Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần 4: Nhân Diện

Chương 16

"Nhị thiếu gia, nếu không phải đến đường cùng rồi thì chúng ta thực sự không dám đến quý phủ quấy rầy ngài! Tính mạng lão gia lần này tất cả đều nhờ cả vào ngài, cầu xin ngài nhất định phải ra tay tương trợ! Nếu có thể giải quyết được thị phi này, thì cho dù chúng ta có táng gia bại sản cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ngài.”

Trong đại sảnh, một nữ tử trung niên ăn mặc như một quý phụ, mang theo mấy nha hoàn và gã sai vặt cùng quỳ trên mặt đất, giống như cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà đau khổ cầu xin. Ti Cuồng Lan bưng chén trà, ngồi thẳng trên vị trí của hắn, thản nhiên nói: "Ta đã trở về thì tất nhiên sẽ không ngồi yên. Phu nhân cứ quay về trước, ta chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai sẽ đến phủ bái phỏng.”

Nữ tử nghe thế thì vô cùng mừng rỡ, liên tục nói đa tạ nhị thiếu gia, lại dập đầu mấy cái mới mang theo hạ nhân thiên ân vạn tạ rời đi, nhưng còn đi chưa được mấy bước thì lại như có điều lo lắng, lại quay trở về hỏi: "Chắc chắn là sáng sớm ngày mai phải không?"

"Phu nhân cứ yên tâm." Ti Cuồng Lan chuyên tâm thổi thổi mấy lá trà, nhưng vẫn không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái.

Nữ tử lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, cáo từ rời đi.

Miêu quản gia bước lên tiễn bọn họ ra cửa, lúc trở về quay qua nói với Ti Cuồng Lan: "Tiêu phu nhân tự mình đến mời thế này, hắn là họ thực sự cùng đường rồi.”

Ti Cuồng Lan buông chén trà xuống, nói: "Đi xem thử rồi hẵng nói."

"Ta thấy trên thiệp kia có nói, việc này có điều cổ quái, ngày mai khi đến phủ họ, ngài nhớ chú ý nhiều hơn." Miêu quản gia càng nghĩ càng lo lắng: “Mang kiếm đi cùng đi, lỡ như dùng đến.”

Ti Cuồng Lan cười cười: "Tiêu phủ không phải đầm rồng hang hổ, Tiêu Nguyên Tân kia chẳng qua chỉ là một người làm ăn, không cần lo lắng như thế."

"Nhưng mà..." Miêu quản gia nhíu mày nói: “Ta từng nghe nói ông chủ Tiêu kia thường mời một ít thuật sĩ giang hồ không rõ lai lịch ra vào Tiêu phủ để cầu làm ăn phát đạt, thay hắn làm mấy đổi mệnh, mà những chuyện này, thì thật sự khó nói.”

"Sao lại khó nói?” Ti Cuồng Lan.

Miêu quản gia nhíu mày càng chặt, thấp giọng nói: "E là có tà thuật."

"Hai nhà chúng ta đã nhiều năm không qua lại, ông vẫn chú ý đến động tĩnh của bọn họ cũng thật hiếm có." Ti Cuồng Lan cười: “Cho nên trong phủ chúng ta, quả thực tuyệt đối không thiếu ông được.”

Miêu quản gia nghiêm túc nói: "Nhị thiếu gia, vẫn nên cẩn thận thì hơn, tuy nói nhà hắn từng có mấy phần giao tình với chúng ta, nhưng ta vẫn phải nên đề phòng, tai họa hắn gặp phải lần này, ai biết được có phải là vì bị thứ gì đó cắn trả hay không. Chúng ta không chủ quan.”

“Ta tự có chừng mực." Ti Cuồng Lan nhìn thoáng qua ngoài cửa: “Nghe đủ rồi chứ? Còn chưa bước ra đây.”

Đào Yêu đẩy Ma Nha, Liễu công tử đẩy Đào Yêu, Cổn Cổn cắn một cái bánh bao ngồi trên vai Liễu công tử, ba người một hồ ly tỉnh bơ đi đến trước mặt Ti Cuồng Lan.

