Chương 1-2: Tiểu thiếu gia nhà họ Minh.

Ở chợ ma.

Minh Nhất chắp tay sau lưng, ngân nga một giai điệu, đôi mắt đen láy không ngừng nhìn xung quanh, chọn ra những món đồ nhỏ khiến mình thích thú.

Quỷ sai đi theo sau từng bước một, trên tay cầm mấy cái túi to phồng, vẻ mặt chết lặng.

Từ lâu đã nghe nói thiếu gia nhà họ Minh nổi tiếng là kẻ hay bắt nạt, khi không vui còn dám nhổ cả râu của Diêm Vương.

Nếu có con ma quỷ mù nào chọc giận cậu, thì sẽ bị cậu đánh chết.

Giống như con ác quỷ vừa rồi, tay chân bị xé toạc, bị trói lên cây chịu đựng cơn đau đớn đó tứ chỉ bị đứt khỏi cơ thể, e rằng sau này đầu thai sẽ trở thành một tên khuyết tật.

Càng nghĩ quỷ sai càng trở nên tuyệt vọng.

Đêm nay hắn ra ngoài bắt mà, căn bản không mang theo nhiều tiền, cùng tiểu bá vương này đi dạo, trong túi cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nhưng vị tiểu thiếu gia này hình như còn chơi chưa đủ.

Anh ta nên giải thích thế nào để chạy đi càng sớm càng tốt.

Nếu nói không đúng, vì thiếu gia này không vui, hắn có bị đánh nhừ tử không?

Càng nghĩ anh càng cảm thấy tiểu thiếu gia này có thể lắm.

Tính tình vị tiểu thiếu gia này không sợ bất kỳ thứ gì, hẳn có rất ít chuyện hắn không dám làm.

Quỷ sai càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng đau lòng.

Minh Nhất đang vui vẻ mua sắm thì nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ, cậu bối rối quay lại, thấy quỷ sai đang đi phía sau đang cố kìm nén tiếng khóc.

Cậu bối rối hỏi: "Có chuyện gì với anh vậy?"

Quỷ sai khịt mũi, do dự: "Tôi... Tôi hết tiền rồi."

Minh Nhất dừng một chút, liếc nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay, tiếc nuối nói: "Ồ, chúng ta không có tiền vậy về thôi, cũng vừa kịp lúc."

Quỷ sai sửng sốt, cậu chủ đầu gấu này dễ nói chuyện như vậy sao?

Minh Nhất không để ý đến sự ngạc nhiên của anh, quay người lấy giấy bút từ ông chủ quán bên cạnh, hỏi quỷ sai: "Anh tên gì?"

Quỷ sai không hiểu: "Dạ?"

Minh Nhất lặp lại: "Ta hỏi tên anh là gì?"

Quỷ sai sợ đến mức gần như quỳ xuống trước mặt mọi người, nhăn mặt hỏi: "Tiểu tổ tông, sao ngài cần biết tên tôi?"

Không lẽ vị này định lập một danh sách trừ khử anh ta vì mua sắm chưa đủ vui hay sao?

Minh Nhất không hiểu gì: "Viết giấy nợ. Hôm nay tiêu bao nhiêu tiền? Ta viết giấy nợ cho anh. Anh đến Thành Hoàng bảo ông nội ta trả tiền cho anh."

Quỷ sai đã ngừng khóc, liên tục xua tay: "Không, không, không, tôi không cần tiền đâu."

Minh Nhất nhíu mày nói: "Sao có thể như thế được. Ta không phải người nợ mà không trả."

Quỷ sai không còn cách nào khác nói tên của mình ra, nhìn cậu ấy vui vẻ viết giấy ghi nợ.

Ai mà dám đến gặp Thành Hoàng để đòi nợ chứ?

Minh Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ vai hắn: "Cảm tạ ngày hôm nay đã đi chơi cùng ta. Nhớ đến miếu Thành Hoàng Lâm Thanh để lấy tiền đấy."

Quỷ sai gật đầu một cách rõ ràng nhưng trong lòng lại chẳng hề có ý định đi đòi tiền.

Minh Nhất đút tay vào túi, quay người đi về phía lối ra của chợ, trong miệng ngâm Na một bài hát.

