.”

Đôi mắt hắn bỗng dấy lên sự u tối, nhưng vẫn le lói một tia sáng chói, dường như muốn soi thấu tâm tư của cô: “Cho nên, cô mới bất chấp quãng đường xa xôi, đánh đổi cả quãng thời gian ở bên cạnh để chăm sóc ba của cô, đến tận đây để làm việc.”

Hai bàn tay cô suýt chút nữa siết chặt trước những lời nói mang hàm ý sâu sa của hắn. Rốt cuộc hắn muốn gì? Tại sao cứ không ngừng đặt ra những câu hỏi vòng vo. Nét mặt còn lộ rõ vẻ hoài nghi rất thâm thuý.

Chu Thiên Như lặng lẽ mím môi, nét chân thật trên gương mặt cô càng lúc càng đậm: “Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều, chỉ cần đến nơi kiếm được nhiều tiền, tôi liền đến, vì bệnh của ba tôi ngày càng nặng, thật sự cần một khoản tiền lớn để chuyển ba tôi đến một bệnh viện tốt hơn để chữa trị.”

Môi hắn khẽ nhếch lên, đôi mắt sắc bén vẫn không chịu rời khỏi dáng vẻ rụt rè của cô một giây nào, hắn thoải mái dựa lưng lên sofa, nhả ra một câu nhẹ bẫng: “Đúng là một người con hiếu thảo.”

Lão quản gia vẫn nghe từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện, nhưng bà ta vẫn không hiểu hai người đang nói đến vấn đề gì. Mặt bà ta không ngừng nhăn lại, rồi nhíu mày. Sao trông dáng vẻ của hắn lạ quá vậy.

Mà không chỉ hôm nay thôi đâu, những ngày trước đó hắn đối với cô cũng rất lạ, vừa gần gũi cô, vừa cảnh giác cô. Đôi lúc biểu hiện của hắn còn nằm ngoài sức tưởng tượng của bà ta.

Vệ sĩ đã kể lại toàn bộ những sự việc diễn ra trong hôm nay cho hắn nghe. Đúng là có sự xuất hiện của người được gọi là ba mẹ của cô. Nhưnh không hiểu sao, trong lòng hắn vẫn dấy lên nghi hoặc vô cùng mãnh liệt. Khiến hắn khẳng định rằng cô không đơn thuần là một cô gái có xuất thân hèn kém.

Bạch Hàn Phong đã trở về phòng, hắn một mình ngồi trong phòng sách đánh giá cô một chút.

Nếu là một người từng trải qua cuộc sống gian khó, hẳn là cô phải rất sắc sảo và giảo hoạt. Nhưng dáng vẻ của cô rất mềm mại và đài các. Giống như cô từng được bao bọc rất kỹ lưỡng, chưa từng bước ra đối mặt với cuộc sống xô bồ ngoài kia.

Cho dù là lời nói dối hay nói thật, hắn vẫn nhìn ra sự thiếu kinh nghiệm của cô. Giống như cô chỉ được học trên sách vở, học ở trường lớp chứ chưa từng được học ở thực tế. Cô rất ngây thơ và non trẻ. Bởi, cách trả lời của cô chỉ đang nương theo câu hỏi của hắn, đó không thể gọi là thông minh sắc sảo, hay giảo hoạt chèo lái trong mọi tình huống, mà căn bản, cô chưa kịp hình dung ra câu chuyện mà bản thân muốn bịa ra. Chỉ đanh dựa vào ngòi bút vẽ đến đâu mà tô đến đó.

Nhưng, chợt hắn khựng lại. Hắn có thể đánh giá đúng con người của cô sao? Biết đâu, đây chính là biểu hiện mà cô cố tình để lộ để hắn đánh giá sai về con người của cô.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Chân mày hắn nhíu lại, cô gái này càng lúc càng khiến hắn cảm thấy bí ẩn, rốt cuộc cô giỏi nguỵ tạo, hay cố tình tỏ ra như vậy để làm cho hắn rối trí.

Hắn đưa hai ngón tay thon dài lên day day mi tâm. Dù sao thì, hắn cũng phải thử lòng cô trước đã. Liệu cô gái hầu hạ riêng cho hắn có phải đang có ý đồ với hắn không, hay thật sự toàn tâm toàn ý vì tiền mà đối tốt với hắn.

Chu Thiên Như ở trong phòng ngủ, thu mình lại một góc trên chiếc giường nhỏ. Ánh mắt cô sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng phát ra từ đèn ngủ. Cô đang nghiền ngẫm suy nghĩ về một vấn đề gì đó.

Lời Chu Mộng Nhu bất chợt vang lên bên tai “Chúng ta…hãy chuẩn bị sẵn tâm lý…”

Vậy có nghĩa, ba cô rất có thể sẽ phải đối mặt với sự nguy kịch sao. Cô phải làm cách nào để chạy đến thăm ba đây, cô thật sự rất lo lắng, lỡ như vào thời khắc quan trọng nhất, cô không có bên cạnh ba thì sao.

Khuôn mặt vẫn lạnh tanh, nhưng vài giọt nước mắt đã không tự chủ được mà rơi xuống. Bạch Hàn Phong từng tuyên bố, hắn không tin trên đời này lại có người đối tốt với hắn vô điều kiện. Cho nên, hắn đang nghi ngờ cô ư? Vậy thì hắn cứ việc nghi ngờ, hắn càng nghi ngờ, cô càng kín đáo, kín đáo tới mức khiến hắn phải phát điên vì cứ ngỡ đã tìm ra sơ hở nhưng cuối cùng buộc phải nhận ra, rõ ràng cô chưa từng để lộ sợ hở.

Cô lại nghĩ đến vị bác sĩ kia. Anh ta đã thẳng thừng từ chối giúp đỡ, vậy thì cô chỉ có thể một mình thực hiện kế hoạch.

Rồi lại nghĩ đến những biểu hiện lạ của Bạch Hàn Phong. Hắn không đơn giản như cô nghĩ, hắn cố tình đồng ý để cô về thăm ba, còn cho hai vệ sĩ đi cùng, là hắn đang muốn xác minh thật giả hay sao? Hắn đang muốn nắm bắt điều gì đó ở cô? Liệu cô có đang tính kế mưu đồ.

Bạch Hàn Phong nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, thành thục nhấn một dãy số. Vài giây sau, liền bấm gọi đi.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy bằng một thanh âm kính cẩn, có một chút rụt rè: “Dạ, đại thiếu gia có gì dặn dò.”

Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn vào bức ảnh đang được kẹp giữa hai ngón tay của hắn, đó là ảnh của Chu Thiên Như được cắt ra từ camera, đáy mắt đen ngòm hiện lên tia nham hiểm, môi khẽ nhếch lên: “Kiểm tra email tôi đã gửi, điều tra danh tính của cô gái trong bức hình.”

Nói xong, hắn liền tắt máy. Cô nghĩ, cô dễ dàng qua mặt được hắn ư? Trước đó, hắn không để ý đến nên mới không nghi ngờ cô. Giờ hắn mới nhận ra, sự có mặt của cô thật trùng hợp, trùng hợp tới mức khiến hắn không khỏi canh cánh trong lòng, hoài nghi không tài nào lý giải được.