Quyển 3 - Chương 23



Chờ sau khi Kim Dung rời khỏi đây, lão giả mới nói với Tạ Văn Đông:

- Ta biết trong lòng cháu có rất nhiều nghi vấn, ta sẽ chậm rãi giải thích cho cháu. Trước tiên là nói về khởi nguyên của Hồng môn đi.

Nói xong, lão giả kéo Tạ Văn Đông cùng ngồi lên giường.

- Sự sáng lập Hồng môn cần phải kể đến thời Minh mạt Thanh sơ, Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh vào chiếm đóng, giang sơn Đại Minh bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Duyên Bình quận vương Trịnh Thành Công trú đóng ở Phúc Kiến, kháng Thanh phục Minh, tiếp đó lại vượt biển giành lấy Đài Loan, tiếp tục kháng Thanh. Ở Đài Loan sáng lập ra Kim Thai Sơn, Minh Viễn Đường, Hán Hinh Hương, Vãn Lãn Thủy, cùng với đại thần tướng soái kết nghĩa làm huynh đệ khác họ, các binh lính cũng đồng thời tuyên thệ, đây chính là bắt đầu khai sơn lập đường Hồng môn.

Tạ Văn Đông tuy biết Hồng môn là bang hội thuộc hàng nguyên lão của Trung Quốc, nhưng không biết khởi nguyên lại là do Trịnh Thành Công vì phục Minh mà kiến lập nên, dần dần có hứng thú đối với Hồng môn, chăm chú nghe lão giả kể lại.

- Lúc đó khẩu hiệu bí mật của Hồng môn là ‘minh đại phục hưng nhất’, ngụ ý là ‘nhất tâm phục Đại Minh’. Lấy niên hiệu của Minh thái tổ Chu Nguyên Chương là ‘Hồng Vũ’ làm tiêu chí, cũng lấy ‘Hồng Anh’ làm biệt hiệu khai sơn tổ sư của Hồng môn, ngụ ý là ‘Hồng Vũ môn hạ anh hùng bối xuất’ (môn hạ của Hồng Vũ anh hùng xuất hiện lớp lớp). Hồng môn tổ chức phát triển rất nhanh, ảnh hưởng cực lớn, các tỉnh đều bắt đầu bí mật liên hợp lại, trước sau xuất hiện Tam Điểm hội, Tam Hợp hội, Chủy Thủ hội, Song Đao hội, Hồng Thương hội, Đại Đao hội , Tiểu Đao hội cùng tổ chức kháng Thanh phục Minh. Đồng thời trong lúc đạo giáo phát triển cũng bí mật tổ chức phản Thanh phục Minh, sáng lập ra ‘Bạch môn’, về sau phát triển biến thành các tổ chức Bạch Liên giáo, Hồng Đăng chiếu, Hồng Thương hội.

Tam Hợp hội? Tiểu Đao hội? Bạch Liên giáo? Tạ Văn Đông âm thầm kinh hãi, những bang hội thường xuyên nghe thấy này vậy mà đều xuất ra từ Hồng môn, thật có chút khiến người ta không tin được. Tạ Văn Đông vội vàng hỏi:

- Ông cụ, những bang hội này bây giờ có còn không?

Lão giả cười nói:

- Cháu hãy nghe ta nói xong đã, chuyện về Hồng môn còn nhiều lắm, ví như năm đó Tôn Văn tiên sinh cùng với Trịnh Sĩ Lương tại Đàn Hương Sơn lập nên ‘Trí Công đường’, sau đó lại lấy thân phận là ‘đại ca Hồng môn’ đi sang Boston nước Mĩ tiến hành hoạt động cách mạng!

Tạ Văn Đông nghe xong cằm thiếu chút nữa thì rớt xuống, ngay cả đến Tôn Trung Sơn cũng đều dựa vào Hồng môn, chỉ là trong các sách lịch sử chưa từng đề cập tới. Lão giả nói tiếp:

- Sau khi Duyên Bình Vương thành lập Hồng môn, tiếp đó lại thành lập Thanh bang, về sau phổ biến rộng khắp Chiết Giang cùng Hà Bắc, Thượng Hải lại càng là trung tâm, có các đầu mục chủ yếu nổi dang như là nhóm người Diệp Trừng Trung, Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sanh. Sau khi Trung Quốc mới thành lập, Hồng môn cùng Thanh bang đều dần dần xuống dốc, đặc biệt là Thanh bang, các đầu mục của nó phần lớn là thân tín của Quốc dân đảng, đã chịu đả kích lớn nhất, bây giờ cũng không tìm thấy nữa.

