Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thập Diệp là lần đầu tiên thi triển huyết chú, tuy rằng tối qua hắn đã âm thầm mô phỏng hơn mười lần ở trong đầu rồi, cơ hồ là nhắm mắt cũng có thể hoàn thành, nhưng mà chú pháp này có uy lực vô cùng lớn, cho nên vẫn không thể không thận trọng được.

Ngón giữa và ngón trỏ của Thập Diệp đều dính đầy máu, đầu tiên hắn ở giữa không trung vẽ một chuỗi thanh tâm chú đơn giản nhất, chú văn màu huyết sắc lơ lửng thành hình vòng tròn vây xung quanh người Thập Diệp, chú quang rơi ải rác trên người hắn, Thập Diệp chỉ cảm thấy như linh lực bị rót vào một dòng suối, toàn bộ thân thể tựa như thoát thai hoán cốt, mắt nhìn xuyên suốt cả hư trung, tai nghe rõ ràng được hết thảy.

Thập Diệp cuối cùng cảm thấy tâm ít nhiều, quả nhiên giống như hắn dự liệu.

Tinh Nhi nghiêng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào kim quang lưu lại trên không trung.

Thập Diệp: "Vui không? "

Tinh Nhi: "Ô ô a ô! "

"Ta tặng con mấy cái được không?"

"A ô a ô ô!" Tinh Nhi liên tục gật đầu.

Thập Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi xổm xuống, đầu ngón tay ngưng tụ huyết châu ở vị trí cách Tinh Nhi sáu tấc, tỉ mỉ quan sát, chú văn nhỏ như sợi tóc lướt qua không khí, rồi loé sáng lên.

Thập Diệp viết rất cẩn thận, Tinh Nhi tuổi còn quá nhỏ, hắn nhất định phải khống chế chú lực một cách chính xác nhất, nếu nặng quá e là sẽ tổn thương đến hồn thể của Tinh Nhi, mà nhẹ quá thì lại sợ không có hiệu quả, may mà huyết chú này là lấy máu hắn làm dẫn, cho nên tương thông với hắn, huyết văn cơ hồ có thể chuyển động theo tâm ý hắn không sai lệch chút nào, điều này đối với Thập Diệp mà nói thật đúng là một việc vui mừng ngoài ý muốn.

Chú văn tinh tế kéo dài nhảy nhót xung quanh Tinh Nhi, chúng nó tựa hồ cũng hiểu được phải làm thế nào thì Tinh Nhi mới thấy yên tâm không chút phòng bị, vặn vẹo một cách rất hoạt bát đáng yêu, Cỏ tinh cũng nhảy nhót xung quanh chú văn, Tinh Nhi xoay vòng tại chỗ, cười khanh khách.

Bàn tay của Thập Diệp rất ổn định, đầu ngón tay nhẹ nhàng tựa như chim ruồi, nắm chặt, rút, kéo, xoay, xoay, xoay, bay, dừng – huyết chú nối liền, hoàn toàn bay lên giữa không trung, phát ra tiếng "ông ông" khẽ khàng, dần dần dệt thành một tấm bùa thanh lọc rộng lớn, là chú văn Thập Diệp chưa từng thấy, chú văn lưu chuyển như nước, lại sáng ngời như trăng, vô cùng xinh đẹp, ở trên không trung duyên dáng giãn ra, giống như một đôi cánh lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Tinh Nhi nhảy nhảy lên, giơ hai tay lên cao, muốn chạm vào đám bùa chú kia.

Thập Diệp thu ngón tay lại: "Tinh Nhi, muốn cái này sao? "

Tinh Nhi: "A ô ô! "

"Cỏ tinh!" Thập Diệp khẽ gọi một tiếng, Cỏ tinh hiểu ý liền nhảy l3n đỉnh đầu Thập Diệp, rất nhanh sau đó ngón tay Thập Diệp giơ tay bấm quyết: "Ngày đốt xích hỏa, đêm lạnh như sương, gió bốn mùa, nước bát hoang, thiên địa một mảnh trống rỗng, cấp cấp như luật lệnh! "

Tinh lọc chú vù một cái bao bọc lấy cả người Tinh Nhi, chú văn tựa như ánh sáng mặt trăng kéo dài hệt tơ lụa dung nhập vào làn da của Tinh Nhi, chảy vào huyết mạch, cuối cùng hợp thành một thể với thần quang bao bọc bên ngoài thân thể của Tinh Nhi.

