Quyển 3 - Chương 13



Con mắt lão đại có chút ướŧ áŧ, nhu nhược nói:

- Tiểu thất, tôi xin lỗi cậu. Nhưng… nhưng dó là do bọn chúng bức tôi. Buổi trưa hôm qua tôi từ căng-tin trở về, bọn chúng có năm sáu người bắt được tôi, nói rằng nếu không tiết lộ hành tung của cậu thì sẽ gϊếŧ tôi. Lúc đó tôi rất sợ, liền đem việc bình thường cậu hay trở về từ cửa hông nói cho chúng. Tôi thật sự không nghĩ tới bọn chúng muốn gϊếŧ cậu, tôi… tôi… cậu có thể tha thứ cho tôi được không?

Tạ Văn Đông hít một hơi thật sâu, trông thấy lão đại tràn ngập áy náy, vẻ mặt yếu đuối, Tạ Văn Đông lại nhớ tới bản thân thời kì sơ trung, cùng với lão đại lúc này có gì khác nhau chứ! Đều nhát gan giống nhau, nhu nhược giống nhau. Mình có thể làm gì lão đại đây, đánh hắn? mắng hắn? hay là gϊếŧ hắn? Tạ Văn Đông cười khổ một tiếng, ảm đạm nói:

- Lúc ta trở về, trong lòng đã lặng lẽ đưa ra quyết định, bất kể là kẻ nào bán đứng ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Lão đại nghe xong trong lòng run lên, nhớ tới bộ dáng hung ác của Tạ Văn Đông khi đánh nhau ở sàn nhảy lần trước vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, sợ hãi không nói nên lời. Tạ Văn Đông thở dài nói:

- Việc này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, hi vọng sẽ không có lần tiếp theo. Muốn không bị người khi phụ thì phải cường đại hơn so với người khác! Anh tự mình hảo hảo ngẫm nghĩ lại đi!

Nói xong, lưu lại lão đại ngây ngốc đứng ở đó, Tạ Văn Đông đi trở về phòng ngủ, hận ý đối với Thu Hồn bang trong lòng càng thêm sâu hơn. Việc này, Tạ Văn Đông không hề nhắc tới với những người khác trong phòng, nếu để mọi người biết được, lão đại cũng không ngụ lại nổi ở chỗ này được nữa. Tạ Văn Đông vẫn còn có chút lòng thương hại, đương nhiên, cũng là bởi vi hắn thấy được hình bóng của mình khi xưa ở trên người lão đại.

Ngày thứ hai, Tạ Văn Đông cùng Vương Quốc Hoa đi tới khu DL để xem sàn nhảy ở đó. Vị trí coi như là tạm được, chỉ là cách đó không xa còn có hai nhà khác, cạnh tranh rất kịch liệt. Tinh lực chủ yếu của Vương Quốc Hoa không đặt ở đây, sinh ý cũng có chút thảm đạm.

Tạ Văn Đông kiểm tra một hồi, lắc đầu tỏ ra không quá vừa ý. Vương Quốc Hoa áy náy nói:

- Huynh đệ, sinh ý ở đây có chút ế ẩm. Cùng lắm thì tôi sẽ ép giá xuống nữa vậy.

Vương Quốc Hoa sớm đã coi sàn nhảy này trở thành gánh nặng, có thể không lỗ vốn mà bán cho Tạ Văn Đông đương nhiên là tốt nhất rồi.

Tạ Văn Đông thiếu hứng thú hỏi:

- Vương huynh, vậy anh nói bao nhiêu tiền đây?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi nói:

- Cậu xem sáu mươi vạn thế nào?

Khương Sâm ở một bên nghe xong cảm thấy coi như là hợp lý, cái giá cả này không sai biệt lắm chính là phí tổn xây dựng. Tạ Văn Đông nhìn nhìn khắp nơi:

- Ở đây sinh ý không được tốt cho lắm, tôi mua xuống còn chưa chắc có thể kiếm nổi tiền hay không nữa!

- Được, chúng ta đều là huynh đệ, cái khác tôi cũng không nói nhiều nữa, năm mươi lăm vạn thế nào?

Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, hắn tính toán gì năm vạn này chứ, mặc cả chỉ là làm bộ cho Vương Quốc Hoa xem mà thôi, để cho hắn cảm thấy hắn bán cái sàn nhảy này là thích hợp. Cái giá sáu mươi vạn cũng đủ để cho kẻ khác mãn ý rồi. Tạ Văn Đông trầm tư hồi lâu rồi mới khó khăn nói:

- Được rồi. Năm mươi lăm vạn đi, tôi mua!

Vương Quốc Hoa nói:

- Huynh đệ cậu xem khi nào thì bắt tay vào làm thủ tục đây?

- Cái này không vội. Vương huynh rảnh rỗi lúc nào thì chúng ta làm lúc đó!

- Ha ha, tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, chiều nay chúng ta làm luôn đi!

Thế này lại hợp với chủ ý của Tạ Văn Đông, gật đầu đáp ứng, sau đó nói:

- Được rồi, ngày mai bằng hữu của tôi sẽ từ thành phố J đến, còn mang theo một lượng hàng lớn, để cho Vương huynh xem chất lượng hàng của chúng tôi như thế nào!

- A! Vậy thì tốt quá! Huynh đệ, ngày mai… ngày mai bất kể là lúc nào, chỉ cần hàng tới cậu cứ đến Tân Thanh Niên tìm tôi nhé! Ha ha!

Vương Quốc Hoa mới chỉ nghe Tạ Văn Đông tự mình nói là độ tinh khiết cao, nhưng không tận mắt nhìn thấy trong lòng vẫn còn chưa chắc chắn. Có thể thấy được hàng mẫu đương nhiên là vui vẻ rồi.

Hai người nói chuyện một hồi rồi mới tự mình rời đi. Trên đường quay về trường học, Khương Sâm hỏi:

- Đông ca, đến lúc nào thì chúng ta thịt hắn?

Tạ Văn Đông cười nói:

- Không vội, ta đang đợi cơ hội!

Buổi chiều, Tạ Văn Đông cùng Vương Quốc Hoa hai người làm hợp đồng, thủ tục sang tên, công chứng đều nhất nhất giải quyết hết. Vương Quốc Hoa nhận được tiền rất là vui vẻ, dường như đem Tạ Văn Đông trở thành người một nhà vậy, muốn kéo hắn đi ăn, nhưng Tạ Văn Đông nhẹ nhàng cự tuyệt.

Đêm khuya, khu N phía đông thành phố H, Vũ ca trên tay bó thạch cao, mũi dán băng thuốc, vết thương trên người vừa mới khá lên một chút đã chạy đến hộp đêm ăn chơi trách táng. Dẫn theo bốn năm tên tiểu đệ, gọi năm sáu cô nương vào cùng uống rượu giải sầu. Từ sau khi bị Tạ Văn Đông đả thương, phía trên đối với hắn tỏ ra rất thất vọng. Ngay cả hắn cũng cảm thấy được địa vị của mình trong bang hội giảm xuống dữ dội. Bình thường mấy tên tiểu đầu mục trong bang hội nhìn thấy mình vẫn còn khách khách khí khí, bây giờ ngay cả trym cũng chẳng thèm cửng. (hài hước tí^ ^)

Vũ ca càng nghĩ càng tức giận, con mắt trừng lên trợn tròn, mũi thở hồng hộc. Cô nương ở bên cạnh rót rượu cho hắn giật mình, không cẩn thận làm rượu bắn tung tóe lên trên quần hắn. Cơn tức giận trong bụng Vũ ca không có chỗ phát tác, lúc này đã tìm được cơ hội. Phất tay tát cho cô nương đó một cái mắng lớn:

- Đ*c*m ngươi mù à, dám đổ rượu lên đùi đại gia, con mẹ nó ngươi muốn chết hả?

Cô nương bị Vũ ca đánh ngã trên mặt đất, bụm miệng khóc ô ô. Những cô gái khác cũng bắt đầu khẩn trương tiến lên khuyên can, Vũ ca kéo vài cái gạt hết ra, đạp mạnh hai cước lên cô nương ngồi đối diện trên mặt đất:

- Mẹ nó, tiện nhân! Tiện nhân!...

Hỗn loạn ở đây đã khiến cho những người khác chú ý, ào ào quay sang nhìn. Quản lý hộp đêm đi tới, theo sau là sáu bảy đại hán lực lưỡng, hét lớn một tiếng:

- Dừng tay!

