Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bài Vị Của Tôi Đã Trở Thành Báu Vật Của Ông Trùm Đồ Cổ

Chương 1-1: Tiểu thiếu gia nhà họ Minh.

Chương Tiếp »
"Mẹ kiếp, đúng là một đám vô tâm." Đêm khuya, trên con đường vắng và lạnh lẽo, Minh Nhất đang trút giận vào một gốc cây.

Vốn dĩ cả dám hẹn nhau tối nay đi chợ ma phía nam thành nhưng rồi lại nhắn tin bảo sẽ ở nhà với vợ, để cậu đợi một mình hơn nửa tiếng.

Thật kỳ lạ khi nói rằng những người này khi chết đều độc thân, vậy mà không hiểu tại sao bây giờ họ lại có vợ?

Minh Nhất lại đá và gốc cây, nghĩ rằng không có ai đi cùng nên tự mình đi cũng chán, đành quay lại ngủ tiếp.

Đang lúc cậu đang suy nghĩ, đột nhiên từ xa có giọng nói vang lên: "Ngươi đứng lại mau!"

Nghe thấy âm thanh, Minh Nhất vô thức nhìn lên và nhìn thấy một con ma tà ác đầy máu và đang sung sướиɠ chạy về phía cậu từ xa.

Minh Nhất còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhanh chóng túm lấy cậu, uy hϊếp tiểu tử đang đuổi theo: "Không được đuổi theo, nếu không ta sẽ ăn hắn."

Tiểu tử truy đuổi mặc áo dài, trên đầu đội mũ đen, tay cầm dây xích khoá hồn, bên thắt lưng treo đèn l*иg, vẻ mặt tức giận, đang định chửi bới. Nhưng khi hắn nhìn rõ được tiểu quỷ trong tay ác ma là ai, hắn liền dừng lại và nhắc nhở ác ma đằng sau: "Đó là tiểu thiếu gia nhà họ Minh."

Ác ma ở xa lại không nghe rõ hắn nói những gì, hắn chỉ cảnh giác nhìn quỷ sai, hoàn toàn không biết mặt con ma nhỏ bán đang bóp cổ càng ngày trở nên vô cảm.

Quỷ sai ân cần nhắc nhở: "Ta khuyên ngươi nên theo ta với âm phủ để chịu phạt, nếu không sau này hối hận cũng đã muộn rồi."

Ác quỷ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đùa ta à? Ta cuối cùng cũng thoát khỏi địa ngục tại sao phải quay về?

Ngươi về mà mơ giấc mộng xuân của ngươi đi."

Mùi tanh của ác quỷ kí©h thí©ɧ mũi của Minh Nhất, khiến cậu cảm thấy buồn nôn và càng tức giận hơn.

Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng càng trở nên u ám: "Buông ra."

Thay vì buông tay, ác quỷ càng bóp chặt hơn và trầm giọng cảnh cáo: "Ngươi đứng im cho ta."

Quỷ sai nhìn thấy cảnh tượng này, theo bản năng lùi lại nửa bước, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ rõ vẻ sợ hãi, trong mắt quỷ sai lại có thêm chút thương hại.

Con ác quỷ ngu ngốc này xong rồi.

Khi ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu quỷ sai, một tiếng hét đột ngột vang lên bên tai.

Ác quỷ vừa nãy đang giữ cổ tiểu quỷ bây giờ đang cắm đầu xuống đất, cánh tay phải bị Minh Nhất vặn gãy khi cậu tăng thêm lực.

Ác quỷ gào thét dữ dội, trong nháy mắt cánh tay hắn bị xé toạc và bị ném sang một bên như cỏ rác.

"Ngươi thật xấu xí, còn dám dùng bàn tay bẩn thỉu này chạm vào ta, thật là ghê tởm." Minh Nhất chán ghét dẫm lên lưng ác quỷ, Ngăn cho hắn động đậy, nghiêng đầu hỏi quỷ sai: "Làm cái gì đấy? Con ma này là gì?"

Quỷ sai cũng có chút sợ hai trước cảnh tượng này, nuốt nước bọt giải thích: "Hắn là một con ác quỷ chạy trốn khỏi âm phủ, hắn đã ăn rất nhiều linh hồn trên đường. Chúng tôi được lệnh bắt hắn."

Minh Nhất nhướng mày lẩm bẩm: "Ác quỷ."

Quỷ sai không hiểu được ý nghĩa sau câu lẩm bẩm của hắn, trong lòng không ngừng chửi rủa. Minh Nhất cong môi, lộ ra hai đốm đồng tiền. Cậu ấy cười lên trông rất đẹp và dễ thương, nhưng hành động tiếp theo của cậu ấy thì không dễ thương nổi.

