Quyển 3 - Chương 18



Lưu Đức Hân nghe xong khuôn mặt già nua đỏ lên, biết rõ việc này là do Lão Quỷ gây nên, nhưng người thì đã chạy mất dạng, đất nước Trung Quốc rộng lớn như vậy, đối phương lại là một tên cáo già, đi đến đâu mà bắt hắn bây giờ? Nghĩ thế, nước mắt Lưu Đức Hân lại chảy ra, quay đầu lặng lẽ lau nước mắt. Bình thường Vương Quốc Hoa đối với người cha vợ này cực kỳ hiếu thuận, bất kể là xuất phát từ tư tâm, hắn đối với Lưu Đức Hân so với chính cha ruột của mình còn tốt hơn. Lưu Đức Hân không có con trai, chỉ có một người con gái như thế, sớm đã coi đứa con rể này là con trai ruột mà đối đãi. Bây giờ lại thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Đáng cười nhất chính là hắn còn là phó cục trưởng thành phố H!

Tạ Văn Đông thấy thế cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ tìm lời lẽ tốt mà khuyên bảo.

Từ đó về sau, Tạ Văn Đông ba ngày hai bữa lại chạy sang nhà của Vương Quốc Hoa. Giúp lão bà Vương Quốc Hoa việc trong việc ngoài, quan hệ giữa hai người cũng thân cận lên không ít, xưng hô vốn là đại tẩu cũng đã trở thành đại tỷ. Tạ Văn Đông làm như vậy đương nhiên là có mục đích của hắn: tạo quan hệ tốt để mua lại Tân Thanh Niên.

Ngày thứ ba sau khi hỏa táng Vương Quốc Hoa, đã có người tìm tới cửa hy vọng có thể mua lại sàn nhảy của Vương Quốc Hoa. Lão bà Vương Quốc Hoa cũng chỉ là một nữ nhân, không hiểu về việc quản lý sàn nhảy, cũng muốn bán đi nhưng lại bị Tạ Văn Đông ngăn cản, nói cái gì Tân Thanh Niên là do Vương ca lưu lại, sao có thể dễ dàng bán đi được. Nghe Tạ Văn Đông nói những lời này, lão bà của Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ đến việc bán sàn nhảy đi nữa.

Chờ thêm một thời gian, Tân Thanh Niên bởi vì không có người quản lý, những thế lực bản khu khác liên tục đi vào đó náo loạn đánh nhau, dọa cho đám sinh viên học sinh không dám trở lại, sinh ý nhanh chóng giảm xuống, lão bà của Vương Quốc Hoa với việc ấy không có một chút biện pháp nào, nhiều lần phải tìm Tạ Văn Đông hỗ trợ. Kỳ thực người náo loạn phần lớn là thành viên Ám tổ, điều mà Tạ Văn Đông cần chính là loại hiệu quả này, sau đó lại cùng lão bà của Vương Quốc Hoa nói:

- Đại tỷ, Tân Thanh Niên không thể cứ tiếp tục để như vậy được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải đóng cửa, đây chính là tâm huyết của Vương ca đó!

(Lão bà của Vương Quốc Hoa họ Lưu, tạm gọi là Lưu đại tỷ) Lưu đại tỷ cau mày nói:

- Đúng vậy! Hiện tại không có khách hàng, buôn bán ế ẩm, mỗi ngày đều thua lỗ, huynh đệ giúp tôi chú ý đến nó đi!

Tạ Văn Đông trầm tư hồi lâu, vẻ mặt bi thương nói;

- Đại tỷ, thực sự không được nữa cũng chỉ có thể bán đi thôi, việc này so với đóng cửa còn tốt hơn! Tôi nghĩ Vương huynh ở trên trời có linh cũng không muốn thấy cơ nghiệp khổ cực gây dựng cứ như vậy mà tụt dốc. Lại nói Vương huynh cũng không lưu lại bao nhiêu tiền, đem sàn nhảy bán đi cũng có thể trợ giúp cho gia đình, cả đời không phải lo!

Lưu đại tỷ một người phụ nữ nội trợ bình thường, thủ đoạn mánh khóe sao có thể là đối thủ của Tạ Văn Đông. Vội vã gật đầu nói:

- Đúng vậy! Huynh đệ, việc này cậu giúp tôi làm đi, tôi không hiểu những thứ đó, giá bán cũng không cần cao quá đâu!

