Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bài Vị Của Tôi Đã Trở Thành Báu Vật Của Ông Trùm Đồ Cổ

Chương 3: Giao cho "con dâu".

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì nhóm bạn không đáng tin cậy nên Minh Nhất chỉ có thể nhờ đến bố mẹ mình.

Họ làm việc mấy chục năm, chắc chắn có một số quan hệ, ngoài ra nếu ra ngoài tìm tòi luôn sẽ gặp phải một vài nam quỷ lạnh lùng.

Tối hôm sau, hoàng hôn đang đến gần.

Minh Nhất ngâm nga một giai điệu rồi đi qua bia mộ và đi đến mộ của bố mẹ mình.

Mẹ không có ở đây, bố thì đang ngủ trong mộ, Minh Nhất đi đến gọi ông dậy: "Bố đã đến lúc con hẹn hò mù quáng chưa?"

Bố Minh tỉnh dậy trong cơn buồn ngủ, ngẩng đầu lên hỏi anh: "Cái gì?"

Minh Nhất lặp lại: "Hẹn hò mù quáng?"

"Ồ." Bố Minh lại nằm xuống: "Không nên."

Minh Nhất cau mày: "Tại sao?"

Bố Minh: "Con còn trẻ, sao suốt ruột thế?"

Minh Nhất không bị thuyết phục: "Nhưng ma quỷ đâu có lớn nữa đâu!"

"Vậy thì con cứ độc thân luôn đi."

Bố Minh nói một cách mơ hồ, Minh Nhất không hiểu, tuy nhiên, thấy cha mình không đáng tin, cậu không có hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, đứng dậy đi ra ngoài, gọi điện cho mẹ.

Cuộc gọi điện nhanh chóng kết nối và tiếng mạt chược vang lên từ đầu bên kia.

"Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu thế?"

Mẹ Mình tức giận: "Con gọi làm gì?"

Minh Nhất: "Mẹ có biết trong nhà có chàng trai nào đẹp không? Giới thiệu cho con một người nhé?"

Mẹ Minh: "Không."

Minh Nhất tức giận: "Mẹ ơi, con là con ruột của mẹ không? Bố mẹ nhà người ta còn mong con mình mau chóng kết hôn càng sớm càng tốt. Tại sao mẹ lại không để tâm đến những biến cố lớn cả đời con?"

Mẹ Minh tức giận nói: "Sao con lại nói mẹ không quan tâm? Con đã cắt đứt đường con cháu nhà người ta, lại muốn lợi dụng đà này tìm bạn đời cho mình, con còn sợ bố và mẹ con chưa đủ mệt à! Thôi được rồi, con nên ở yên đấy, chuyện của Chương gia chưa xong đâu, thằng nhóc nhà con, tốt nhất đừng gây phiền toái cho mẹ."

Minh Nhất không ngờ sự việc đã qua hai tháng, cơn giận của mẹ cậu vẫn chưa hết nên cậu không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng cúp máy.

Bố mẹ cậu không đáng tin cậy chỉ có thể đặt hi vọng lên ông nội.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, ông nội hỏi cậu vì sao lại gọi?

Minh Nhất nói: "Ông nội, cháu muốn yêu đương, ông xem giúp cháu gần đây có con quỷ đẹp trai nào đầu thai không..."

Còn chưa dứt lời, Thành Hoàng ném ra hai chữ: "Không có."

Rồi cúp máy.

Minh Nhất nhìn giao diện điện thoại tối sầm, nhất thời không kịp phản ứng.

Mẹ kiếp, có một gia đình như vậy, khó trách cậu còn độc thân!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải cậu sẽ cô đơn cả đời sao!

Không được, cậu phải tự lực cánh sinh!

Minh Nhất tức giận nhét điện thoại vào túi và bắt đầu đi dạo nghĩa trang.

--------------------

Miếu Thành Hoàng Thành Lâm.