Tạ Văn Đông hỏi:

- Vậy Thanh bang thành phố J là…?

- Ha ha!

Lão giả cười nói:

- Kêu Thanh bang cái gì chứ, chỉ là có cái tên giống Thanh bang mà thôi!

- A!

Tạ Văn Đông thầm mắng mình quá đần độn, nếu như thực sự là Thanh bang thì sao có thể để mình chiếm đoạt được chứ!

- Vậy Hồng môn sau này thế nào?

Thần sắc lão giả ảm đạm đi, lẩm bẩm nói:

- Từ sau khi Thanh triều diệt vong, Hồng môn đã đạt được mục đích chính trị, từ đó bắt đầu dần dần xuống dốc. Sau đó lại đến Trung Quốc mới thành lập, mặc dù không phải chịu đả kích quá lớn, thế nhưng dưới tình hình lúc đó vẫn phải chịu đè áp ở khắp nơi. Lại tiếp tục về sau, bởi vì nội bộ phân tranh vô cùng kịch liệt nên một đã phân thành hai. Phân Hồng môn nam bắc hai nhà. Nam bắc không thể hòa hợp, phân tranh không ngừng, không biết đã có bao nhiêu huynh đệ Hồng môn đã chết ở trong tay người nhà. Ài! Thời huy hoàng của Hồng môn đã qua, dần dần bị chìm ngập trong dòng sông lịch sử rồi!

Tạ Văn Đông nghi vấn nói:

- Vậy… vậy ông là…?

Lão giả nói:

- Ta là đại ca của Bắc Hồng môn, nếu như tính ra hẳn có thể xem như là đại ca đời thứ hai mươi chín của Hồng môn!

Tạ Văn Đông thất kinh, ông cụ từng dạy cho mình hai tháng thái cực quyền lại có thể là Hồng môn lão đại, lòng ngưỡng mộ đối với lão tự nhiên mà sinh, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:

- Lão đại gia!

Lão giả xua tay cười nói:

- Cháu không phải là đệ tử Hồng môn, ta cũng không phải là sư phụ của cháu, không cần khách khí với ta, chúng ta chỉ xem là bạn vong niên thôi, ha ha!

Tạ Văn Đông đối với sự thoải mái của lão giả rất bội phục, trong lòng vẫn còn có nghi vấn hỏi:

- Lão đại gia, nếu như ông là Bắc Hồng môn lão đại, vậy hẳn là với hắc bang phương bắc thập phần quen thuộc. Vì sao Dung Dung bị bắt ông không phái người đi cứu nàng? Hơn nữa nàng là cháu nội của ông, người bảo hộ hẳn là không ít chứ?

Lão giả lắc đầu nói:

- Nam Bắc Hồng môn lấy dòng Trường Giang để phân định, thuộc phía bắc gọi là Bắc Hồng môn, thuộc phía Nam gọi là Nam Hồng môn. Lão phu tuy là Bắc Hồng môn, nhưng bởi đông bắc kinh tế lạc hậu, thế lực của chúng ta vẫn chưa phát triển đến nơi đó. Đối với các tổ chức bang hội nơi đó cũng không biết mấy.

Nói xong, lão giả thở dài nói:

- Ta cả đời cũng chỉ có một đứa con trai, vốn tưởng hắn có khả năng tiếp nhận vị trí của ta, tiếc rằng từ nhỏ hắn đã không thích thú gì sinh hoạt của hắc bang, mà hướng tới cuộc sống của người bình thường. Về sau hắn bị ta làm cho nổi nóng, nhất định kéo con dâu ta cùng nhau tới thành phố H định cư. Ta tới nơi này khuyên bảo hắn nhiều lần, nhưng không thể nào khiến hắn quay về được, về sau ta cũng hết hi vọng, để tùy hắn thôi. Sau đó ta đột nhiên nhận được tin tức Dung Dung mất tích mới vội vàng tới thành phố H, phái người dò hỏi mọi nơi, nhưng cũng không có kểt quả. Chỉ là sau đó vào cuối tuần, Dung Dung lại được một đệ tử đưa về, ta hỏi ra mới biết, nguyên lai là được cháu cứu. Nhưng bởi vì lúc đó việc của Hồng môn quấn lấy thân, vô pháp lập tức đi tạ ơn cháu, không nghĩ tới một đoạn thời gian sau đã là hai năm. Ha ha!