Tinh Nhi sững sờ nhìn hai tay bạn mình, a lên một tiếng.

Thành công rồi sao? Thập Diệp không quá xác định, trước mắt hắn bây mọi thứ đều bắt đầu tối lại, đã không cách nào thấy rõ trạng thái thần quang của Tinh Nhi nữa, Cỏ tinh đột nhiên kêu to, liều mạng nhảy lên đυ.ng vào đầu hắn, Thập Diệp lúc này mới phát hiện, máu của hắn tựa hồ như bị thứ gì đó dẫn ra ngoài, đang chảy không ngừng, không bao lâu đã nhuộm đỏ một mảng lớn trên mặt đất, nhưng hắn lại không hề phát giác ra, miệng vết thương đã không cảm giác được đau đớn nữa rồi.

Thập Diệp nhanh chóng xé một góc áo cột bàn tay lại, sau đó lấy ra ba lá bùa cầm máu dán lên miệng vết thương, tốc độ máu chảy có chậm hơn một chút, nhưng không cách nào cầm máu hoàn toàn được.

Linh lực của hắn theo dòng máu chảy ra ngoài, kết giới huyền quang đặt ở bốn phía lúc trước rất nhanh đã bắt đầu trở nên tán loạn, Thập Diệp có hơi hoảng sợ, nhớ tới hàng chữ nhỏ đằng sau huyết chú.

[Huyết chú là cấm thuật của Thất Tinh Quán, trừ khi tính mạng ngàn cân treo sợ tóc, còn không thì không được dùng đến, vì nếu bị phản phệ, bản thân ắt gặp tai họa, thậm chí sẽ bị trời phạt. Hãy thận trọng]

Vốn hắn cho rằng chỉ là hao tổn linh lực thôi, không nghĩ tới lại là không cách nào cầm máu được.

"A ô a ô! Tinh Nhi chạy tới, muốn chạm vào tay Thập Diệp lại không dám, nước mắt gấp gáp đảo quanh, Cỏ tinh nhảy nhót lung tung tại chỗ, lại nhìn về phía Tinh Nhi chi chi chi chi một trận, Tinh Nhi giống như nghe hiểu, gật đầu lia lịa, sau đó Cỏ tinh tựa như châu chấu nhảy về phía con đường lên núi.

"A ô a ô!" Tinh Nhi chỉ vào phương hướng Cỏ tinh rời đi, lại tiếp tục khoa tay múa chân, Thập Diệp hiểu rồi, Cỏ tinh tám phần là đi tìm Bạch Huyên đến giúp đỡ.

Tinh Nhi ngồi xổm bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, đôi mắt to đen nhánh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thập Diệp.

"Không sao đâu " Thập Diệp khoanh chân ngồi xuống đất: "Nghỉ ngơi một lát là được thôi. "

Tinh Nhi chạy vào trong vườn, không biết từ đâu tìm được cái xẻng gỗ nhỏ bắt đầu đào hố, một bên đào một bên còn ô ô a a an ủi Thập Diệp.

Thập Diệp hơi giật mình, không khỏi bật cười.

Tinh Nhi phỏng chừng cho rằng hắn và Cỏ tinh là một loại, chỉ cần đào một cái hố chôn vào, tưới chút nước là sẽ khoẻ lại.

Máu tựa hồ có hơi ngưng lại một chút, sau đó bắt đầu chảy chậm, theo ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không, tựa hồ mỗi một giọt máu của hắn rơi xuống, mặt đất lại hơi chấn động một chút.

Tinh Nhi đột nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài viện.

Thập Diệp híp mắt, trên đường núi có một đám người, nhìn quần áo ăn mặc hẳn là dân chúng ở trên trấn, nhưng phần lớn đều là mấy thanh niên côn đồ, kẻ đi đầu, cư nhiên lại là quản gia cùng gia đinh của Tiền gia.

Thập Diệp chậm rãi đứng lên: "Tinh Nhi, lại đây. "

Tinh Nhi chạy lại phía sau Thập Diệp, gắt gao nắm lấy đạo bào của hắn..

"Chính là tên yêu đạo này! Quản gia đứng ở trước cửa viện hét lớn: "Đêm qua chúng ta đã nhìn thấy cả rồi, cái gì mà Quan đế gia rõ ràng chính là một con yêu quái, hai mẹ con này tám phần cũng là yêu vật, là đến đây để hại An Bình trấn chúng ta! "

"Đúng đúng đúng, Quan Đế gia chính là do Miêu Yêu biến thành!