"Kia là khách quý sao?" Đào Yêu chỉ ra ngoài cửa: “Nhìn cách ăn mặc của vị phu nhân kia cũng không phải là người bình thường đâu nhỉ.”

“Chỉ riêng bộ cẩm bào trên người bà ta đã có giá trị liên thành rồi." Liễu công tử hâm mộ nói: “Còn có vòng tay trên tay và trâm cài đầu, đúng là trâu châu bảo vật, chói mù mắt người.”

Ma Nha lại nói: "Các ngươi thấy sự phú quý, còn ta lại chỉ thấy vẻ mặt sầu não của bà ta. Nhị thiếu gia, gia đình bà ấy thật sự xảy ra đại sự chết người gì sao?”

Ti Cuồng Lan cũng không phủ nhận: "Phiền toái hơn việc chết người một chút.”

"Nhị thiếu gia vội vàng trở về, ngay cả giai nhân ở Lạc Dương cũng không để ý, có thể thấy được là đã hạ quyết tâm muốn giải thị phi này rồi nhỉ?" Đào Yêu cố ý nhấn thật mạnh hai chữ "giai nhân".

Ti Cuồng Lan khẽ thở dài: "Giai nhân đương nhiên quan trọng, thế nhưng sự nghiệp của Ti gia ta cũng không thể trễ nải được, nếu không thì ta lấy gì để nuôi đám người lén la lén lút các ngươi đây.”

"Ngươi nuôi ai chứ? Là ai vừa mới trừ một tháng tiền công của ta hả!" Mặt Đào Yêu lại tối đen.

"Được rồi, khách vừa mới đi, cũng không sợ người ta quay lại cười chê." Miêu quản gia vội vàng dập lửa, quay lại nói với Đào Yêu: “Vị kia là Tiêu phu nhân, phu nhân của Tiêu Nguyên Tân, ông chủ Tiêu là một nhà phú quý trong thành, có bảy tám cửa hàng lớn, như Trường Phong, Tụng Tiên, Minh Trạch đều là sản nghiệp của hắn. Ngoại trừ việc làm ăn của hắn rất tốt, tài ủ rượu cũng rất tuyệt, rượu hắn ủ quanh năm đều được cống lên cho hoàng thân quốc thích, ngay cả tiên đế cũng từng khen không dứt lời, còn ban thưởng cho hắn một danh hiệu "Tái Quỳnh Tương", là một nhân vật phong quang vô cùng phú quý vô hạn.” Nói xong hắn lại nhìn Ti Cuồng Lan, thấy hắn cũng không có ý ngăn mình nói tiếp, bèn tiếp tục nói: “Khi lão gia còn sống, mỗi lúc đến lễ tết, Ông chủ Tiêu kia cũng thường đến bái phỏng, biết lão gia không thích tục vật nên mới đem rượu ngon của mình làm quà chúc mừng, rượu rất hợp khẩu vị của lão gia, hơn nữa hắn đối nhân xử thế cũng chu đáo, lão gia rất thưởng thức, qua lại nhiều lần nên coi nhau là bằng hữu.”

"Ồ... Thì ra đây là giao tình của hai nhà các ngươi.” Đào Yêu bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Ti Cuồng Lan nói: “Vậy ngươi quả thực nên giúp người ta, dù sao năm đó nhà ngươi cũng uống không ít rượu ngon của người ta.”

Ti Cuồng Lan lại lạnh lùng nói: "Ta cũng đâu uống ngụm rượu nào của hắn."

Đào Yêu vừa nhìn biểu cảm của Ti Cuồng Lan, hạ thấp giọng hỏi Miêu quản gia: "Nhị thiếu gia chúng ta hình như không vừa ý với đoạn giao tình này nhỉ?

