Chương 4: Vẻ đẹp của xa cách vợ nhỏ bé của tôi.

Xe khởi động và lái đi nhanh.

Minh Nhất quay lại, liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh người đàn ông, vừa định ngồi gần lại nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh lấy ra lá bùa được gấp gọn đặt trên chiếc ghế trống bên cạnh.

Tiểu quỷ nào đó lập tức từ bỏ ý định lại gần, ngoan ngoãn ngồi ở bên kia không dám cử động nữa.

Người đàn ông mập mạp không nhận ra có gì kỳ lạ, vừa lái xe vừa trò chuyện với Tào Huyền Hạc về vật bọc vải đỏ.

Minh Nhất bị bắt ngồi nghe cùng, cậu hiểu được đại khái hai người đến nơi hoang vắng vào tối nay.

Người đàn ông lái xe họ Trương là một người mê đồ cổ. Đồ trong vải đỏ là món đồ trang trí nhỏ mà anh ta mua được từ người khác làm đồ trang trí.

Nhưng kể từ khi anh ta có thứ này, ngững chuyện lạ bắt đầu xảy ra chuyện kỳ lạ.

Đầu tiên, những nhân viên trong công ty cho biết, họ luôn nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phòng làm việc của sếp Trương khi làm việc ngoài giờ ban đêm.

Sau đó, luôn có những âm thanh kì lạ và kỳ quái phát ra từ nhà anh ta lúc nửa đêm.

Ông chủ Trương cảm thấy thứ này là đồ không may mắn và âm u nên muốn bán nó với giá thấp.

Nhưng thứ này đã quấn lấy anh ta, vào ban ngày thì không sao, nhưng đến ban đêm anh ta có thể cảm thấy có thứ gì đó đi theo sau mình, sau gáy lạnh buốt.

Ngay cả ban đêm cũng không yên, nếu không phải tiểu quỷ chạy đuổi theo anh ta, thì cũng là tiểu quỷ khác hét lên đòi muốn gϊếŧ anh ta, nói chung là ác mộng liên hoàn.

Thậm chí, vào một đêm khuya, anh ta bị tiểu quỷ nhập vào và suýt nữa thắt cổ tự tử. May mắn thay, vợ anh ta nghe thấy tiếng động mà tỉnh dậy. Mau chóng hô hào con trai cứu anh ta.

Ông chủ Trương biết mình dính phải thứ bẩn thỉu nên sáng sớm hôm sau nhanh chóng tìm đại sư xem thử.

Đại sư bảo anh ta ngâm thứ đó trong máu chó đen và máu gà đỏ trộn với chu sa từ bảy ngày đến bốn mươi chín ngày. Ban ngày, anh ta đem thứ đó ra phơi nắng, để nó tiếp xúc với ánh sáng mạnh nhất, thứ đồ kia chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.

Ông chủ Trương đã làm theo lời đại sư, mà quả thật, những điều kỳ lạ không còn xảy ra nữa, cuộc sống của anh ta bắt đầu trở lại bình thường.

Chẳng bao lâu, ngâm được bốn mươi chín ngày, anh gọi điện cho đạo sư, muốn hỏi xem tiếp theo nên làm gì.

Không ngờ đạo sĩ bất ngờ ngã từ trên núi xuống, khiến trên người nhiều chỗ bị gãy xương, thắt lưng và xương hông bị đập nát còn chưa tính, mà còn khiến thân dưới tàn tật, về sau chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày.

Ông chủ Trương không còn cách nào khác đành phải xin lời khuyên của những đạo sĩ khác, sau khi nghe được chuyện của anh ta, các đạo sĩ tỏ ra kinh ngạc và lắc đầu liên tục, nói rằng dùng phương pháp diệt trừ ác độc như vậy, đạo sĩ kia chắc chắn không phải chính đạo.

Nếu ác linh bên trong đồ vật kia là lệ quỷ hung ác cực độ thì đã làm rồi thì thôi, nhưng nếu con tiểu quỷ trong đó lại là quỷ không xấu xa, có đức hạnh, thì đây chính là trời phật.

Hoàn cảnh hiện tại của vị đạo sĩ kia chính là quả báo hắn phải chịu.

Trước khi rời đi, đạo sĩ có đưa cho anh ta một tấm vải đỏ có bùa trừ ma và bảo anh ta bọc vào đồ vật rồi vứt đi hoặc chôn về phía đông.