"Răng dài hơn một thước, còn muốn ăn tươi nuốt sống mấy người chúng ta, ruột chảy đầy đất, mọi người xem đi, hôm nay vẫn còn vết máu lưu lại kia kìa!"

"Thật đáng sợ!

Chúng gia đinh phụ họa.

Một đám dân chúng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới có một người nói: "Vị đạo trưởng ngày hôm qua ở trên trấn chữa bệnh đây sao? Hắn đã chữa khỏi cho rất nhiều người, tôi nhìn thế nào cũng không thấy giống như một người xấu. "

"Hắn còn chữa khỏi vết lở loét của a đầu Nhị Nha đó."

"Nói ra cũng rất kỳ lạ, bệnh tình bao năm nay đột nhiên khỏi luôn, nếu không chữa trị kịp thời có khi còn phải kéo dài nữa không chừng?"

"Vết thương thắt lưng của Trương lão hán là do hắn chữa khỏi."

"Ta nghe nói đạo trưởng này không có thu tiền, các ngươi cũng không nghĩ xem, trên đời này nào có chuyện chữa bệnh không thu tiền, tám phần đều là gạt người cả."

"Đúng đúng đúng, ta cũng cảm thấy không đáng tin cậy."

"Tiền gia sống cùng hương thân chúng ta nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không hại chúng ta, ta xem tên đạo trưởng này nhất định là có vấn đề."

Thập Diệp nhìn thấy rất rõ ràng, người nói những lời này đều là nhưng tên thanh niên tráng hán, mặt đầy hung tướng, nhìn rất giống côn đồ trên đường, bọn chúng phân bố đều ở giữa đám dân chúng, thứ tự nói chuyện trước sau rất trật tự, bên này một câu, bên kia một câu. Giọng nói rất lớn, ngữ điệu cố ý khıêυ khí©h, mỗi lần có người lên tiếng, biểu cảm của Tiền quản gia sẽ có thêm vài phần đắc ý, hiển nhiên đã sớm sắp đặt sẵn.

Tinh Nhi nắm chặt đạo bào của Thập Diệp, toàn thân hơi run rẩy, ngửa đầu há miệng, tựa hồ là đang muốn gọi mẫu thân.

Thập Diệp sờ đầu Tinh Nhi: "Đừng sợ. "

"Chư vị hương thân, mọi người xem cái này!" Một nam nhân nhảy ra, giơ cao một tờ giấy lên, nhanh chóng huơ huơ một vòng: "Đây là văn thư Hải Bộ phát ra mấy ngày trước của huyện nha trấn Thanh Đài, nói rằng có một gã yêu đạo mưu tài hại mạng, gi3t ch3t một nhà bốn người Tr4n đại thiện nhân ở trấn Thanh Đài, thảm đến không nỡ nhìn, mọi người nhìn xem, đây rõ ràng chính là tên yêu đạo trước mắt này a! "

Dân chúng bắt đầu xôn xao.

Tim Thập Diệp đột nhiên nhảy dựng lên, hắn nhớ lại, lúc ấy mấy đứa con nhà họ Tr4n quả thực đã báo quan, quan phủ còn vẽ chân dung, thời gian trôi qua hai tháng hắn đã sớm quên chuyện này rồi, chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ tới văn thư Hải Bộ này cư nhiên cũng được gửi tới nơi này.

"Chư vị hương thân! Chúng ta há có thể để cho loại yêu đạo này hoành hành, nhất định phải đem yêu đạo này đuổi ra ngoài, trả lại bình yên cho trấn An Bình chúng ta!" Tiền quản gia đột nhiên hét to.

"Đúng, đuổi ra ngoài!

"Yêu đạo cút ra ngoài!

"Ra khỏi đây!

"Ra khỏi đây!

Đám gia đinh nhà họ Tiền cùng mấy tên côn đồ kia bắt đầu ồn ào, dáng vẻ mỗi người đều vô cùng căm phẫn, đại bộ phận dân chúng bị loại không khí này ảnh hưởng, biểu cảm cũng bắt đầu có chút lung lay. Mà những tên gia đinh kia đều lặng lẽ giơ gậy trong tay lên, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ..

Thập Diệp thầm nghĩ không ổn, vốn tưởng rằng Tố Thanh đạo trưởng kia linh lực bị tổn hại lớn thì sẽ tạm thời không tới tìm mẹ con Tinh Nhi để gây phiền toái, không nghĩ tới Tiền gia cư nhiên sử dụng chiêu trò âm độc này để kích động dân chúng, hắn cho dù đối mặt với mười Tố Thanh đạo trưởng cũng sẽ không thèm lùi về phía sau nửa bước, nhưng nếu muốn cùng những phàm nhân tay không tấc sắt này động thủ...