Thành Hoàng để điện thoại sang một bên, cầm vụ án đang xét được nửa chừng, thở dài với sư gia bên cạnh: "Khi nào đứa trẻ này mới lớn vậy? Ta đã suy nghĩ thật kỹ, hôm qua mới xin tiền trả nợ, hôm sau chợt nói muốn yêu đương."

Sư gia mỉm cười nói: "Ngài mà còn chưa quen với tính tình nóng nảy của Minh Nhất."

Thành Hoàng thở dài: "Nếu nó có thể lý trí như thằng cả và thằng hai thì sẽ bớt lo cho mọi người."

Sư gia suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Thưa ngài, không thì ngài tìm việc gì cho ngài ấy làm?"

Thành Hoàng: "Ý ngươi là gì?"

Sư gia: "Rảnh rỗi dễ gây rắc rối, sao không giao việc cho ngài ấy? Ngài ấy có thể giúp chúng ta giải quyết một số rắc rối, đồng thời giúp ngài ấy không có thời gian động thủ vào những quỷ khác."

Thành Hoàng cau mày: "Ngươi cảm thấy giao cho nó việc gì thì sẽ tốt hơn sao?"

Sư gia: "Gần đây, Thanh Lâm chúng ta đột ngột xuất hiện một đám ác quỷ, có rất nhiều cô hồn dã quỷ phải chịu khổ, ngay cả quỷ chúng ta cử đi cũng bị ăn thịt. Minh Nhất có sức mạnh phi thường, không bằng để cậu ấy ra ngoài bắt quỷ..."

Sư gia khó khăn nuốt xuống lời nói tiếp theo, bởi vì ánh mắt của Thành Hoàng dần trở nên sắc bén lia sang.

Sư gia: "Tôi cũng chỉ là đề nghị, nếu ngài cảm thấy không ổn thì coi như tôi chưa nói gì."

Thành Hoàng nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục đọc tài liệu.

Sư gia thở phào nhẹ nhõm, thầm nói mình ngu ngốc, Minh Nhất là cháu trai được Thành Hoàng yêu quý nhất, nếu Minh Nhất sảy ra chuyện, cho dù hắn lấy đi mạng sống của những kẻ khốn nạn, cũng không đủ khả nang để trả giá.

--------------------

Trong nghĩa trang Thanh Lâm, Minh Nhất cẩn thận nhìn từng bia mộ, cau mày.

Dù sao đây cũng là một nghĩa trang cấp tỉnh, có không dưới mười nghìn người được chôn cất ở đó, nhưng lại không có một ma nào đẹp mắt.

Ngoại trừ một số tiểu quỷ chết yểu, chết bi thảm, chết bất ngờ, nước da mong manh và tái nhợt, chỉ có một số tiểu quỷ cậu hơi ưng ý.

Minh Nhất rất khó tìm được một cô con dâu vừa mắt lại còn lạnh lùng.

Nhưng cậu không thể từ bỏ. Nếu không tìm được ở nghĩa trang, cậu quyết định lên phố tìm.

Trong những đêm tiếp theo, cậu ngừng việc chơi game và kéo quỷ tóc xoăn với quỷ tóc húi cua đi khắp thành.

Hiện tại đã đến tháng 12 âm lịch, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, trên phố gần như không có bóng người.

Quỷ tóc xoăn không kiên nhẫn nói: “Minh Nhất, sao chúng ta không quay về? Làm sao một con quỷ đẹp trai lại xuất hiện ở nơi hoang vắng thế này?"

Minh Nhất có chút thất vọng: "Chúng ta vào phố xem xem thế nào?"

Hai con quỷ nghe vậy, đều ra vẻ sợ hãi, lắc đầu: "Không, không, không, chúng ta không đi!"

"Tôi nghĩ cậu điên rồi, địa phủ có quy định rõ ràng, là quỷ không thể đến dương gian, kẻo đυ.ng phải người sống. Nếu gặp phải kẻ nhát gan mà chúng ta doạ hắn ngất xỉu, chúng ta liền gặp xui xẻo!"