Trong lòng Tạ Văn Đông đối với vị lão bà này của Vương Quốc Hoa ít nhiều vẫn còn chút áy náy, xấu hổ nói:

- Đại tỷ, tôi xem như vậy đi! Ở thành phố H tôi cũng muốn làm chút sinh ý, bán sàn nhảy cho tôi là được rồi. Ngày đó tôi đã cùng Vương huynh nói qua, hiện tại mặc dù Vương huynh đã mất, nhưng tôi cũng không phải loại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vẫn đưa ra giá cũ, hai trăm vạn!

- Hai trăm vạn?

Lưu đại tỷ thật không ngờ Tạ Văn Đông có thể đưa ra cái giá cao đến như vậy, trước đây khi có người đến mua cùng nàng bàn bạc mua bán, giá cả đưa ra cũng không vượt quá một trăm năm mươi vạn. Mà Tạ Văn Đông vừa mở miệng đã là hai trăm vạn. Lưu đại tỷ không có gì để nói, nếu như là Tạ Văn Đông muốn mua, hơn nữa lại đưa ra giá cao như vậy, bản thân nàng cũng đồng ý. Gọi điện thoại cho phó cục cha nàng để xin ý kiến của lão.

Lưu Đức Hân không nói thêm gì, cảm thấy Tạ Văn Đông người này khá tốt, giá cả đưa ra lại cao, nên cứ để Lưu đại tỷ tự mình quyết định!

Tất cả đều rất thuận lợi, ngày thứ hai, Tạ Văn Đông đã vừa lòng thỏa mãn đạt được sàn nhảy Tân Thanh Niên, hơn nữa lần đầu tiên có cảm giác được ngồi ở vị trí lão bản. Ở thành phố H, có hai sàn nhảy trong tay, Tạ Văn Đông cảm thấy cũng coi như có chút thỏa mãn. Thế nhưng quan hệ mặt trên cần phải làm tốt nên thường thường vẫn đi bái phỏng Lưu Đức Hân. Ấn tượng của lão đối với Tạ Văn Đông cũng không tệ, hơn nữa ra tay lại hào phóng, đối với Tạ Văn Đông coi như là có gia tăng chiếu cố. Rất nhanh, Tạ Văn Đông đã đem bạch phiến bắt đầu buôn bán ở thành phố H.

Hai sàn nhảy kia Tạ Văn Đông đều đổi tên mới, Tân Thanh Niên đổi tên thành Tân Thế Kỷ, cái còn lại đổi tên thành sàn nhảy Nhiệt Huyết. Trải qua một thời gian ngắn chỉnh đốn của Tam Nhãn, sinh ý của hai sàn nhảy chuyển biến ngày càng rõ rệt, đương nhiên, Tam Nhãn cũng nhận thức được trông giữ sàn nhảy thì dễ, quản lý phát triển lên mới khó. Tam Nhãn điều một phần thủ hạ Long đường từ thành phố J đến để hỗ trợ. Vì hấp dẫn khách hàng, Tam Nhãn phái người tìm kiếm ở khắp nơi, thấy có ca sĩ ca hát tốt cùng với DJ ưu tú, đều dùng giá cao mà mời về. Về sau, Khương Sâm không biết từ đâu kéo về một vũ đoàn Nga La Tư xinh đẹp để trợ trận. Việc đó quả thật đã tăng danh vọng của hai sàn nhảy lên thật lớn, rất nhiều người mộ danh mà đến. Về phương diện khác để hấp dẫn khách hàng, Tạ Văn Đông âm thầm bán ra bạch phiến. Độ tinh khiết cao, giá cả vừa phải, đều là những nguyên nhân trong đó.

Sàn nhảy Nhiệt Huyết dần dần náo nhiệt, trực tiếp ảnh hưởng đến sinh ý của hai nhà phụ cận. Nhiều lần đã đến náo loạn nhưng đều bị Long đường huynh đệ trông coi đuổi đi. Có một lần nghiêm trọng nhất là ý đồ phóng hỏa trong đêm khuya thiêu hủy Nhiệt Huyết, may mắn là phát hiện kịp thời, mới không xảy ra việc bị hủy hoại trong chốc lát. Tạ Văn Đông phái Khương Sâm âm thầm điều tra nội tình của hai nhà kia, phát hiện một nhà là do một gã tên gọi Khúc Phi trông giữ, không có thành lập bang hội. Một nhà còn lại là do một tổ chức tên Luyện Hồn bang trông giữ. Tên đầu tiên không có gì để nói, nhưng bang hội phía sau đã khiến cho Tạ Văn Đông chú ý.