"Đương nhiên là không vừa ý." Miêu quản gia nói: “Sau khi lão gia phu nhân qua đời, ông chủ Tiêu cho rằng Ti phủ xuống dốc, cho nên thái độ cũng thay đổi, dần dần chặt đứt việc tới lui của hai nhà. Lúc đó hai vị thiếu gia còn nhỏ, năm đầu tiên của lão gia phu nhân rời đi, đại thiếu gia biết lão gia khi còn sống rất thích rượu hắn nấu nên mới đến phủ hắn xin một bình, ai ngờ lại bị hắn nói hai ba câu đuổi ra ngoài, ta nhớ lúc đại thiếu gia trở về còn khổ sở khóc một hồi. Từ đó về sau, hai nhà Tư Tiêu không còn qua lại nữa, ta cũng chỉ nghe được một ít tin tức làm ăn của ông chủ Tiêu kia thôi.”

"Con người này cũng thực tế đấy." Liễu công tử cười nói: “Nhưng dù hắn có khôn khéo đến đâu, thì cũng không ngờ rằng người Ti phủ lại hậu sinh khả úy thế này, nói đến mắt nhìn của người làm ăn thì có hơi kém một chút. Một người như thế cũng có được đại phú đại quý, hơn nữa là dựa vào mấy thứ nằm ngoài mắt nhìn rồi.”

Tròng mắt Ma Nha vừa đảo, đã lập tức liên tưởng đến câu "chuyển mệnh" vừa nghe trộm được từ Miêu quản gia, thốt lên: "Chẳng lẽ hắn vì tiền tài mà dùng tà thuật, cho nên mới rước họa vào thân muốn Nhị thiếu gia đến cứu mạng?”

“Mặt cũng dày thật đó.” Đào Yêu hừ một tiếng: “Đổi lại là ta, có một ngụm rượu cũng không nỡ cho người ta, thế mà còn không biết xấu hổ đến cầu xin người cứu mạng.” Nàng nhìn đăm đăm vào Ti Cuồng Lan: “Tuy rằng ta không biết ông chủ Tiêu này đυ.ng phải thị phi gì, nhưng mà một kẻ như vậy có đáng để ngươi chạy về trong đêm lạnh lẽo thế không?”

(xót anh lắm luôn phải hem chị haha)

Ti Cuồng Lan cười cười: "Lúc ngươi chữa bệnh có chọn bệnh nhân không?"

Đào Yêu sửng sốt, nói thẳng: "Không chọn bệnh nhân, nhưng coi tâm trạng."

"Vậy ngươi cũng là một đại phu may mắn rồi.” Ti Cuồng Lan đứng dậy, khi đi qua trước mặt nàng, thì nói thêm hai câu: "Ta không chọn khách, không coi tâm trạng, chỉ xem "thị phi" này ta có thể giải được hay không. Ti phủ hôm nay, không phải được chọn mà có.”

Dứt lời, hắn đi thẳng ra khỏi đại sảnh. Liễu công tử nhỏ giọng vỗ tay nhỏ giọng nói: "Thật là khí phách! Hắn đáng tin hơn nhà của chúng ta nhiều.”

"Đồng ý." Ma Nha thì thầm phụ họa.

Đào Yêu hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần từ lời nói của hắn, thế nhưng lại không tỏ ra tức giận với ai. Từ một đứa trẻ đến cả một bầu rượu cũng không đòi được, đi tới địa vị giang hồ như bây giờ, chuyện hắn từng đối mặt, hẳn là vô số những khiêu chiến và khổ sở, thế nhưng hắn cũng không thể lựa chọn, không phải không muốn chọn, là hắn không thể chọn.

Nàng nhìn ra ngoài cửa, trong mắt lại là bóng lưng lúc nào cũng chỉ có một mình kia. Lòng nàng khẽ động...

"Nhị thiếu gia! Ngày mai ngươi đưa ta theo đi! Ta muốn ngắm trâm hoa lớn trên đầu Tiêu phu nhân kia lần nữa! Đẹp quá! Ta cũng muốn!” Đào Yêu đột nhiên hét to chạy ra ngoài.

Mọi người giật mình.

"Hỏng rồi hỏng rồi, nàng ta lại muốn gây rối rồi." Ma Nha thè lưỡi nói: “Nhị thiếu gia sẽ không nóng đầu đưa nàng ta đi theo đó chứ?"

