Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bài Vị Của Tôi Đã Trở Thành Báu Vật Của Ông Trùm Đồ Cổ

Chương 2-2: Yêu cầu của cậu hơi cao.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Minh Nhất: “Cháu không muốn nói nữa!”

Thành Hoàng lấy từ trong tay áo ba thỏi vàng, đặt chúng lên bàn. Minh Nhất liếc nhìn chúng, không nói gì.

Thành Hoàng cũng không vội, tiếp tục bày đồ trên bàn, tựa như có núi vàng vô tận ẩn giấu trong tay áo rộng lớn, nhìn thấy ba mươi thỏi vàng trên bàn, ông không nhịn được nhướng mày: "Cháu còn không muốn nói!"

Minh Nhất lén nhìn những thỏi vàng được xếp chồng lên nhau, thầm tính toán cần bao nhiêu tiền để trả nợ.

Thành Hoàng sao có thể không nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì: "Nếu cháu không muốn nói thì thôi, ông sẽ hỏi bố mẹ cháu."

Ông nói xong vung tay, muốn thu hồi đống vàng lại.

"Khoan đã!" Minh Nhất vội vàng chạy tới ngăn cản: "Ông đã lấy ra rồi, không có quyền thu lại."

Thành Hoàng bỏ tay khỏi mấy thỏi vàng: "Vậy cháu nói cho ông biết có chuyện gì?"

Minh Nhất bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Cháu đánh Chương Vệ Vũ."

Thành Hoàng sửng sốt nửa giây mới nhớ Chương Vệ Vũ là cháu trai lớn của Thành Hoàng nhà bên. Bộ râu của ông nhảy lên nhảy xuống: "Đang yên đang lành, sao cháu lại đánh hắn?"

Minh Nhất tức giận nói: "Anh ta trêu chọc cháu trước, còn nói muốn cùng cháu gạo nấu thành cơm."

"..." Thành Hoàng tức giận đứng dậy, xắn tay áo lên, không khỏi chửi rủa: "Tổ cha nhà nó, vậy tên kia làm được chuyện đó sao?”

Minh Nhất lắc đầu: “Không có!”

“Vậy là tốt rồi.” Thành Hoàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định bảo chuyện này cháu không làm sai, liền nghe Minh Nhất nói: “Cháu đem đời sau của hắn chặt đứt luôn.”

Loảng xoảng.

Thành Hoàng không phòng bị, ngã mạnh ra sau đập vào lưng ghế.

Nửa phút sau, ông mới lấy lại tiếng nói, không thể tưởng tượng nói: “Nhà họ Chương chỉ có một cháu trai độc đinh, cháu liền chặt đứt nó luôn!”

“Bố mẹ lúc ấy đến chỗ hắn xin lỗi, đối phương liền làm ầm ĩ một trận, nhưng không biết lại làm sao, đột nhiên không có hành động gì, bố mẹ về sau còn tẩn cháu một trận, phạt cháu một năm không có tiền tiêu vặt.”

Minh Nhất nói đến tiền tiêu vặt, giọng nói còn kèm theo chút uỷ khuất: “Rõ ràng là Chương Vệ Vũ sai trước, cháu cùng lắm chỉ là tự vệ.”

Thành Hoàng cười lạnh: “Cũng may là Chương Vệ Vũ kia sai trước, không cháu nghĩ gì mà bọn họ dễ dàng buông tha cháu như thế.”

“Có thể nhiệm kỳ Thành Hoàng của lão nhà họ Chương kia sắp kết thúc rồi, muốn tiếp tục giữ chức vị cần 33 vị Thành Hoàng đồng ý, chuyện này nếu nháo quá lớn sẽ ảnh hưởng xấu đến hắn, đến lúc đó mất ghế Thành Hoàng này, tổn thất còn lớn hơn.”

“Nhưng cháu đừng vui mừng quá sớm, cái việc cháu làm hắn sẽ nhớ kỹ.” Thành hoàng thở dài: “Đứa nhỏ này đúng là gây ra nhiều chuyện.”

Minh Nhất thè lưỡi, không dám đáp lời lại.