Mặt trời mọc hướng đông, nếu nó vẫn còn ở đó, sẽ bị chấn áp, không thể làm loạn, đồng thời khuyên nó quay đầu là bờ, sớm ngày đầu thai.

Nếu tiểu quỷ biến mất thì ông chủ Trương khỏi lo gì nữa.

Ông chủ Trương nghe theo phương pháp của đạo sĩ, bọc đồ vật bằng vải đỏ, chạy dọc con đường cao tốc về phía đông, chôn đồ ở đấy.

Không biết có phải tiểu quỷ bên trong vì phơi nắng mà dừng lại không, dù sao kể từ đó, ông chủ Trương không gặp chuyện lạ nào nữa.

Đã qua ba tháng kể từ khi anh ta chôn đồ ở đấy, hôm đó ông chủ Trương có hứng thú và muốn đi dạo phố cổ để xem có tìm được món gì ưng ý không, ai ngờ vận khí tốt, gặp được ông chủ Tào.

Tào Huyền Hạc tuy còn trẻ nhưng là người nổi tiếng trong giới đồ cổ, lão Nghiêm - một người được kính trọng trong giới đã từng đề nghị nhận hắn làm học trò, ai ngờ hắn lấy lý do “chí không ở đây” mà từ chối, khiến cho bao người trong giới ngạc nhiên.

Thậm chí có người sau lưng chế nhạo Tào Huyền Hạc, tuổi trẻ nông nổi, tính tình cao ngạo, khinh thường việc làm học trò nhỏ nghe lời Nghiêm lão tiên sinh.

Nhưng không thể phủ nhận Tào Huyền Hạc thật sự kiêu ngạo.

Hắn bề ngoài chỉ là một ông chủ của cửa hàng đồ cổ, nhưng lại có lai lịch bí ẩn cùng với tài sản hùng hậu.

Chỉ riêng những món đồ được bày trong của hàng đều là những món người sưu tầm đồ cổ thèm muốn, chưa kể những món đồ tốt được giữ cẩn thận.

Nghe bảo hắn rất kén chọn và những món đồ được anh chọn đều có giá trị ít nhất một triệu đô la.

Rất nhiều người muốn hắn xem qua bảo bối của mình, nhưng cố tình người này thường rất khó ngặp mặt.

Ông chủ Trương lần này có thể gặp được hắn vì anh ta thấy một món đồ quen thuộc trong tiệm, từ nhân viên của cửa hàng mà biết được.

Viên ngọc hình cá koi này được chạm khắc từ ngọc bích đen của hoàng gia, nguyên bản của nó là một đôi. Nó xuất hiện ở thời nhà Minh. Viên ngọc có giá trị sưu tầm cao và ước tính khoảng sáu bảy chữ số.

Nhung vì thiếu mất nửa đôi nên giá trị giảm đi rất nhiều, chỉ có thêm mấy chục ngìn.

Nghe xong ông chủ Trương nghe xong, tâm tư khẽ lay động, đem chính chuyện của mình kể ra, không nghĩ tới Tào Huyền Hạc đang thưởng trà sau tấm bình phong lại đi ra, chủ động hỏi anh ta có thể cho mình đến xem món đồ kia không.

Ông chủ Trương có chút kinh ngạc, nhưng cũng nói mình đã ném món đồ kia đi rồi.

Những tưởng rằng khi nghe đến vật kia rất tà môn, Tào huyền Hạc sẽ bỏ qua.

Không nghĩ tới hắn càng hứng thú, nói muốn đem món đồ kia mua với giá cao, hỏi ông chủ Truong có thể tìm về không?

Chính vì vậy mới diễn ra cảnh ông chủ Trương dẫn người đến chỗ chôn đồ vật vào đêm khuya.

Sự việc đã nói xong, xe dừng lại ở bên đường, ông chủ Trương nhanh chóng xuống xe, nịch nọt giúp Tào Huyền Hạc mở cửa xe.

Tào Huyền Hạc cầm khăn tay bọc đồ vật bên trong xuống xe, quay mặt nói với ông chủ Trương: “Ông chủ Trương vất vả rồi, ngày mai tôi bảo người đem đến trả cho anh.”

Dứt lời, hắn liền nghiêng đầu liếc nhìn ghế sau, tiểu quỷ ngồi đó đang háo hức nhìn họ, một lá bùa màu vang kẹp giữa hai ngón tay xinh đẹp, đưa cho ông chủ Trương: “Hãy mang theo bên mình.”