Thôi, Thất Tinh Quán quán quy có viết: Đánh không được, nên trốn.

Thập Diệp một tay ôm lấy Tinh Nhi, âm thầm vận khí, tính toán xem nên chạy đường nào, thì đột nhiên cảm thấy bàn tay bị thương kia hơi lành lạnh, là pháp chú chữa trị màu xanh bích lục.

Nhóc mèo sữa từ trên trời giáng xuống, rơi trên vai hắn, trên đầu còn mang theo bé cỏ tinh xanh mướt, Tinh Nhi mừng rõ ô ô oa oa kêu to, trên cây hòe bên cạnh khu vườn, một góc bạch y theo gió mà lay động, ánh mặt trời loang lổ chiếu lên, tựa như được dát một lớp vàng.

Cành lá hơi rung rinh, Bạch Huyên nở nụ cười.

Thập Diệp trừng mắt: Còn không nhanh đến đây giúp đỡ!

Bạch Huyên giơ ngón tay đặt ở bên miệng, lại chỉ về phía xa xa.

Mười mấy người dọc theo đường núi vọt tới, tay xách đòn gánh, nồi sắt, thìa muôi, chổi, thậm chí còn có người cầm cả dao thái, đa số trong đó là nữ quyền, dẫn đầu chính là Miêu Tam Nương cùng Lưu Ngư Nương.

"Ai dám đến nhà ta giương oai? Ta đánh cho tên đó răng rơi đầy đất!" Miêu Tam Nương vung đòn gánh gầm lên.

"Ai dám khi dễ muội muội Miêu gia, ta cột đầu hắn làm cá muối!" Lưu Ngư Nương múa máy thanh dao thái trong tay hùng hùng hổ hổ, giống như một kẻ cầm đầu thống lĩnh mọi người xông lên, mấy đại thẩm vọt vào trong đám người, nồi sắt thìa muôi lạch cạch đánh tới, túm lấy mấy tên côn đồ kia há miệng mắng to: "Ta nói hôm nay sao mặt trời mọc đằng tây, cư nhiên lại dậy sớm ra ngoài làm việc, hoá ra là đến đây làm mấy chuyện thất đức này à! "

Một lão hán giơ nạng lên điên cuồng đánh vào mông một tên côn đồ: "Ta làm sao lại nuôi ra được cái thứ như ngươi, đạo trưởng hôm qua mới chữa khỏi chân của ta, ngươi không biết cảm tạ lại còn lấy oán trả ơn, ta chặt chân ngươi! "

Thập Diệp định mắt nhìn, quả đúng là bệnh nhân ngày hôm qua.

Mấy tên côn đồ bị đánh đến đỏ bừng mặt: "Ta nào có, nương tử nàng đừng nghe người ngoài nói bậy, đạo sĩ kia chính là nằm trong Hải Bộ văn thư của quan phủ! "

"Mẫu thân, chúng ta đây là giúp đỡ quan phủ bắt người!

"Nhẹ một chút, lỗ tai ta sắp đứt rồi."

"Cha, người đừng bị yêu đạo này lừa gạt!

"Toàn bộ dừng tay... Nhìn cho rõ đây! Yêu đạo này chính là tội phạm đang bị quan phủ truy nã! "Tiền quản gia giơ cao Hải Bộ văn thư hét to.

Xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh, dân chúng đang đánh thành một đoàn đồng loạt nhìn qua.

Miêu Tam Nương đoạt lấy văn thư Hải Bộ nhìn thoáng qua, cười lạnh giơ lên: "Mọi người cẩn thận nhìn xem, phía trên rốt cuộc là ai? "

Đạo sĩ trên văn thư Hải Bộ, mũi vẹo mắt nghiêng, bộ dáng vô cùng hèn mọn, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Thập Diệp, lại thấy tên đạo trưởng này mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng...

Các bà thím kia càng tức giận hơn.

"Thập Diệp đạo trưởng bộ dạng tuấn tú như vậy, người trên bức tranh kia xấu như vậy, các ngươi đều bị mù hết rồi sao?!"

Tên bạch y trên cây "phốc" một tiếng, Thập Diệp đầu đầy hắc tuyến.