Vũ ca quay đầu về phía gã quản lí, bữu môi nói:

- Ngươi là người phụ trách ở đây hả? Mẹ nó, gái ở đây đều là lũ ngu à, mẹ nó rót rượu mà lại đổ hết lên quần ta, ngươi nói nên làm thế nào hả?

Gã quản lí vừa muốn phát uy, nhưng một người phía sau hắn nhận ra tướng mạo của Vũ ca, trong lòng thầm kinh, ghé bên tai hắn nói:

- Đại ca, tiểu tử này là đầu mục của Thu Hồn bang, không nên vì một ‘tiểu thư’ mà đắc tội với bọn chúng! (tiểu thư: chỉ gái tiếp khách, cave đó, từ giờ trở đi sẽ dùng từ ‘tiểu thư’ này để chỉ cave)

Gã quản lí nghe xong gật đầu, mỉm cười nói:

- Ha ha, việc này là chúng tôi không đúng. Vị lão đại này, người cũng đã đánh rồi, xin cấp cho huynh đệ chút mặt mũi, bỏ qua đi!

Vũ ca lắc lắc đầu, nhìn cô gái đang rêи ɾỉ dưới đất, cũng đã trút được tức giận rồi, nói với đám thủ hạ:

- Chúng ta đi! Mẹ nó, tới phải cái chỗ quỷ quái như b*, thật là mất hứng!

Rồi Vũ ca hướng gã quản lí nói:

- Lần này thì lão tử cho ngươi mặt mũi! Về sau chú ý một chút!

Nói xong cùng thủ hạ nghênh ngang rời đi. Gã quản lí đứng tại chỗ nghiến răng tức giận, thật sự là muốn đi tới đập bẹp hắn ra, thế nhưng lại sợ mang đến phiền phức không đâu cho bang hội nên đành phải nuốt cục tức này xuống.

Vũ ca hùng hùng hổ hổ dẫn đám thủ hạ đi ra khỏi hộp đêm, vừa mới đi ra khỏi cửa không xa, từ trong một ngõ hẻm tối om ở ven đường nhảy ra vài người bịt mặt bằng vải đen, tay cầm phiến đao. Không nói một tiếng nào liền đã bắt đầu chém gϊếŧ. Vũ ca phản ứng nhanh nhất, tuy trên người mang vết thương, nhưng vẫn miễn cưỡng thoát được một đao trước mặt. Thủ hạ của hắn không có hảo vận như vậy, trong chớp mắt đã bị chém ngã mấy tên.

Một người xách đao chạy thẳng đến chỗ Vũ ca, tới gần rồi nhanh chóng chém ra một đao. Vũ ca sợ hãi tru lên một tiếng, cuộn người lăn ra thật xa, coi như là tránh được một đao này. Không đợi cho hắn bò lên, người nọ đã chạy đến trước mặt hắn đâm xuống một đao. Vũ ca tận lực tránh nhưng vẫn chậm. Phiến đao đã đâm thẳng vào phía dưới xương sườn của hắn.

- A!

Vũ ca đau đớn hét lớn một tiếng, mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu lộp độp rơi xuống. Nhìn người bịt mặt run giọng nói:

- Ngươi… ngươi là ai, có gan thì báo tên đi!

Người nọ kéo miếng vải đen bịt miệng xuống, bình thản nói:

- Ta đã nói rồi, ngươi không nhớ sao!

Miệng Vũ ca há lớn, chỉ vào hắn nói:

- Là… là ngươi!

Hắn thấy rõ mặt đối phương âm thầm kêu khổ, xem ra hôm nay khó qua được cửa ải này rồi.

Người này đúng là Tạ Văn Đông , lắc lắc thân đao nằm trong cơ thể Vũ ca, cười lạnh nói:

- Rất cao hứng khi ngươi còn nhận ra ta, nhưng ngươi đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ!

Nói xong, cánh tay dùng lực mạnh mẽ rút đao ra. Vũ ca đau đớn hét lên một tiếng, thiếu chút nữa là ngất đi. Thấy Tạ Văn Đông lại giơ đao muốn đâm tiếp, hắn phản xạ lăn ngay một vòng vọt sang một bên. Không biết lấy sức lực từ đâu, sau khi lăn hắn cấp tốc bò lên, chạy về hướng hộp đêm cách đó không xa.

Tạ Văn Đông thầm mắng mình sơ ý, xách đạo đuổi theo.