Xong rồi, cậu cũng thấy việc mình làm có chút quá mức, rốt cuộc đối phương cũng là thành Hoàng, ai mà biết bọn họ không quan tâm mà báo thù hay ngáng chân ông nội hay không.

Nhưng sự việc đã sảy ra, hối hận cũng chẳng còn kịp, chỉ còn cách ở yên một thời gian, tận lực để người nhà không bị liên luỵ.

Minh Nhất đem toàn bộ vàng trên bàn cất vào túi, hướng tới ông nội hứa hẹn: “Cháu đảm bảo trong khoảng thời gian này sẽ thành thật, không gây chuyện nữa.”

Ngoại hình của cậu lớn lên đáng yêu, ngoan ngoãn không khỏi khiến người khác có hảo cảm.

Thành Hoàng đối với cháu nội bảo bối nhà mình thì càng nhìn càng thích, nhịn không được giơ tay xoa đầu cậu.

Thật ra Minh gia không phải chỉ có Minh Nhất là cháu, trên cậu còn có hai người anh trai, nhưng Thành Hoàng đối với Minh Nhất rất thiên vị, trừ bỏ việc cậu có ngoại hình đáng yêu, thì cũng do cậu khác những con quỷ bình thường.

Nếu không quen với Minh Nhất, thấy cậu nhỏ nhỏ gầy gầy, mà còn tưởng cậu là tiểu thiếu gia dễ gây khó dễ.

Kỳ thật không phải, Minh Nhất từ khi sinh ra khí lực đã hơn người, nóng giận là xé xác ma quỷ, Diêm Vương nghe nói việc này còn cố tình gọi cậu đến xem, không nghĩ tới Minh Nhất lá gan cực lớn, cũng dám đi nắm giật râu Diêm Vương, khiến cho ông nội sợ đến mức suýt biểu diễn cảnh lần nữa qua đời.

May mắn Diêm Vương rộng lượng, không cùng cậu so đo, còn khen Minh Nhất là nhân tài hiếm có có thể làm võ tướng, mong lão Thành Hoàng chuyên tâm bồi dưỡng, để mấy năm sau vào địa phủ làm võ tướng.

Bất quá, có câu nói như này, phúc hoạ luôn song hành cùng nhau.

Minh Nhất có sức lực kinh người, tính tình so với tiẻu quỷ khác nóng nảy hơn, ngày thường thì không có gì, nhưng chỉ cần tức giận, cậu như một liều thuốc nổ, đυ.ng cái là nổ, một khi tức giận mất lý trí, sẽ có thể làm ra hành động điên rồ quá mức.

Ví dụ như tiệt đường con cháu của tiểu quỷ khác, chặt đứt tứ chi ác quỷ.

Bởi vậy, người nhà họ Minh sẽ là người ở phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm.

---------------------

Từ miếu Thành Hoàng đi ra,Minh Nhất trở lại nghĩa trang Thanh Lâm, đem một phần trong ba mươi cục vàng trả nợ cho hai tiểu quỷ tóc húi cua, lấy lại giấy nợ từ tay họ.

Lúc này, cậu ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt chỉnh tờ mấy chục tờ giấy nợ, màn hình điện thoại dừng lại ở ứng dụng tính toán,con số”69883” hiện lên rõ mồn một.

Mặc kệ lúc sinh thời hay sau khi chết, Minh Nhất đều rất giàu có, chẳng cần tính toán sổ sách, muốn mua cái gì chỉ cần quẹt thẻ.

Bây giờ bố mẹ đột ngột khoá thẻ, cậu có điều không biết phải làm sao.

“Hai tháng này sao mình tiêu nhiều tiền vậy?”

Hai tay Minh Nhất chống má, nhìn mấy tờ giấy nợ trước mặt, một năm không có tiền tiêu vặt, ông nội lại tỏ ý không muốn giúp cậu, mà cậu còn nợ nần.

Lúc cậu đang phát sầu, anh cả đột nhiên nhắn tin tới.

Minh Cửu: Nghe nói em thiếu nợ?

Minh Cửu: (Bao lì xì)

Minh Cửu: Đừng nói với bố mẹ.