Minh Nhất bĩu môi, không nói nữa.

Cậu đã hứa với ông nội không gây rắc rối cho người khác, nếu thật sự hù chết người ta, tội của cậu phải nói quá lớn.

Minh Nhất thở dài: "Được rồi, chúng ta quay về."

Có vẻ vấn đề tìm vợ phải tính kế lâu dài.

"Ừm."

"Khụ, khụ."

Đột nhiên nghe thấy một tiếng ho nghèn nghẹn, ba con quỷ nhỏ vô thức quay lại nhìn thấy một chiếc ô tô đen cách đó mười mét, một người đàn ông cao lớn bước ra từ ghế sau, người đàn ông có lông mày rậm, bên dưới là đôi mắt phượng đen như mực. Vẻ ngoài của anh ta trông rất nổi bật.

Chiếc khăn quàng màu xám che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn rõ được toàn mặt, anh ta trông rất lạnh lùng, khó khiến người ta phớt lờ.

Quỷ tóc xoăn không khỏi nắm lấy tay Minh Nhất lắc mạnh, hưng phấn nói: "Trời đất ơi, người đàn ông này quá đẹp trai, Minh Nhất, người đó không phải đã đáp ứng đúng yêu cầu của cậu sao!"

Quỷ tóc húi cua cũng bắt đầu hét lên: "Đúng đúng, Minh Nhất, ngươi chẳng cần tìm phu nhân, phu nhân nhà ngươi tự đưa người tới cửa."

Minh Nhất sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, hất tay quỷ tóc xoăn ra: "Hai người các ngươi nhìn lại cho rõ, đó là người sống."

Quỷ tóc xoăn nói: "Người sống thì sao? Giữa người sống và người chết minh hôn nhiều như vậy?"

Quỷ tóc húi cua tiếp tục nói: "Đúng vậy, hơn nữa dương khí người này rất yếu, ta dự đoán hắn sẽ không sống được bao lâu, có lẽ chỉ mấy năm hắn đã xuống minh giới rồi."

Minh Nhất không phản bác nói, chỉ là người này hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu, bây giờ cậu đang tìm vợ người này không phải đến cho cậu chén sao.

Hai con quỷ tóc xoăn và tóc húi cua đồng lòng muốn tiến về phía trước.

Minh Nhất nhìn thấy, vội vàng ngăn lại: "Hai người các ngươi tránh xa hắn ra!"

Dương khí của người này yếu đến mức chỉ cần có ma quỷ chỉ cần đến gần, cơ thể người ta chắc chắn xảy ra chuyện.

--------------------------------

Tào Huyền Hạc vừa xuống xe, đã nhìn thấy ba con quỷ ở đằng xa.

Ở đây hoang vắng nên có ma quỷ là đương nhiên mà phía bên kia cũng không làm tổn hại đến ai, bọn họ cũng không động chạm đến nhau.

Sau đó, một người bước xuống từ xe, anh ta thấp bé, hơi mập, dáng người trung bình, chỉ về phía nào đó không xa nịnh nọt nói: "Ông chủ Tào, phía bên này."

Tào Huyền Hạc gật đầu, ra hiệu người đàn ông dẫn đường.

Hai người đi phía trước, bà tiểu quỷ theo phía sau.

Quỷ tóc xoăn tò mò hỏi: "Này, hai người nghĩ hai người sống này ban đêm đến nơi này làm chuyện xấu hổ gì sao?"

Quỷ tóc húi cua hỏi: "Có chuyện gì xấu hổ?"

"Còn là chuyện gì, gϊếŧ người diệt khẩu." Quỷ tóc xoăn nhìn xung quanh: "Ngươi không cảm thấy nơi này giống nơi giấu xác sao?"