"Đều là hai con mắt một cái miệng,cũng khá giống... " Còn có người đến chết vẫn còn cứng mồm, sau đó liền bị đánh cho một một trận.

"Giống cái rắm!

"Đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa, mau về nhà cho ta!"

"Bình thường không làm việc đàng hoàng thì thôi, loại tiền bạc trái lương tâm này ngươi cũng dám kiếm!"

Hơn phân nửa người đến gây sự đều bị bắt về, những còn lại cùng với người của Tiền gia thấy đại cục không ổn cũng đã bỏ chạy.

Thập Diệp thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên cây.

Náo nhiệt xem xong rồi, còn không mau xuống đây?

Bạch Huyên cười cười lộ ra hai cái đồng điếu, vểnh chân ngồi trên thân cây, giống như hoàn toàn không có ý muốn nhảy xuống.

Thập Diệp:?

"Tinh Nhi, con không sao chứ?!" Miêu Tam Nương chạy vào nhà, Tinh Nhi liền nhào vào trong nguc mẫu thân.

"Đạo trưởng, ngài thật sự đến chữa bệnh xấu xí của Tinh Nhi sao?" Lưu Ngư Nương cười cười chào hỏi Thập Diệp, bà cùng ba đại thẩm khác cùng lưu lại, xem ra là tính giúp Miêu Tam Nương trông nhà.

Thập Diệp gật đầu.

"Ai ai ai ai, có phải ta hoa mắt hay không, ta cảm thấy Tinh Nhi hình như đã đẹp hơn một chút rồi nè." Một đại thẩm nhìn chằm chằm vào Tinh Nhi nói.

Miêu Tam Nương nâng mặt Tinh Nhi lên cẩn thận nhìn một chút, hai mắt sáng ngời, nhìn về phía Thập Diệp.

"Mỗi ngày đúng giờ Thìn dùng lá đào nấu với nước gạo nếp rửa mặt cho Tinh Nhi." Thập Diệp nói: "Không quá bảy ngày, sẽ giống như những đứa bé bình thường khác."

Vành mắt Miêu Tam Nương đỏ lên, gắt gao ôm Tinh Nhi vào lòng rồi thi lễ: "Đa tạ đạo trưởng! Đạ tạ ngài! "

Tinh Nhi từ trong nguc Miêu Tam Nương chui đầu ra, chỉ vào tay Thập Diệp a ô a ô.

"Đạo trưởng, tay của ngài bị thương!" Lưu Ngư Nương kinh ngạc hét lên.

Trên bàn tay Thập Diệp còn lưu lại lục quang của pháp thuật chữa trị của Bạch Huyên, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương cũng đang dần khép lại, chỉ là bùa cầm máu lúc trước bị máu thấm nhuộm thoạt nhìn có chút dọa người: "Đã không có gì đáng ngại... "

Một câu còn chưa nói xong, Thập Diệp đã bị mấy đại thẩm đ3 xuống ngồi ở trên ghế, vừa băng bó, vừa bôi thuốc, vừa sờ trán, vừa đưa nước, Thập Diệp được sủng mà kinh: "Thật sự không sao... bần đạo còn có việc trong người, xin cáo từ trước... "

Nhưng căn bản không có ai thèm nghe hắn, Lưu Ngư Nương vội vàng đi mua thức ăn nấu cơm, Miêu Tam Nương dọn đồ ăn vặt và trái cây ra trước mặt Thập Diệp, thiếu điều đốt ba nén nhang để cúng nữa thôi.

Mấy đại thẩm thay phiên nhau ân cần hỏi han Thập Diệp.

"Cho dù là thần tiên hạ phàm cũng phải dưỡng thương cho tốt!

"Đứa nhỏ này, sao lại bẩn như vậy, đã bị thương còn muốn chạy loạn?"

"Ngồi yên đi, ngươi chính là đại ân nhân của nương tử Miêu gia, nào có đạo lý để ân nhân động tay."

"Yên tâm, mấy ngày nay chúng ta sẽ giúp Miêu gia nương tử chăm sóc ngươi, đảm bảo đưa tay là có y phục mặc, há mồm là có cơm ăn!

Bàn tay không bị thương của Thập Diệp bị quấn thành một cái bánh chưng, nếu không phải hắn kiên trì từ chối, chỉ sợ toàn thân hắn bây giờ đều sẽ bị băng gạc quấn lấy, nhìn qua quả thực giống như bán thân bất toại, Tinh Nhi ngồi ở bên cạnh hắn, giống như người giám sát, chỉ cần hắn hơi động đậy liền đè chặt cánh tay hắn, chỉ lo hắn chạy trốn mất.