Liễu công tử nhìn hai bóng người ngoài cửa, khóe miệng giương lên: "Vừa trở về đã chạy tới chuồng ngựa, có ai không biết Đào Yêu mỗi ngày đều đến đưa điểm tâm cho ngựa cơ chứ."

"Hả? Cái gì mà chuồng ngựa cái gì mà điểm tâm?" Vẻ mặt Ma Nha mù mịt hỏi.

Liễu công tử vỗ vỗ chiếc đầu trọc của cậu, cười nói: "Ai cũng có lúc nóng đầu mà."

"Hả?" Ma Nha vẫn không hiểu.

Miêu quản gia xoa xoa trán, như cười như không: "Có người đi cùng thì ta không còn lo quá nữa.” Liễu công tử và Miêu quản gia liếc nhìn nhau một cái, trong lòng ai nấy đều ngầm hiểu.

Ma Nha nhìn hai người bên cạnh nói chuyện như có hàm ý khác, buồn rầu ôm lấy Cổn Cổn: "Ngươi cũng nghe không hiểu, đúng không?”

Cổn Cổn nấc một cái, nhảy lên đầu cậu vẫy vẫy đuôi.

*

Sáng nay, tuyết lại rơi rải rác, trên cành cây dưới mái hiên đều kết thành băng lấp lánh, đầu đường bán đủ các loại đồ ăn nóng nổi, khách đến mua vây kín trước quầy hàng, cùng mong chờ thứ đồ trong nồi kia có thể làm ấm thân thể.

Kinh thành vào mùa đông, mỗi ngày đều bắt đầu từ cảnh tượng như vậy.

Một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng lướt qua, đi thẳng tới Tiêu phủ của thành nam.

Một đám người do Tiêu phu nhân dẫn đầu, từ rất sớm đã chờ ở cửa lo lắng nhìn xung quanh, đến khi từ xa nhìn thấy bóng dáng xe ngựa kia thì sắc mặt Tiêu phu nhân mới bớt căng thẳng hơn một chút.

Xe ngựa còn chưa dừng lại, Tiêu phu nhân đã dẫn mọi người đến nghênh đón.

Ti Cuồng Lan vừa đi ra, chân còn chưa chạm đất thì đã nghe Tiêu phu nhân nức nở nói: "Nhị thiếu gia, lần này quấy rầy đến ngài rồi!" Dường như lại muốn quỳ xuống trước mặt hắn.

"Phu nhân không cần hành đại lễ." Ti Cuồng Lan vươn một tay ngăn nàng ta: “Đã nhận danh thϊếp rồi thì ta ắt sẽ làm chuyện ta nên làm.”

"Đại ân đại đức của ngài, đời này không quên." Tiêu phu nhân lau ánh mắt đỏ bừng, lại nhìn lên xe ngựa: “Chỉ có một mình Nhị thiếu gia đến thôi sao?"

Cục diện hai bên thực sự khác biệt quá lớn, Tiêu phủ dốc toàn lực, Ti phủ lại đơn thương độc mã... Bọn họ ước chừng cho rằng xử lý chuyện khó như thế này, thì Ti phủ ít nhất cũng phái tới vài người mới giải quyết được.

Ti Cuồng Lan quay đầu lại nhìn xe ngựa, cố ý ho một tiếng.

Trong xe không có động tĩnh gì.

Ti Cuồng Lan nhíu mày, lui về phía sau nửa bước, đánh một chưởng không nhẹ không nặng lên thân xe. Cả xe ngựa lắc lư mấy cái, ngay cả ngựa cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

Rất nhanh, trong xe vang lên tiếng sột soạt, rèm cửa bị xốc lên, Đào Yêu ở trong hoảng hốt chui ra, bên miệng còn vương một vệt nước miếng chưa lau sạch, há miệng đã hỏi: "Có động đất ư? Sao lại mạnh như thế?”

Ti Cuồng Lan lười nhìn nàng ta, chỉ nói: "Tỉnh rồi à?"

Đào Yêu lúc này mới phát hiện sự tình không ổn, đã đến Tiêu phủ rồi sao? Nàng vội vàng nhảy xuống xe ngựa, đứng bên cạnh Ti Cuồng Lan, dùng vẻ mặt vô tội nói: "Chỉ trách xe ngựa nhà chúng ta chạy êm quá, hơn nữa mấy ngày nay ta mải Kỳ Lân, vất vả quá mà!”