Nơi này thuộc phía đông ngoại ô thành phố, còn đường bằng phẳng và rộng rãi, hầu như không có nhà dân hai bên đường mà chỉ có những đồng cỏ hoang sơ.

Vào tháng mười hai âm lịch mùa đông, cỏ khô bị gió lạnh thổi đung đưa, phát ra tiếng xào xạc, xen lẫn tiếng gió rít, nghe rất đáng sợ.

Minh Nhất khinh thường hét lên: "Không thể nào!"

Hai con quỷ đồng thành nói: "Sao ngươi chắc chắn thế?"

Minh Nhất thản nhiên nói: "Vì ảnh đẹp trai!"

Quỷ tóc xoăn và tóc húi cua: "..."

Minh Nhất cũng nhận ra lời nói của mình có vấn đề nên giải thích: "Ta không nói anh đẹp trai làm việc xấu nhưng cảm giác của ta là anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy."

Cuộc nói chuyện của ba con quỷ đều lọt vào tai Tào Huyền Hạc.

Vốn dĩ, hắn muốn giả vờ không nghe thấy, muốn mặc kệ nhưng khi nghe những lời này hắn không khỏi nhướng mày, lặng lẽ liếc nhìn tiểu tử khen ngoại hình hắn đẹp.

Người đàn ông béo mập nhận ra bước chân hắn hơi dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Ông chủ Tào, làm sao vậy?"

Tào Huyền Hạc nhìn ra chỗ khác, đáp: "Không có gì."

Giọng nói hắn trầm và lạnh lùng, giống như khí chất của hắn, khiến người ta sợ hãi khi tiếp cận hắn.

Không biết có phải do họ liên tục không giọng nói có chút khàn khàn, khiến toàn thân Minh Nhất tê dại.

Thôi nào, anh chàng này không chỉ đẹp trai mà giọng nói cũng rất soái.

Chỉ cần nghe âm thanh thôi, cậu đã muốn đem người làm cái này, cái kia…

Minh Nhất nhang chóng đem tâm tư này cắt đứt, nếu không cậu không thực sự nhịn được cắp người sống này về làm vợ.

Hai người phía trước đi được mấy chục mét, rồi dừng chân ở bãi đất có cỏ hoang trước mặt.

“Tới rồi.” Người đàn ông có dáng người mập mạp nói rồi ngồi xổm xuống, nhổ đám cỏ xung quanh dưới chân mình lên, để lộ một cái hố cỡ chậu rửa mặt ra: “Ông chủ Tào, ở trong này.”

Anh ta móc trong túi ra một chiếc đèn pin, soi sáng cái hố. Tào Huyền Hạc đi lên phía trước chuẩn bị xem xét nội tình.

Đột nhiên, có ba cái đầu giành nhìn trước, tựa như ngững đứa trẻ tò mò, cùng nhau nhìn vào cái hố.

Quỷ tóc xoăn: “Quỷ thần ơi, đây là cái gì? Thật là nhiều oán khí!”

Quỷ tóc húi cua: “Hai người nói xem có phải chờ một chút nữa đột ngột có một con lệ quỷ xông ra không?”

Minh Nhất: “Không biết.”

Tào Huyền Hạc: “…”

Người đàn ông mập mạp không nhìn ra được oán khí mạnh mẽ toả ra, càng không nhìn thấy trước mặt mình là ba tiểu quỷ.

Anh ta chỉ thấy Tào Huyền Hạc đứng cách hố tận một mét, không hề muốn đén gần, còn tưởng bên trong có đồ vật gì nguy hiểm, nhanh chân lùi về sau hai bước, cẩn thận hỏi: “Ông chủ Tào, trong đó có thứ gì nguy hiểm sao?”

Thào Huyền Hạc không nói, ném mấy lá bùa vào hố, chỉ thấy ba con tiểu quỷ đang ngó vào hố như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhanh chóng xù lông lên, hét lên sợ hãi lùi đi thật xa.