------

Ở cổng chợ ma, có con ma già mặc đạo giáo sờn cũ ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt là một quầy bói toán, lão không ngừng nhìn xem có đối tượng nào lừa được không.

Đột nhiên, lão nhìn thấy một tiểu quỷ đi về phía này.

Tiểu quỷ này còn trẻ và rất tuấn tú, sở hữu đôi mắt đen hình quả hạch, khuôn mặt tròn trịa, khi cười để lộ ra hai lúm đồng tiền ở khoé miệng, trông rất đáng yêu. Cậu vui vẻ, vừa đi vừa ngâm nga hát.

Rõ ràng cậu là con quỷ nhỏ, nhưng lại không vô hồn như con quỷ khác, xung quanh cậu cũng chẳng có oán niệm nào. Cậu là con quỷ rất đặc biệt.

Nhìn bộ đồ cậu mặc trông có vẻ đơn giản nhưng chỉ cần ai có hiểu biết chút cũng có thể nhìn ra từ quần áo đến giày đều là đồ hiệu cao cấp hiện đại.

Đợi đã, đằng sau đứa trẻ này còn có một con quỷ xách túi. Ôi trời, đây phải là một khách hàng lớn hiếm có!

Lão quỷ già xóa hai tay vào nhau, đôi mắt sáng rực, trên khuôn mặt vô hồn có chút vui mừng.

Minh Nhất không biết mình bị con quỷ khác nhắm đến. Cậu tiếp tục đi về phía lối ra thì có một giọng nói già chua chát chặn đường: "Thiếu gia, tôi thấy cậu có tướng mạo tốt, cậu có muốn xem bói không?"

Minh Nhất dừng lại, nhìn về phía lão quỷ già: "Hả! Ngươi là ai? Sao ta chưa thấy ngươi ở đây bao giờ nhỉ?"

Mỗi khi chợ ma mở cửa vào mùng 1 hay 15 tết nguyên đán, cậu đều dẫn bạn bè đến chơi khi không có việc gì làm. Hầu hết những con ma dựng tiệm mở ở chợ này đều trông quen quen, nhưng con ma già này rất xa lạ với cậu.

Quỷ già cười giải thích: "Ta là ma mới qua đời, đến chợ ma để lập nghiệp, bói toán kiếm chút tiền thôi."

Minh Nhất cau mày nói: "Ông định lừa quỷ nào. Bọn họ đã chết cả rồi, cần gì bói toán bói tiếc gì nữa."

Lão quỷ với suy nghĩ không chính đáng phản bác: "Cậu sai rồi, ma quỷ được chia thành ba, sáu, chín cấp. Cậu thấy đấy có ma sống cuộc sống sung túc, không lo cơm ăn áo mặc, còn một số con ma khác lại không có gì, chỉ có cả ngày phiêu đãng trên đường, rồi thê thảm trở thành cô hồn dã quỷ."

Minh Nhất vặn lại: "Đừng có nói linh tinh, khi sống nhìn vận mệnh mình, khi chết xem đạo đức của mình. Bởi vì những con cô hồn dã quỷ ấy đã làm việc xấu khi còn sống, nên sau khi chết lại không có chỗ dung thân. Ngươi chọn nhầm chỗ lừa gạt rồi."

Lão quỷ già: "..."

Tiểu quỷ trông còn rất trẻ, đơn thuần mà không ngờ không dễ lừa gạt.

Nhìn thấy đối phương đứng dậy chuẩn bị rời đi, lão vội vội vàng vàng giơ tay chặn lại: "Khoan đã thiếu gia, ngươi đừng đi vội, ta thấy mặt ngươi hồng hào, gần đây ngươi may mắn sẽ gặp đào hoa đấy."

Ha, lão quỷ già nói xong liền thấy hối hận.

Tại sao mặt ma quỷ lại hồng hào được chứ.

"Vận đào hoa?" Minh Nhất có hứng thú, ngồi xổm xuống quầy hàng, hỏi: "Vận đào hoa loại gì?"

Lão quỷ già không ngờ tiểu quỷ lại bị câu này đánh lừa. Hắn sửng sốt nửa giây, lúc sau mới phản ứng.