"Ngươi ăn nhiều hơn nó và ngủ sớm hơn nó, thế mà làm việc chăm chỉ sao?" Ti Cuồng Lan vẫn không thèm liếc mắt nhìn nàng.

Đào Yêu trừng mắt: "Sao ngươi biết ta ngủ sớm hơn nó, nó nói cho ngươi biết à?”

"Ngươi nghĩ nó không biết nói cho ta sao?" Ti Cuồng Lan ném những lời này cho nàng xong thì trực tiếp đi về phía cổng lớn Tiêu phủ.”

“Làm như biết tiếng ngựa không bằng...” Đào Yêu lẩm bẩm vội vàng đuổi theo.

Sáng nay nàng rời giường khi trời còn chưa sáng, từ sớm đã đứng chực sẵn trong sân, chỉ lo Ti Cuồng Lan đi mất.

Nàng vốn đã chuẩn bị mặt dày mày dạn bám lấy hắn, thế nhưng bất ngờ là Ti Cuồng Lan thấy nàng thật sự muốn đến Tiêu phủ theo mình thì cũng không từ chối. Hơn nữa Miêu quản gia còn đứng một bên khuyên chuyện lần này ít nhiều có hơi quái quỷ, nhiều người đi vẫn tốt hơn, cộng thêm Liễu công tử đứng bên nói lý lẽ rõ ràng rành mạch rằng ngươi phạt nàng một tháng tiền công làm nàng ta tức giận, chi bằng người mang theo nàng theo, coi như mượn cơ hội này nếu như nàng lấy công chuộc tội, nếu làm tốt thì hãy trả lại tiền công cho nàng ta, nếu cứ để nàng ta ở lại trong phủ, chỉ sợ nàng ta buồn bực rồi không không biết con ngựa nào lại gặp tai nạn nữa. Hai người này rõ ràng là muốn nhét Đào Yêu cho hắn, thế nhưng Ti Cuồng Lan cũng không nhiều lời, tự mình lên xe ngựa, sau đó nói một tiếng: "Còn muốn ta đỡ ngươi lên sao?”

Đào Yêu vui vẻ, hét lên: "Liễu công tử nói không sai, lần này tính là tăng ca, phải tính thù lao khác!"

"Giúp được rồi hẵng nói." Đào Yêu cười hì hì, vội vàng nhảy lên xe ngựa.

Ma Nha muốn đi theo, lại bị Liễu công tử giữ lại: "Ngươi đi theo làm gì?"

“Không phải nói Tiêu phủ có chuyện kỳ lạ sao?” Ma Nha khó hiểu nói: “Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?"

"Chuyện kỳ lạ hơn nữa mà có hai đại ma vương đây thì cũng đủ rồi." Liễu công tử ý vị thâm trường cười: “Tên đầu trọc nhỏ thì đừng bận tâm nữa.”

(Kính chào Liễu thuyền trưởng Bách Yêu Phổ 4 - Chương 16)

Ma Nha suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn Liễu công tử: "Ngươi có điều gì đó không đúng!"

“Bớt nói nhảm, đi ăn điểm tâm thôi!”

Liễu công tử cười hì hì xách Ma Nha đi, để lại Miêu quản gia hét về phía xe ngựa: "Ngàn vạn lần nhớ cẩn thận!"

Đào Yêu thò đầu ra từ trong cửa sổ xe: "Ta sẽ chăm sóc Nhị thiếu gia thật tốt!"

Nàng nói được làm được, quả thật dọc đường nàng đều nhìn Ti Cuồng Lan chăm chăm. Hắn quả thật rất đẹp, dung mạo xuất sắc của yêu quái trên mặt đất hay thần tiên trên trời nàng cũng đã thấy nhiều, nhưng bỏ qua cái vẻ mặt hời hợt bất cần đời kia, chỉ riêng cái khí chất không nhuốm bụi trần từ trong ra ngoài thì một phàm nhân như Ti Cuồng Lan thực sự không kém gì bọn họ. Trên đường đi, hắn vẫn đọc sách theo thói quen, nàng thì chống má ngắm nhìn không chớp mắt dáng vẻ vững vàng như bàn thạch của hắn, phối hợp với tiếng vó ngựa có quy luật và tiếng lật sách, vậy mà lại ngủ thϊếp đi lúc nào không hay....