Tiếc rằng du͙© vọиɠ cầu sinh đã kích phát toàn bộ tiềm lực của Vũ ca, chạy trốn phi thường nhanh, thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách với Tạ Văn Đông. Vũ ca tới được cửa hộp đêm trong lòng mừng rỡ, chỉ cần chạy được vào trong là chẳng khác nào bảo vệ được cái mạng của mình, đối phương dù có lớn mật cũng không dám hành hung ở nơi đông người. Vừa muốn chạy vào, ở cửa không biết từ lúc nào có một cô gái chạy ra, đυ.ng vào ngực của Vũ ca.

Vũ ca bị đυ.ng phải lùi về phía sau một bước, thân thể khựng lại. Tạ Văn Đông thừa cơ tiến lên, không chút do dự, một đao đâm vào hậu tâm của hắn. Vũ ca mở lớn đôi mắt nhìn chòng chọc vào cô gái va chạm vào mình, trong lòng tràn ngập bất cam. Đáng cười chính là cô gái đó đúng là tiểu thư vừa mới bị hắn đánh.

Tạ Văn Đông hai tay cầm đao rút ra, thi thể Vũ ca chầm chậm đổ xuống. Thủ hạ của Tạ Văn Đông theo sát chạy tới, nhỏ giọng nói với hắn:

- Đều đã giải quyết xong!

Tạ Văn Đông gật đầu, nhìn nhìn cô gái đang sững sờ trên mặt đất, mỉm cười nói:

- Ta hi vọng cô chưa từng nhìn thấy gì!

Cô gái kia không minh bạch ý của Tạ Văn Đông, thấy hắn cười với mình, không tự giác hét to lên một tiếng. Tạ Văn Đông bất đắc dĩ lắc đầu, nháy mắt với tên thủ hạ, nhanh chóng rời đi.

Một người ảm nhiên nói:

- Muốn trách thì trách chính mình đi! Bởi vì người là đồ ngốc!

Vừa nói vừa xách đao đi đến bên cô gái…

Chỉ trong một buổi tối, Thu Hồn bang đã bị gϊếŧ đi vài đầu mục, đến tột cùng là người phương nào gây nên, Thu Hồn bang cũng không tra ra một chút đầu mối. Hắc đạo nghe tin đồn càng thêm xôn xao, nói đủ mọi thứ, trong đó có một quan điểm mà đại đa số mọi người đều tán thành, hắc đạo thành phố H lại có tân bang hội xâm lấn! Nhưng không biết vì sao Thu Hồn bang lại xui xẻo bị bang hội thần bí đó nhìn trúng. Có mấy bang hội bình thường bị bọn chúng khi dễ càng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Một đêm này đối với Thu Hồn bang tuyệt đối là một đêm gian nan nhất từ trước tới nay. Khi bọn chúng đang tìm kiếm bang hội thần bí kia khắp thành phố thì Tạ Văn Đông cùng với Khương Sâm đang ngồi ở trong khách sạn Học Phủ mà hài lòng đối ẩm rượu ngon, thong dong đàm luận cục diện hắc đạo ở thành phố H!

Gần buổi trưa ngày thứ hai, Khương Sâm đón Tam Nhãn vẻ mặt tươi cười đi vào khách sạn Học Phủ. Tạ Văn Đông sớm đã ở trong phòng chờ từ lâu, thấy Tam Nhãn tiến đến liền động thân đứng dậy, hai người đồng thời vươn tay ra ôm lấy đối phương, không cần phải nói một câu nào, tình nghĩa hai người trong lúc đó cứ tự nhiên mà toát ra.

Một lúc lâu sau, Tạ Văn Đông kéo Tam Nhãn ngồi xuống. Tam Nhãn là một trong những ‘nhân vật cấp nguyên lão’ theo Tạ Văn Đông giành thiên hạ sớm nhất, tình cảm thâm sâu đối với hắn tất nhiên là không cần phải nói. Tuy chỉ mới hơn mười ngày chưa gặp mặt nhưng trong lòng vẫn vạn phần mong nhớ. Tạ Văn Đông cũng thế, hai người ngồi trên ghế salon thật lâu không nói gì. Có đôi khi, tri kỷ chỉ cần ý tứ nhắn nhủ trong một ánh mắt cũng hơn là nói cả nghìn lời.