Ông củ Trương nghe vậy , nhanh tay tiếp nhận, liên tục đáp ứng, mỉm cười nhìn theo hướng ông chủ Tào rời đi.

Minh Nhất thấy người đàn ông đi rồi, nhanh chóng xuống xe đuổi theo, đi theo hắn đi vào một con ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ có kiến trúc cổ xưa, yên tĩnh, thoải mái, hai bên đều có cửa hàng đóng kín cửa.

Minh Nhất nhìn xung quanh đánh giá, càng nhìn càng cảm thấy quen, cho đến khi cậu nhìn thấy một nhà treo đầy chiêu bài, cậu liền nhận ra, đây chẳng phải chợ ma ở phía nam mà cậu đến mấy ngày trước sao.

Nói là chợ ma cũng không đúng lắm.

Phải nói buổi tối nó là chợ ma, còn ban ngày là con đường phố cổ.

Chỗ này đồ cổ nhiều vô số, một số đồ vật nhiều hay ít có thể chứa linh hồn hoặc linh hồn ác linh, khiến cho con ngõ trở nên u ám.

Thời gian dài thành nơi các tiểu quỷ thích tụ tập, tạo thành một đường dẫn tới âm.

Tuy nhiên, với những người chơi đồ cổ rất kính sợ quỷ thần, sẽ không tự nhiên đi chọc họ.

Bởi vậy con đường phố cổ này chạng vạng sáu giờ là các cửa hàng đã đóng hết cửa, để buổi tối đám tiểu quỷ có không gian hoạt động.

Bây giờ là 10 giờ tối, ngõ nhỏ có không ít tiểu quỷ bay qua bay lại, trong đó có không ít tiểu quỷ nhận ra Minh Nhất, nên nhiệt tình chào hỏi.

Minh Nhất nhìn người đàn ông trước mặt bước vào ngõ mà không để ý, liền có chút lo lắng, nhanh chóng bay đến bên cạnh hắn và hét lớn: “Khoan đã anh không thể vào được nữa.”

Tào Huyền Hạc giả vờ không để ý, mắt không thèm nhìn, bước chân không dừng lại.

Minh Nhất nghĩ con ngõ nhiều âm khí như vậy, đèn đường chiếu xuống không sáng lắm, cả con đường đều âm u, chẳng lẽ người đàn ông không nhận ra có gì đó không ổn sao?

Đối phương hình như không nghe thấy, nhìn thấy lời ngăn cản của cậu hay sao, Minh Nhất vô cùng lo lắng, chỉ có thể đi theo người đàn ông này.

Rất nhiều tiểu quỷ nhìn thấy người đàn ông có dương khí yếu, tham lam muốn đến gần. Minh Nhất trực tiếp đá hai tiểu quỷ đứng gần nhất ra xa, tức giân nói: “Cút đi!”

Có lẽ danh tiếng tiểu bá vương của Minh Nhất quá vang dội, nên lũ tiểu quỷ không dám đến gần nữa.

Tào Huyền Hạc nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Không thể không nhận ra tiểu quỷ này tuy nhỏ bé, gầy gò nhưng lại có tính tình rất hung dữ.

Nghĩ vậy, hắn cất lá bùa đang giấu trên tay đi.

Trên thực tế, Tào Huyền Hạc không sợ tiểu quỷ đến gần, thậm chí nếu có tiểu quỷ đến gần hắn thì sẽ chết.

Hắn biết dương khí hắn rất yếu nên rất dễ bị đám tiểu quỷ tấn công.

Giống như tiểu quỷ đi theo hắn suốt chặng đường, hắn tưởng tiểu quỷ này thèm muốn thân thể mình, ai mà ngờ tiểu quỷ lại bảo vệ mình, phỏng chừng là muốn độc chiếm thân thể hắn.

Chẳng bao lâu, hắn dừng trước cửa hàng treo biển “Vạn Bảo Trai”, mở khoá cửa, bật đèn và bước vào cửa hàng.

Minh Nhất nhìn hắn đi vào, tìm một chỗ cầu thang sạch sẽ ngồi xuống.

Hầu hết các cửa hàng đều cưng phụng Quan Công, Thần Tài, những tiểu quỷ đều không dám trêu vào, sẽ tận lực tránh đi.