Bàn chân trên lưng ác ma như một ngọn núi để hắn xuống khiến hắn không thể cử động được, không chịu bỏ cuộc, hắn cố vùng vẫy một cách mạnh mẽ và rồi đột nhiên cảm thấy một bên đùi của mình được người ta cầm lấy, bị xé toạc một cách không thương tiếc.

Toàn bộ linh hồn của hắn như thể bị đứt ra, vẻ mặt ác ma trong nháy mắt trở nên hung ác, tiếng chửi rủa chuyển thành tiếng hú hét, cho đến khi chân của hắn không còn chịu được lực lớn, hoàn toàn bị tách ra khỏi cơ thể giống như cánh tay bị gãy, bị ghê tởm vứt xuống đất.

Quỷ sai ở bên cạnh, sắc mặt trở nên vặn vẹo, quay mặt đi không dám nhìn thẳng.

Thấy Minh Nhất không có ý định dừng lại, ác quỷ cuối cùng cũng không chịu được đau đớn, kêu lên với quỷ sai: "Ngài quỷ sai, cứu tôi với! Tôi sai rồi, tôi có lỗi, tôi có lỗi, tôi muốn quay trở lại địa ngục. Aaaaaaaaa. Làm ơn giúp tôi với!"

Hắn thấy con ma này có vẻ yếu ớt nên mới dám bước tới uy hϊếp nó. Ai mà ngồi con ma tưởng chừng như yếu đuối lại tàn nhẫn đến thế, dùng tay xé nát tay chân của hắn, quá tàn nhẫn.

Là bởi hắn ngu ngốc không nghe theo lời quỷ sai, bây giờ hắn hối hận rồi.

Quỷ sai thầy hắn như vậy, không đành lòng khuyên nhủ: "Thiếu gia ngài xem... không thì hôm nay ngày có thể bỏ qua cho hắn được không. Tôi phải dùng hắn báo cáo với ngài vô thường."

Minh Nhất nghe vậy, đá ác quỷ vào chân quỷ sai: "Trả cho anh."

Quỷ sai liên tục cảm ơn, nhặt dây xích khóa hồn lên, trói con ác quỷ lại, chuẩn bị rời đi.

Lúc này Minh Nhất đột ngột lên tiếng: "Chờ một chút!"

Quỷ sai dừng lại, có chút nịnh nọt hỏi: "Minh thiếu gia, có chuyện gì không?"

Minh Nhất lễ phép hỏi: "Anh có mang theo tiền không?"

"A." Quỷ sai giật mình: "Có mang theo."

Minh Nhất chỉ vào ác quỷ: "Trước tiên trói nó vào cây, ngươi đi với ta đến chợ ma mua một ít đồ."

Quỷ sai liếc nhìn ác ma bị ngất vì đau, có hơi do dự: "Cái này..."

Minh Nhất cau mày: "Việc của người gấp lắm sao?"

Quỷ sai: "Tôi không vội, chỉ sợ hắn lại bỏ trốn thế thì tôi không biết giải thích thế nào với cấp trên của mình."

Con ma ác này được lệnh bắt giữ bởi ngài vô thường. Ông muốn đưa con ma ác này về càng sớm càng tốt để tránh mọi rủi ro trên đường đi.

Minh Nhất liếc nhìn con ác quỷ, cười lạnh nói: "Ngươi dám chạy?"

Ác quỷ đang muốn ngất vì đau, đột nhiên tỉnh lại, kinh hãi hét lên: "Không dám, không dám, ta không dám chạy trốn đâu."

"..." Quỷ sai lại nói: "Dù hắn không dám chạy trốn, thì cũng sẽ bị quỷ sai khác nhìn thấy bắt đi."

Sau đó tiền của anh ta sẽ đổi chủ.

Quỷ sai không dám nói tiếp.

Minh Nhất tặc lưỡi không kiên nhẫn, nhìn xung quanh và nhìn cánh tay bị chặt đứt trên mặt đất, cậu chỉ vào một cái cây bên đường, nói với quỷ sai: "Buộc nó lên đó đi."

Một lúc sau, quỷ sai nhìn vào dòng chữ: "Ai dám động vào hắn sẽ chết" được viết bằng máu trên mặt đất, bên trên là con quỷ bị treo lủng lẳng trên cây. Quỷ sai cảm thấy rùng mình, anh ta còn có cảm giác cánh tay đau âm ỉ.
Chương Tiếp »