Luyện Hồn bang ở thành phố H không có danh tiếng gì, thậm chí có thể nói là trên hắc đạo không có mấy người nghe qua cái tên này. Nhưng chung quy Tạ Văn Đông vẫn cảm thấy cái tên của bang hội này kì quái, dường như có chút liên hệ cùng với Thu Hồn bang. Đây chỉ là suy đoán của hắn, cũng không có chứng cứ xác thực. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Tạ Văn Đông vẫn quyết định khai đao với hai sàn nhảy này đầu tiên, xác lập địa vị của mình ở hắc đạo thành phố H.

Vào một ngày hai người Tạ Văn Đông cùng Tam Nhãn ngồi ở Tân Thế Kỷ uống rượu nói chuyện phiếm, Văn Tư ngồi cách Tạ Văn Đông không xa. Sàn nhảy phát âm nhạc nhẹ nhàng, có một người trẻ tuổi rất đẹp trai đang ở đây biểu diễn bài "tâm thái nhuyễn" (nhẹ dạ). Tạ Văn Đông một bên vừa thưởng thức, một bên cùng trao đổi về chuyện hai sàn nhảy bên cạnh Nhiệt Huyết cùng với Tam Nhãn.

Tạ Văn Đông nói ra nghi vấn, cảm thấy Luyện Hồn bang khả năng là có liên hệ cùng với Thu Hồn bang, Tam Nhãn không cho là đúng nói:

- Có liên hệ thì đã làm sao chứ, dẫm một cước lên hai cái bánh bao, không có cái nào còn nguyên vẹn cả. Nếu muốn chúng ta tiêu diệt luôn hai cái bang hội này đi. Không phải chúng nói có Hồn tổ Nhật Bản làm chỗ dựa sao, để xem người Nhật Bản thì có chỗ nào hơn người!

Tạ Văn Đông cười hỏi:

- Ngươi có biết lai lịch cùng thực lực của Hồn tổ không?

Tam Nhãn lắc đầu, nghi vấn nhìn Tạ Văn Đông, lẩm bẩm nói:

- Đông ca, anh biết sao?

Tạ Văn Đông cười ha hả nói:

- Nếu như ta biết ta đã sớm động thủ từ lâu rồi. Chính bởi vì chúng ta không biết chút gì cả, cứ tùy tiện động thủ có thể sẽ chịu thiệt thòi. Nếu cẩn thận thì chẳng bao giờ phải chịu thiệt cả!

Tam Nhãn khó hiểu, hỏi:

- Chúng ta cần phải làm thế nào đây? Điều tra hồn tổ sao?

Tạ Văn Đông trầm tư một hồi, lắc đầu:

- Chỉ sợ không dễ dàng điều tra như vậy, đối với Thu Hồn bang chúng ta cũng biết rất ít, hiểu biết về chúng cơ bản cũng giống như trên giang hồ đồn đại không sai biệt lắm!

Uống một hớp rượu rồi nói tiếp:

- Ta nghĩ trước tiên cứ tiêu diệt Khúc Phi trước đã, giữ lại cũng phiền phức!

Tam Nhãn gật đầu vâng dạ:

- Khúc Phi cũng tương đối dễ đối phó. Thực lực bình thường, nhưng chung quy hắn luôn coi chúng ta là người ngoại địa dễ bắt nạt, cứ ba ngày hai bữa lại tìm đến quấy rối. Con bà nó, trước hết thịt hắn!

Tam Nhãn suy nghĩ một chút lại nói:

- Đông ca, chúng ta cũng không thể để cho bọn Thu Hồn bang quá bình yên được, em nghĩ biện pháp phóng hỏa một địa bàn của bọn chúng có được không?

Tạ Văn Đông cười nói:

- Cái này có thể cân nhắc! Ha ha!

Lúc này Tam Nhãn ngẩn người, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa, trong mắt có chút mơ hồ. Tốt nhất là nên nói với Tạ Văn Đông:

- Đông ca, anh xem người trung niên đứng ở cửa kia, như thế nào em lại cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt!

Tạ Văn Đông nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa chính có đứng một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người tráng kiện, đang nhìn ngó bốn phía xung quanh. Vừa lúc gặp phải ánh mắt của Tạ Văn Đông, người nọ biến sắc, vội vàng xoay người đi ra phía ngoài cửa.

Hắn là ai? Tạ Văn Đông bất giác đứng lên, tên này khẳng định là đã gặp qua, ở trong đầu vẫn có ấn tượng, nhưng mà gặp qua ở đâu thì nhất thời không nhớ nổi. Tạ Văn Đông đầu óc thông mình, không dám nói cứ gặp qua là không quên, nhưng nhớ người thì vẫn còn rất chuẩn. Tạ Văn Đông chậm rãi gõ gõ trán, một khuôn mặt đột nhiên hiện lên trong đầu, là hắn!!!