Thật sự rất kỳ quái, cảm giác như nếu ở gần bên hắn thì trong lòng nàng rất bình yên, bao nhiêu cảm xúc căng thẳng vào lúc này đều bị phai nhạt đi rất nhiều. Khoảng cách từ Ti phủ đến Tiêu phủ, nàng thậm chí còn nằm mơ, trong nàng đang trôi nổi trong một vùng nước lạnh lẽo, bỗng dưng có một tay vươn tới, kéo nàng vào trong ánh sáng ấm áp... Sau đó, thì bị đánh thức một cách không khách khí thế này đây.

Tiêu phu nhân nhìn Đào Yêu, khó hiểu nói: "Nhị thiếu gia, dám hỏi vị cô nương này là sao?"

"Tạp dịch trong phủ." Ti Cuồng Lan trả lời: “Mang đến giúp đỡ.”

"Hồi phu nhân, ta họ Đào, gọi ta là Đào nha đầu là được rồi." Đào Yêu vội vàng cười tủm tỉm giới thiệu bản thân, ánh mắt lại rơi vào trang sức hoa lệ của Tiêu phu nhân, sau đó ánh mắt luyến tiếc dời đi.

"Thì ra là Đào cô nương." Tiêu phu nhân khẽ gật gật đầu, lễ độ nói: “Lần này ngươi cũng vất vả rồi.”

Đào Yêu nhìn Ti Cuồng Lan một cái, nàng bắt đầu muốn chia tiền luôn rồi... Không biết lần này hắn sẽ thu bao nhiêu thù lao của Tiêu phủ, với tính cách của hắn, hẳn là khinh thường mặc cả với người khác, thế nhưng Tiêu phủ này ngay cả một viên gạch một lát ngói cũng đều như viết bốn chữ "Ta thật có tiền", bình thường không phải muốn gặp là gặp được, tuyệt đối không thể chịu thiệt!

Chẳng qua Tiêu phu nhân kia đã nói rồi, chỉ cần có thể hoàn thành việc này thì táng gia bại sản cũng bằng lòng, cho nên hẳn là thù lao cũng không thấp, cho dù Ti Cuồng Lan có keo kiệt nhưng nếu hắn có thể chia cho nàng một ít, thế thì có thể mua được không ít thứ rồi... Càng nghĩ như vậy, nàng càng tò mò "thị phi" trong Tiêu phủ này.

Diện tích Ti phủ đã rộng rồi, thế nhưng vẫn kém hơn vài phần so với Tiêu phủ. Đào Yêu bước vào gian nhà rộng lớn hoa lệ này, cảm khái hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến người có tiền chân chính dưới chân Thiên tử, cả tòa nhà lớn như vậy, người bình thường bước vào hẳn cũng phải lạc đường. Ngày hôm qua nàng từng hỏi Miêu quản gia cái vị ông chủ Tiêu phú quý hơn người này rốt cuộc đã gặp phải rắc rối gì, Miêu quản gia chỉ nói rất phiền toái, lại nói Ti phủ có quy củ của Ti phủ, nếu Ti Cuồng Lan không đồng ý cho nàng tham dự vào chuyện này thì tuyệt đối không thể tiết lộ cho nàng nửa chữ chuyện viết trên danh thϊếp. Trên đường đi đến đây, Ti Cuồng Lan ngoại trừ đọc sách cũng không nhắc tới nửa chữ về ông chủ Tiêu này với nàng, nàng cũng lười hỏi lại, dù sao cũng sắp tới nơi rồi, là người hay quỷ thì đến nhìn là biết thôi. Tiêu phu nhân dẫn đường phía trước lộ vẻ mặt phức tạp, lúc thì mừng rỡ vì thấy Ti Cuồng Lan chịu đến, lúc thì lo lắng rằng đến cả hắn cũng không giải quyết được, đôi mắt sưng đỏ, không biết đã phải trải qua bao nhiêu đêm không ngủ, khóc hết bao nhiêu nước mắt rồi. Tiểu đồng đi theo phía sau bà tay cầm lò sưởi, giữa đường nhiều lần muốn đưa cho bà thế nhưng đều bị bà từ chối, bây giờ ngoài trừ việc phải nhanh chóng giải quyết phiền toái của phu quân bà ra thì dương như chẳng còn muốn để ý đến chuyện gì khác nữa.