Minh Nhất ấn mở, thế mà hẳn 8888 cái bao lỳ xì, cậu đầu tiên là vui vẻ, nhưng nhìn đến đống tờ giấy nợ, lại héo xuống.

Minh Nhất: (Che mặt cười khổ)

Minh Nhất: Anh vẫn chưa đủ.

Minh Cửu: Không có.

Minh Cửu: Nay chị dâu quản nghiêm, đây đã là một năm tiền tiêu vặt của anh rồi.

Minh Nhất: ….

Minh Cửu: Tìm anh hai em.

Mắt Minh Nhất sáng lên, nhấn khung nhắn với anh hai.

Minh Nhất: Anh hai!

Minh Quy: ?

Minh Nhất: Em hết tiền tiêu vặt rồi.

Minh Quy: Ừ.

Đối phương lật tức ném ngay một cái lì xì, cũng giống anh cả 8888 cái.

Minh Nhất: Không đủ.

Minh Quy: Hết rồi.

Minh Nhất chụp ngay đống giấy nợ trên giường: Anh hai cứu em với, thật sự không đủ.

Năm phút sau, đối phương không hề có tin tức.

Minh Nhất thở dài, đành bỏ qua anh hai định nhờ con quỷ khác, thì đối phương lại nhắn tới.

Minh Quy: Còn thiếu bao nhiêu?

Minh Nhất: Khoảng năm mươi nghìn.

MInh Quy: Ừ.

Minh Quy: Có điều kiện.

Tinh thần Minh Nhất lập tức tỉnh táo: Anh mau nói!

Minh Quy: Em mau chóng tìm đối tượng kết hôn.

Minh Nhất: …Anh hai, em thích nam.

Minh Quy: Anh biết.

Minh Quy: Đối tượng của anh cũng là nam, cần em dẫn đến thăm bố mẹ trước.

Minh Nhất: …

Minh Nhất: Không được.

Minh Quy: Quên chuyện trả nợ đi nhé.

Để tôi tèo đi, anh em bây giờ quá thực dụng rồi!

Ngay khi Minh Nhất nghĩ không còn cơ hội nữa thì Minh Quy lại gửi tin nhắn khác.

Minh Quy: Nhân tiện, anh quên nói vói em, bố mẹ có tiết kiệm cho em một khoảng tiền và nói rằng họ sẽ đưa cho em khi em kết hôn.

Minh Nhất: Thật sao, có bao nhiêu vậy?

Minh Quy: Anh không biết, chắc hơn tám chữ số.

Minh Nhất: Tám chữ số!!!

Minh Nhất: Sao em không biết nhỉ?

Minh Quy: Nếu nói cho em biết, thì em có còn tiết kiệm đến khi kết hôn nữa không?

Minh Nhất: ...

Minh Quy: Em có kết không?

Minh Nhất: Một trăm nghìn, anh trả luôn. Em sẽ kết hôn.

Minh Quy: (Chuyển 120.000 tệ.)

Minh Quy: Cho em thêm 20.000 tệ tiền tiêu vặt.

Minh Nhất: ...

---------------------

Được rồi, dù sao cậu cũng có ý định tìm bạn đời, hơn nữa anh hai chỉ nói kết hôn chứ không phải bây giờ kết hôn.

Khi nhận được tiền chuyển khoản, Minh Nhất lập tức chuyển tiền trả nợ. Cuối cùng, cậu hét lên trong nhóm: Mọi người có quen anh trai nào không. Giới thiệu cho tôi nhé. Yêu cầu không cao, chỉ cần đẹp trai, tính tình lạnh lùng, giới tính nam là được.

"..."

Minh Nhất: Làm sao vậy.

Quỷ tóc xoăn: Rất tiếc, không có người bạn nào của tôi đáp ứng được yêu cầu của cậu cả.

Quỷ đầu dẹt: +1

Quỷ một mắt: +2

Quỷ trọc: +3

Quỷ bệnh lao: +4

--------------------

Nhìn tin nhắn ngày ngắn xếp thành hàng khiến Minh Nhất không nói lên lời.

Yêu cầu của cậu quá cao chăng?

Chắc không có đâu!
« Chương TrướcChương Tiếp »