Bọn họ tránh khỏi hố, Tào Huyền Hạc mới đi đến chỗ hố ngồi xổm xuống, liếc nhìn đồ vật được bọc bằng vải đỏ, cau mày.

Hắn thử ném ra vài lá bùa, mới chạm vào vải đỏ đã cháy thành tro tàn, có thể thấy thứ này hung ác đến trình độ nào, hơn nữa Tào Huyền Hạc còn cảm thấy quỷ khí này rất quen thuộc.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay, vẽ bùa lên đó, rồi chùm lấy vật bọc vải đỏ, cầm trên tay.

Thấy một màn như vậy, ba tiểu quỷ hết sức kinh ngạc.

Quỷ tóc xoăn: “Chúng ta chạy thôi, người này không chỉ mang theo bùa, thế mà còn vẽ bùa trong không trung. Minh Nhất chúng ta mau đi thôi. Nếu hắn mà để ý đến ba chúng ta, chúng ta liền xong đời.”

Quỷ tóc húi cua trông có vẻ cũng sợ hãi: “Ừ, mau đi nhanh thôi, đáng sợ quá!”

Sau khi Minh Nhất bị sốc, cậu không phản ứng như hai người bạn mà ngược lại cảm thấy vui vẻ.

“Không phải anh ấy nhìn thấy chúng ta là quá hay sao, ta còn muốn làm bạn với anh ấy.”

Vẻ kinh ngạc trên mặt đám quỷ tóc xoăn và húi cua càng tăng lên: “Minh Nhất, cậu điên à? Hắn là đạo sĩ hiểu biết huyền thuật cao thâm, hắn còn mang theo bùa vàng bên mình. Nếu không vừa mắt chúng ta, muốn gϊếŧ chúng ta, chúng ta dễ dàng hồn phi phách tán đấy!”

Minh Nhất nhíu mày: “Làm sao có chuyện nghiêm trọng như vậy được?”

Hai tên tiểu quỷ có chút tức giận: “Ta cảm thấy não ngươi chỉ toàn t.I.n.h t.r.ù.n.g rồi, chỉ vì hắn đẹp trai, ngươi cái gì đều không quan tâm, nhất quyết không rời đi. Nếu ngươi không đi thì hai bọn ta đi, đây không phải nói giỡn đâu.”

Minh Nhất suy nghĩ một lúc: “Được rồi, hai người các ngươi cứ đi. Ta tự ở lại xem.”

Hai con quỷ đồng thanh hét: “Minh Nhất!”

Minh Nhất an ủi bọn họ: “Mọi việc không nghiêm trọng như hai người nghĩ đâu, chúng ta là quỷ tốt, không hại ai cả. Đạo sĩ sẽ không vô cớ gϊếŧ chúng ta, nếu không ông trời sẽ trừng phạt. Hơn nưa, nếu thật sự đánh nhau với thân thể ốm yếu kia, không nhất định là đối thủ của ta.”

Hai tiểu quỷ thấy cậu không nghe lời khuyên, tức giận không nói lên lời, thật sự đã bỏ cậu mà đi.

Lúc họ đang tranh cãi, Tào Huyền Hạc và người đàn ông mập mạp đã xuống núi, chuẩn bị lên xe rời đi.

Minh Nhất nhanh chóng bay đến cạnh người đàn ông, vừa lúc nghe thấy anh ta ho. Cậu tưởng âm khí của mình ảnh hưởng đến người đàn ông liền tránh đi.

Tào Huyền Hạc liếc cậu một cái, không nói gì, ngồi vào ghế sau.

Minh Nhất thấy họ chuẩn bị rời đi, hơi chần chừ, nghĩ đến vợ mình còn chưa nói chuyện đã đi mất, cậu có chút không cam lòng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi dậm chân, bay vào qua cửa sổ xe.

--------------------------------

(Tào Huyền Hạc: Vợ, cái này là cái gì?)
« Chương TrướcChương Tiếp »