Đào Yêu âm thầm cảm khái tình cảm của hai phu phụ này thật không tồi.

Ti Cuồng Lan dọc đường không nói gì, chỉ thoáng đánh giá cảnh sắc ven đường một hồi.

Mọi người từ lâu đã bị tính tình nhị thiếu gia lạnh lẽo cổ quái, hắn không nói lời nào thì mọi người cũng không dám nhiều lời, chỉ yên lặng bước nhanh hơn. Một lát sau, Tiêu phu nhân mang theo bọn họ đi đến trước một tòa sảnh phủ đang đóng chặt cửa lớn, bốn gia đinh tráng kiện canh giữ bên cạnh cửa thấy bà, vội vàng bước lên bái kiến.

Đào Yêu thấy mấy gia đinh này vẻ mặt đều mệt mỏi, quầng thâm còn lớn hơn cả mắt, hẳn là đều canh giữ suốt đêm, ăn mặc cũng lạ, từ đầu đến chân đều mặc đồ đỏ, trên cổ còn treo đủ các loại tượng Phật bát quái bùa bình an các kiểu, cảm giác hoàn toàn không kén thần Phật, chỉ cần là người bọn họ biết, có thể phù hộ cho mình, thì mới đến hết toàn bộ, phối hợp với biểu cảm khổ não của bọn họ, thật sự có hơi buồn cười. Lại nhìn cửa phòng kia, trên hai cánh cửa trái phải mỗi bên vẽ một tấm bùa màu đỏ tươi sáng, nhìn không ra nét gì, thế nhưng đại khái là để tránh mấy điều hung ác, khiến cho bà càng thêm tò mò bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể giày vò họ thành cái dạng đó.

Tiêu phu nhân không vội đi vào, mà chỉ hỏi gia đinh: "Như thế nào rồi?”

"Các đại sư vẫn đang làm phép, trước mắt coi như bình tĩnh." Gia đinh trả lời.

"Được." Tiêu phu nhân nhíu mày, xoay người nói với Ti Cuồng Lan: “Nhị thiếu gia, mời đi vào bên trong.”Dứt lời đuổi tất cả người hầu bên cạnh, để họ chờ ở ngoài cửa sảnh.

Ti Cuồng Lan và Đào Yêu theo bà ta vào sảnh phụ, chân trước vừa đi vào, chân sau cửa viện đã vội vàng đóng lại, người bên ngoài chỉ sợ có thứ gì đó không thích hợp chạy ra ngoài.

Đào Yêu lại ở thầm thán phục một tiếng, Tiêu gia này đến cả sảnh phụ cũng lớn hơn nhà bình thường rất nhiều.

Nhưng còn chưa sợ hãi xong thì một trận gió chợt nổi lên, mấy tấm bùa vàng bị cuốn đi, trong đó một tờ vô tư dán lên mặt Đào Yêu.

“Cái quỷ gì thế này!” Đào Yêu cầm lấy thứ trên mặt ném xuống đất, là một lá bùa chữ đen nền vàng đã đốt một nửa. Nàng nhìn kỹ mới phát hiện khắp nơi trên mặt đất đều là tro giấy và một nửa tấm bùa giấy, gió thổi qua thì liền bay lung tung.