Thật ra, Minh Nhất không biết mình đang chờ đợi điều gì. Cậu là quỷ còn hắn là người, từ đầu đã không có kết quả.

Nhưng bây giờ trong ngõ có rất nhiều tiểu quỷ, hắn mà ở đây thì thật sự nguy hiểm.

Minh Nhất nghĩ vốn dĩ mình đang rất rảnh, định đợi hắn xong việc, sẽ hộ tống hắn đi ra ngoài.

Tào Huyền Hạc bày một cái quỷ trận trên cái bàn trống trơn, đặt khăn trắng bọc đồ lên đó, đồng thời dặn dò những hồn ma trong cửa hàng trông cửa hàng cẩn thận trước khi ra khỏi nhà.

Hắn bước đến cửa thì thấy tiểu quỷ đang ngồi ở bậc thang chờ đợi.

Tào Huyền Hạc khoá cửa tiệm, đi ra khỏi ngõ.

Minh Nhất thấy hắn đi ra, lập tức đi theo, dùng ánh mắt hung dữ dọa những tiểu quỷ khác có ý định đến gần.

Tào Huyền Hạc ra khỏi ngõ, phát hiện tiểu quỷ vẫn đang bay theo hắn cách đó không xa.

Tiểu quỷ này không cố ý làm tổn thương hắn, nhưng cậu không có ý định rời đi, giống như một người vệ sĩ.

Tào Huyền Hạc không có ý định đưa tiểu quỷ này về nhà, liền dừng lại hỏi: "Ngươi định đi theo đến bao giờ?"

Minh Nhất nghe vậy, vô thức lùi về sau, nhìn xung quanh cũng không có người sống nào.

Nhìn lại, cậu nhìn thấy hắn đang nhìn cậu, Minh Nhất không tin chỉ vào mình.

"Anh hỏi tôi sao?"

Tào Huyền Hạc mím môi, chỉ nhìn cậu không trả lời.

Minh Nhất trở nên hưng phấn nói: "Vậy mà anh nhìn thấy tôi, thật tuyệt vời!"

Cậu tiến lên gần vài bước, đưa tay ra và lịch sự nói: "Xin chào, tôi là Minh Nhất."

Tào Huyền Hạc cụp mắt xuống, liếc nhìn cái tay tái nhợt đưa về phía mình, không hề đưa tay ra hay đáp lời.

Minh Nhất ăn ủi hắn: "Đừng sợ, tôi không có ý làm hại anh, tôi chỉ muốn làm bạn với anh."

Tào Huyền Hạc lạnh lùng nói: "Tôi không cần bạn."

Nụ cười trên mặt cậu cứng đờ, tâm trạng thì càng hưng phấn hơn.

Vẻ mặt này, khí chất này, giọng nói này, giống hệt hình tượng vợ bé nhỏ của cậu.

Một sự thôi thúc không kiềm chế trong lòng cậu, dù giữa người và ma có những con đường khác nhau, dù cho âm dương cách biệt, cậu vẫn muốn theo đuổi vợ mình.

Tào Huyền Hạc không biết cậu suy nghĩ gì, nhưng khi thấy đôi mắt đen sáng ngời của tiểu quỷ, vẻ mặt kích động, hắn cau mày không muốn để ý nữa, xoay người muốn dời đi.

Minh Nhất muốn đuổi theo nhưng lại bị một lá bùa màu vàng trong không khí và bị chặn lại.

Lời cảnh báo của người đàn ông vàng bên tai: "Đừng đi theo tôi nữa."

Minh Nhất không chịu bỏ cuộc: "Khoan đã, Tào..."

A, cậu còn chưa biết tên của hắn kêu là Tào cái gì.

Đối phương không quan tâm cậu nói gì, tiếp tục rời đi.

Minh Nhất cố gắng tìm đường đi, nhưng lá bùa màu vàng hình như có mắt , cứ di chuyển theo cậu, chặn tất cả đường đi của cậu.

Nó như một lời đe doạ thầm lặng, nếu cậu mà dám tiến thêm 1 bước thì nó sẽ dán vào cậu.

Minh Nhất thở dài, nhìn theo bóng lưng vợ mình từ từ biến mất.

(Tào Huyền Hạc: làm thế nào để chặn người đang có tâm tư không chính đáng.

Minh Nhất: Không bảo giờ có khả năng!)