Không bao lâu, cơm đã nấu xong, Thập Diệp càng thêm giống như đứng đống lửa như ngồi đống than, mấy vị đại thẩm lại định bón cơm cho ha, đãi ngộ không khác gì Tinh Nhi với Tứ Trà.

Miêu Tam Nương giơ thìa lên: "Tinh Nhi, há miệng, a... "

Tinh Nhi vừa ăn vừa nhét cá khô vào miệng Tứ Trà: "A ô ô... "

Lưu Ngư Nương: "Đạo trưởng, ngài muốn ăn gì, ta giúp ngài. "

Thập Diệp: "...Ta tự làm được. "

"Thế làm sao được, ngài đang bị thương mà."

"Thật sự không cần... "

"Nào nào, ăn cái này."

Thìa cơm đã đưa đến bên miệng Thập Diệp, Lưu Ngư Nương cười đến hai mắt híp lại, mấy đại thẩm cười với vẻ mặt từ ái, Thập Diệp nuốt nuốt nước bọt, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.

Kẻ trên cây cười không thành tiếng.

Gân xanh trên thái dương Thập Diệp giật giật, hắn xem như hiểu được, Bạch Huyên vì sao không chịu xuống rồi, rõ ràng là muốn xem hắn bị biến thành trò cười đây mà. Thập Diệp bấm quyết chỉ tay lên cây, Bạch Huyên liền ngã xuống đất.

"Đây không phải là tiểu tử vừa mới tới thông báo cho chúng ta cứu người sao?"

"Tới vừa đúng lúc, đã ăn cơm chưa?"

Đám người Miêu Tam Nương nhiệt tình chào hỏi.

Bạch Huyên đứng dậy, ôm mông cười gượng: "Được..."

Thập Diệp: "Không cần phải làm phiền đến chư vị, có hắn bón cho ta ăn là được rồi. "

Bạch Huyên hơi giật mình, lập tức nở nụ cười thật tươi, kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh Thập Diệp, múc một muỗng cơm lớn đến bên miệng hắn: "Nào, há miệng, a... "

Hắn thực sự bón cho Thập Diệp ăn?!

Mắt Thập Diệp trừng muốn lòi ra, mấy người Miêu Tam Nương cười rộ lên.

Bạch Huyên cũng cười đến mức mắt cũng sắp mất luôn rồi: "Sao không ăn? Kén ăn là không ngoan đâu nha... "

Thập Diệp nhắm mắt lại, gian nan mở miệng, một giây sau đã bị nhét một ngụm cơm thật lớn, mọi người xung quanh lại cười không thành tiếng.

Cơm là cơm gạo lứt, có hơi cứng, trong thức ăn hầu như không có dầu tanh, càng không có thịt, Thập Diệp chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt xuống, thực sự là cũng nếm ra hương vị khác biệt.

Miêu Tam Nương vừa ăn vừa cùng mọi người tán gẫu chuyện gia đình, thỉnh thoảng lấy tay sờ sờ đầu Tinh Nhi, nàng cười vui vẻ như vậy, bất tri bất giác cũng khiến mọi người cảm thấy vui vẻ theo, Tinh Nhi vuốt lông Tứ Trà, ăn đến hai má đều phồng lên, Tứ Trà thoải mái nheo mắt lại, cuộn Cỏ tinh trong đuôi quăng tới quăng lui.

"Thêm một miếng nữa sao?" Bạch Huyên cười nói.

Thập Diệp đảo mắt, lẳng lặng nhìn hắn chằm chặp.

Bàn tay cầm thìa của Bạch Huyên có chút run rẩy: "Nguơi đừng nhìn ta như thế, ta căng thẳng. "

Thập Diệp: "Rất ngon, ngươi nếm thử đi."

"Thật sao?"

"Ừm."

Bạch Huyên ngửi ngửi cơm trong chén, cũng múc cho mình một miếng, lông mày và mũi đều dựng đứng cả lên: "Thập Hoa, không phải ta nói ngươi, phẩm vị này của ngươi thật đúng là một lời khó nói hết."

Thập Diệp nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, lúc này đây, hắn biết rõ, hắn đang nở nụ cười.

Mặc dù chỉ là cơm canh đạm bạc, nhưng đó là hương vị của gia đình.
« Chương TrướcChương Tiếp »