Tạ Văn Đông vội vàng nói với Tam Nhãn:

- Mau đuổi theo, không thể để cho hắn chạy!

Mặc kệ Tam Nhãn có nghe rõ hay không, vội vã lao ra ngoài chạy đi. Tam Nhãn không minh bạch, thấy Tạ Văn Đông chạy ra ngoài, vội vàng cùng Văn Tư chạy theo sau hắn, âm thầm suy nghĩ, người đó là ai nhỉ?

Sau Tạ Văn Đông chạy ra, liếc mắt nhìn thấy người nọ đang chạy về phía một chiếc xe con cách đó không xa. Hắn vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa rút chủy thủ. Thể lực người kia thua kém Tạ Văn Đông, cự ly càng ngày càng gần.

Hai người hầu như song song chạy đến bên chiếc xe con, Tạ Văn Đông hạ quyết tâm, cho dù là ban ngày cũng phải khử được tên này! Mãnh liệt lao về phía trước, chủy thủ đâm thẳng vào hậu tâm người nọ. Ngay khi mũi dao còn cách y phục của người này ba thốn, cửa xe đột ngột mở ra, bên trong chĩa ra ba khẩu súng.

Tạ Văn Đông khóe mắt nhìn thấy rõ ràng, trong đầu "ông" một tiếng, thầm kêu bị lừa! Không kịp ngẫm nghĩ nữa, theo bản năng ngã ra ngay tại chỗ, lăn vào trong gầm xe. Bên tai truyền đến ba âm thanh mỏng manh vang lên. Người nọ không bị Tạ Văn Đông đâm trúng, sợ hãi vội vàng ngồi vào trong xe, cả người đầy mồ hôi lạnh. Ba người bên trong xe thấy Tạ Văn Đông phản ứng quá nhanh, dưới tình huống không hề chuẩn bị lại có thể tránh thoát được ba phát bắn lén, trong lòng cùng cả kinh, thầm kêu đáng tiếc. Lúc này Tam Nhãn cùng Văn Tư đã từ phía sau chạy tới, hét lớn một tiếng, đồng thời rút súng ra.

Chiếc xe con không có dừng lại mà cấp tốc lao đi. Tạ Văn Đông trốn ở dưới gầm xe tận lực ép sát thân thể vào mặt đất, trông thấy ô tô chạy qua trên người mình, trái tim nhảy loạn lên, thầm than nguy hiểm thật! Trên đỉnh đầu mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.

Tam Nhãn chạy đến bên cạnh Tạ Văn Đông, kéo hắn dậy lo lắng hỏi:

- Đông ca, anh không sao chứ?

Tạ Văn Đông lắc đầu, ảm nhiên nói:

- Xem ra sau này chúng ta rất khó có được những ngày bình yên rồi!

Tam Nhãn vội hỏi:

- Đông ca, tên kia là ai? Em thấy hắn cố ý hấp dẫn anh ra ngoài. Tên này nhìn rất quen mắt, nhất thời em không nghĩ ra.

Tạ Văn Đông nói:

- Không cần phải nghĩ, trước đây hắn là lão đại của một trong tam đại cự đầu Huynh Đệ minh của hắc bang thành phố J --- Bàng Kiến! Thật không ngờ sau khi mất tích hắn lại chạy tới thành phố H, có tên này ở đây, về sau chúng ta phải cẩn thận một chút. Nếu như ta đoán không sai, Mãnh Hổ bang đã biết chúng ta ở chỗ này rồi!

Nói xong, Tạ Văn Đông thở dài một tiếng.

Tam Nhãn bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Không sai, tên này đúng là Bàng Kiến. Em đã xem qua ảnh của hắn! Thảo nào em thấy hắn rất quen mắt! Đông ca, chúng ta làm gì bây giờ?

Tạ Văn Đông cười lạnh nói:

- Nếu như không giấu diếm được thân phận nữa thì đơn giản cứ đại chiến một hồi. Lát nữa ngươi gọi các huynh đệ trong nhà đến đây, chỉ lưu lại Lưu Ba cùng Hạo Nhiên giữ nhà là được!

Tam Nhãn vội vàng kêu vâng.

Tạ Văn Đông ngẩng đầu nói:

- Ta nói rồi, ai ngăn cản con đường của ta ta sẽ đập nát hắn! Hừ hừ, chờ xem!