Lúc này trong lòng Tạ Văn Đông mới hiểu được đại khái, cười nói:

- Lão đại gia, nếu như khi ông luyện thái cực cháu không chủ động đến hỏi ông, ông sẽ làm sao, vẫn sẽ nghĩ biện pháp khác để tiếp cận cháu chứ?

Lão giả nghe xong cười ha hả nói:

- Văn Đông, có lẽ tuổi của ta lớn rồi nên có chút mê tín. Ta tin tưởng vào duyên phận. Ngày đầu tiên khi ta nhìn thấy cháu, ta đã biết là hai ta hữu duyên! Ha ha!

Lão giả đổi đề tài nói:

- Cùng cháu tiếp xúc gần ba tháng, ta cảm thấy cháu tâm kế quá sâu, mặc dù không có biểu hiện ra ở trước mặt ta. Biết là thế, nhưng quá trình cháu cứu Dung Dung đối với ta ấn tượng quá sâu. Vạn ác da^ʍ đứng đầu, lúc đó dưới hoàn cảnh ấy cháu không chiếm tiện nghi của Dung Dung, chí ít chứng minh được tâm của cháu vẫn còn biết đến hai chữ lương tâm!

Tạ Văn Đông âm thầm cười khổ. Bản thân hắn cũng rất ghét cái chữ ‘da^ʍ’ này, điều đó chính là nguyên nhân mà Văn Đông hội phát triển lớn mạnh cho tới trình độ bây giờ, nhưng vẫn không kiếm một phân tiền nào ở trên người nữ nhân, điều này ngoài bang hội của hắn ra thì rất ít gặp. Hai là khuynh hướng tuổi tác của nữ nhân trong lòng Tạ Văn Đông, khi đó hắn có thể sản sinh ‘thú tính’ đối với Kim Dung chỉ có mười bốn tuổi mới là lạ. Đương nhiên lời này hắn sẽ không nói với lão nhân, cười nói:

- Cháu nghĩ dưới tình huống đó mà làm ra chuyện như vậy, sợ rằng ngay cả súc sinh cũng không bằng!

Lão giả nghe xong tán thưởng điểm đầu nói:

- Hảo! Người trẻ tuổi mà có được quan niệm như vậy là rất tốt. Chữ sắc phía trên có một cây đao, hại người hại mình! Hi vọng về sau cháu cũng có thể làm được như lời nói ngày hôm nay!

Tạ Văn Đông gật đầu thụ giáo.

Lão giả vỗ vỗ vai Tạ Văn Đông, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói rằng:

- Cháu cũng đói bụng rồi! Ta sẽ đi gọi người bưng cơm lên!

Nói xong, lão giả ra khỏi phòng.

Chỉ chốc lát, Kim Dung cùng một gã đại hán đi vào. Đại hán bưng một cái khay lớn, mặt trên có mấy loại đồ ăn, đặt ở trên bàn sau đó rời đi.

Kim Dung cười hì hì kéo Tạ Văn Đông nói:

- Đại ca ca, mau tới ăn cơm đi!

Tiếng gọi đại ca ca này vẫn giống như năm đó, khiến cho Tạ Văn Đông bất giác ngẩn ngơ, chuyện cũ ba năm trước phảng phất như mới ngày hôm qua. Kim Dung thấy Tạ Văn Đông sững sờ, vội vàng hỏi:

- Đại ca ca, anh làm sao vậy? Khó chịu hả?

Tạ Văn Đông lắc nhẹ đầu, mỉm cười nói:

- Không có gì! Chúng ta ăn cơm đi!

Kim Dung cười nói:

- Em đã sớm ăn xong rồi. Nhanh ăn đi, để lâu nguội mất!

Tạ Văn Đông ‘ừ’ một tiếng, nhìn thấy đồ ăn đầy đủ sắc, hương, vị, bụng thật sự thấy đói cồn cào, bèn ngồi xuống chậm rãi ăn cơm. Kim Dung ngồi đối diện hắn, hai tay chống cằm tựa ở trên bàn, cười hi hi nhìn Tạ Văn Đông.

- Nhìn đủ rồi chứ? Nhìn nữa anh sẽ xấu hổ đó!

Tạ Văn Đông vừa ăn vừa nói, ánh mắt cũng không ngước lên.