Ti Cuồng Lan nhìn thoáng qua nàng, sau đó ngay tức khắc lại dời tầm mắt đi, nhìn về phía chiếc bàn đặt giữa sân. Tế phẩm sáp thơm trên đó đều đầy đủ, vây xung quanh đó là một cái đỉnh bằng đồng mây khói lượn lờ, ba nam tử ngồi chung quanh. Ba người đều đầu đội mũ đen mặc áo choàng màu, một người lắc chuông, một người lần chuỗi, một người cầm quạt, nhắm mắt lẩm bẩm thứ chú ngữ chỉ có bọn họ mới hiểu được, nhìn không ra là cao nhân của môn phái nào.

"Ba vị này là sư phụ của Long Hổ môn, giỏi trừ tà túy, ta rất vất vả mới mời tới được, đã làm phép ở trong phủ bảy ngày nay rồi."

Tiêu phu nhân chủ động giới thiệu.

"Long Hổ Môn......" Ti Cuồng Lan mỉm cười: “Có hiệu quả không?"

"Cái này..." Tiêu phu nhân có hơi xấu hổ, vừa không muốn nói dối lại không muốn bị ba vị kia nghe thấy lời gì không tốt, đành phải nói: “Việc này phiền toái lớn, e rằng không phải chỉ là vài ngày có thể hoàn thành, ba vị cũng đã tận tâm tận lực, tạm thời chờ một chút xem sao."

Ti Cuồng Lan nghe chưa từng nghe nói đến Long Hổ môn, Đào Yêu cũng không rõ ràng lắm, dù sao nàng chưa từng từng nghe thấy, lại nhìn bộ dạng ra vẻ của ba người kia và sự hỗn loạn cả sảnh này, nàng hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ "cao nhân" của bọn họ, có bản lĩnh thật sự hay không thì khoan hẵng nói, nhưng nói lừa đảo thì cũng giống lắm....

"Cũng đúng, không thể gấp được." Ti Cuồng Lan nghe Tiêu phu nhân nói thì gật gật đầu, chọt chỉ vào một gian phòng đối diện: "Ông chủ Tiêu ở bên trong sao?"

Tiêu phu nhân vội vàng gật đầu: "Ta dẫn ngài vào." Dứt lời, lại ghé mắt nhìn vẻ mặt thoải mái của Đào Yêu, nàng suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói với Ti Cuồng Lan: "Vị cô nương này cũng theo ngài đi vào nữa sao? Ta sợ......"

"Nàng không sợ." Ti Cuồng Lan nói thẳng: “Ta ở đâu nàng ở đó. Phu nhân không cần phải lo lắng cho nàng.”

(AAAAAAAAAAAA, chết em luôn rồi anh ơi)

"Như thế..." Tiêu phu nhân không tiện nói nữa, đi thêm hai bước về phía trước: “Hai vị theo ta vào.”

Đào Yêu vội vàng đuổi theo, ai ngờ Ti Cuồng Lan lại bất thình lình túm lấy cánh tay nàng.

"Làm gì thế? Không phải đã cho ta đi theo vào rồi sao?" Đào Yêu khó hiểu: “Ngươi đổi ý đó hả?"

Ti Cuồng Lan hờ hững vươn ngón tay, quẹt lên chóp mũi nàng, sau đó đưa ngón trỏ ra cho nàng xem, phía trên dính một đống tro đen, hơn phân nửa là bùa giấy mới dán lên mặt nàng vừa nãy.

"Thất lễ." Ti Cuồng Lan lắc đầu, đi vào phòng.

Thất lễ?! Như thế mà là thất lễ ư? Tất cả đều do cho ba tên đốt giấy bừa bãi kia nhé! Hơn nữa cũng đâu phải nàng chủ động lấy mũi cọ lên! Tên này thật sự là nhìn gì nàng cũng không thấy vừa mắt mà...... Nhưng nghĩ lại thì, hắn rõ ràng có thể kêu nàng tự lau, sao lại còn đưa bàn tay quý báu ra giúp nàng lau như thế?

Có vẻ như không thể tức giận được rồi, haiz.

Đào Yêu xoa xoa mũi lung tung, vội vàng đi theo vào.

Chuyện nàng muốn biết, bây giờ sẽ được biết ngay rồi. Đào Yêu vừa bước qua cánh cửa thì chợt cảm thấy trước mắt tối sầm…