"Ngươi có khuôn mặt đẹp, tròn trịa, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, chân mày đầy đặn, nhất định có đào hoa vây quanh."

Minh Nhất nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý.

Trong suốt cuộc đời, cậu xuất thân từ một gia đình giàu có và là thần tượng trong trường. Các cô gái thường chặn đường anh để tỏ tình rất nhiều.

Sau khi cậu chết, ông nội cậu là Thành Hoàng, bố mẹ là âm sai, cậu có thể coi là tiểu quỷ thế hệ thứ ba. Hơn nữa, cậu lại có dung mạo nổi bật trong số các tiểu quỷ được cách ma quỷ quyến rũ cậu một cách công khai hoặc bí mật.

Lão quỷ già thấy cậu đã bị lừa, lòng tin dâng cao lên gấp bội, tiếp tục lừa gạt: "Nhưng đây chỉ là đào hoa trống rỗng, sẽ không có kết quả."

Minh Nhất vẫn gật đầu đồng ý, tất nhiên là không có kết quả gì, bởi vì xu hướng tính dục của cậu là nam giới. Gu của cậu lại là những chàng trai lạnh lùng xa cách, chỉ nghĩ đến việc đàn áp người đó dưới thân, làm người đó đến khóc là thấy vui rồi.

Minh nhất nuốt nước miếng, thu hồi suy nghĩ, ánh mắt sáng lên nhìn lão quỷ: "Vậy ngươi nghĩ xem đào hoa của ta lúc nào mới đến, khi nào ta có thể cùng người ấy làʍ t̠ìиɦ."

"..." Lão quỷ ho nhẹ một tiếng, mắt hơi lảng tránh, nhìn thật lâu vào khuôn mặt thanh tú tái nhợt của cậu, giả vờ thần thần bí bí.

Lúc đầu khuôn mặt của lão trở nên sửng sốt, sau đó là ngạc nhiên, rồi bối rối, cuối cùng là nặng nề, một màn biểu diễn biểu cảm vô cùng xuất sắc.

"Khuôn mặt của ngươi... Có chút khó nói."

Minh Nhất hỏi: "Ý ông là?"

Lão quỷ: "Sắp tới ngươi sẽ gặp được đào hoa nhưng... Lại có gì đó chặn lại."

Minh Nhất lễ phép hỏi: "Tiền có thể giải quyết được không?"

Lão quỷ ho nhẹ: "Không phải, tiền không phải tất cả..."

Minh Nhất lười nói thêm gì với lão nghiêng đầu hỏi quỷ sai: "Còn tiền không?"

Quỷ sai cười khổ, đưa cho cậu số tiền cuối cùng trong túi.

Minh Nhất cũng không tính, trực tiếp ném cho lão quỷ, hỏi: "Nói cho ta biết, giải quyết thế nào?"

Lão quỷ liếc nhìn một cái, đút vào túi, mỉm cười lấy ra một cái túi, nói: "Đây là bột đuổi khí đào hoa do ta tạo ra, sẽ giúp ngươi phá được thứ chặn đào hoa kia. Chỉ cần ngươi mang bên mình, đào hoa liền đến với ngươi."

"Ồ!" Minh Nhất thản nhiên cầm túi bột không thèm nhìn, đứng dậy ngâm nga một bài hát đi ra ngoài.

Quỷ sai nhìn thấy cậu quay quay cái túi trên ngón trỏ, không khỏi tiến lên nhắc nhở: "Thiếu gia, lão quỷ kia là lừa đảo."

Minh Nhất: "Ta biết."

Quỷ sai kinh ngạc: "Người biết, vì sao lại..."

Minh Nhất thờ ơ nói: "Chỉ lấy cho có thôi."

Quỷ sai không ngờ vị thiếu gia này có tính cách tùy tiện như vậy, không khỏi tiếc tiền, cảm thấy lời cho lão quỷ kia.

Minh Nhất đã quen việc tiêu tiền hoang phí nên cậu không nghĩ gì nhiều, chẳng qua lời nói của lão quỷ kia khiến cậu cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà thật sự, cậu cần phải tìm đối tượng, nếu không sau này hắn đi mua sắm không có người đi cùng, có chút buồn chán.