Kim Dung nghe xong có chút xấu hổ, sắc mặt phớt hồng, làm nũng nói:

- Người ta đã nhiều năm như vậy không thấy anh, trong lòng mong nhớ muốn nhìn xem anh có gì thay đổi thôi mà!

Tạ Văn Đông cố tình tức giận nói:

- Vậy vì sao em không đến thành phố J gặp anh?

Kim Dung vội vàng nói:

- Không phải em không muốn đi, là gia gia, cha mẹ không cho em đi!

Tạ Văn Đông biết sau khi việc đó xảy ra, người nhà Kim Dung sẽ trông nom nàng nhiều hơn, làm sao có thể để cho nàng đến thành phố J được, Tạ Văn Đông cười nói:

- Vậy em thấy anh có thay đổi gì không?

Cái đầu nhỏ của Kim Dung tiến sát lại Tạ Văn Đông, tỉ mỉ nhìn trên dưới trái phải, một lát sau mới nói:

- Không có thay đối gì cả. Chỉ là vóc dáng cao hơn một chút. Em thích con trai cao lớn!

Kim Dung thấy Tạ Văn Đông mỉm cười nhìn mình, đột nhiên nhận ra mình lỡ mồm, lấy tay che mặt không dám nhìn Tạ Văn Đông.

Nhìn bộ dạng xấu hổ của Kim Dung, Tạ Văn Đông cười ha hả, cảm thấy nàng vẫn giống như trước đây, thời gian không làm mất đi vẻ ngây thơ của nàng.

Khuôn mặt của Kim Dung đỏ lên lớn tiếng nói:

- Không cho cười!

Tạ Văn Đông vẫn cười như cũ.

Tạ Văn Đông ở lại chỗ này thêm một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Văn Đông cáo từ lão giả, dù sao bang hội vẫn còn rất nhiều việc chờ hắn xử lý, không thể ở đây lâu được. Lão giả cũng không miễn cưỡng, phái người đưa hắn về. Trước khi đi, lão giả gọi gã đại hán đã đưa Tạ Văn Đông đến, nói với Tạ Văn Đông:

- Hắn gọi là Đông Tâm Lôi, thuộc hàng đệ tử cao thủ đứng đầu Hồng môn, tình cảnh hiện tại của cháu quá nguy hiểm, để hắn đi theo bên cạnh cháu như vậy ta cũng yên tâm hơn nhiều!

Tạ Văn Đông vội vàng nói tạ ơn:

- Đa tạ lão đại gia, thế nhưng về sau cháu sẽ cẩn thận hơn một chút, có lẽ cũng không cần Lôi huynh phải bảo hộ đâu!

Lão nhân lắc đầu nói:

- Như vậy sao được, đừng thấy bề ngoài tiểu Lôi hung mãnh, thế nhưng hắn tâm tư tinh tế, trước khi vào Hồng môn đã là đỉnh cấp sát thủ, kinh nghiệm phong phú, đối với ám sát rất quen thuộc!

Tạ Văn Đông ngẫm lại cũng đúng, biết ơn hướng lão nhân thi lễ thật sâu. Lão nhân cười ha ha tiếp thu, trong lòng có tính toán của chính lão.

Vừa muốn rời đi, áo của Tạ Văn Đông đã bị Kim Dung nắm lấy, nàng có vẻ không muốn nói:

- Đại ca ca, sao lại đi nhanh như vậy, ở thêm vài ngày nữa đi!

Không đợi Tạ Văn Đông trả lời, lão giả cười nói:

- Dung Dung, để Văn Đông đi thôi! Cùng ở trong một thành phố, lúc rảnh rỗi tự nhiên sẽ đến thăm cháu!

Tạ Văn Đông gật đầu biểu thị đồng ý, lần thứ hai cáo từ lão giả cùng Kim Dung. Đông Tâm Lôi lái xe đưa Tạ Văn Đông trở về Tân Thế Kỷ.

Ở đây sớm đã đứng đầy người, sàn nhảy tạm thời đình chỉ kinh doanh. Huynh đệ các đường tụ tập ở bên ngoài vũ trường, kêu gào vì Đông ca báo thù, tìm Thu Hồn bang cùng Hồn tổ tính sổ. Cuối cùng Tam Nhãn bị mọi người làm cho phát bực, hét lớn một tiếng:

- Mẹ nó, câm hết cho ta!

Nói xong, lôi ra khai sơn đao quát lên:

- Ai còn nói nữa ta sẽ chém hắn!