Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bài Vị Của Tôi Đã Trở Thành Báu Vật Của Ông Trùm Đồ Cổ

Chương 6-1: Không ngờ tiểu quỷ nhỏ con lại mạnh như vậy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Minh Nhất suốt ruột đến phát sầu, đột nhiên một bàn tay to lớn thuôn dài duỗi ra, đem chậu cây vào trong tiệm.

Ơ?

Chẳng lẽ ông trời giúp cậu?

Nhân viên cửa hàng không rõ nguyên nhân, vừa rồi ông chủ đã vào cửa hàng, đột nhiên lại lùi ra ngoài, mang chậu cây vạn niên thanh bước vào?

"Ông chủ, chậu cây vạn niên thanh cần tưới sao?"

Vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy chậu cây trồng tay ông chủ, không nghĩ tới ông chủ lại né tránh.

Tào Huyền Hạc nhàn nhạt nói: "Không cần."

Nói xong, một mình mang chậu cây vào phòng sau tấm bình phong.

Minh Nhất đợi trong chốc lát, phát hiện đối phương đã đem chậu cây vào trong, đặt trên mặt đất rồi không quản nữa.

Cậu ngó đầu ra đánh giá xung quanh, thấy xung quanh bày đầy đồ cổ, cậu không hiểu đồ cổ, cũng không nhìn ra đồ tốt hay xấu, cậu chỉ nhìn ra một ít đồ cổ tương đối đẹp.

Nơi này hẳn là tận cùng bên trong cửa hàng, không nhìn thấy thần trấn giữ nhà, Minh Nhất mới mạnh dạn bay ra, mới chuẩn bị vươn vai một cái, đột ngột phát hiện có gì đó sai sai.

Cậu cúi đầu vừa nhìn thấy, hét lên: "Cái quái!"

Chân cậu dẫm phải trận pháp, không thể động đậy.

Vòng tròn trận pháp như một miếng dính muỗi, đã dán vào thì chẳng thể gỡ ra.

Minh Nhất không tin nên dùng hết sức lực gỡ chân ra. Tuy nhiên, cậu cố quá thành quá cố nên chẳng giữ được thăng bằng ngã trên bệt trên mặt đất.

"..."

Xong rồi, mông cậu cũng dính rồi.

Khi Minh Nhất đang cảm thấy chán nản, đột ngột một tiếng cười trầm thấp vang lên bên cạnh cậu.

Cậu nhìn theo tiếng nói, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh bàn, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, Minh Nhất vô cùng vui vẻ.

Minh Nhất: "Vợ..."

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Minh Nhất thức thời ngậm miệng lại.

Nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất, quay lại vẻ lạnh lùng trước đó: "Cậu vừa nói gì?"

"Tôi không nói gì." Minh Nhất phủ nhận, đổi chủ đề: "Ông chủ Tào, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi!"

"Không ngờ tới." Tào Huyền Hạc nhướng mày.

"À thì..."

Tào Huyền Hạc không buồn vạch trần cậu. Anh đi tới chiếc bàn gỗ bên cạnh, ngồi xuống: "Nói cho tôi biết, cậu tìm tôi làm gì?"

Em muốn anh làm vợ em.

Cậu không dám bày tỏ ý tưởng này một cách thẳng thắn.

"Em chỉ muốn làm bạn với anh."

Tào Huyền Hạc: "Tôi đã nói rồi, tôi không cần bạn bè."

Minh Nhất dùng tay ôm đầu gối, ngồi dưới đất, cố gắng hết sức để không chạm vào "keo vạn năng" trên mặt đất.

"Sao có thể thế được?"

Con người là sinh vật xã hội và có thể cô đơn, vậy tại sao họ lại cần bạn bè?

Tào Huyền Hạc cũng lười tranh luận với cậu, giọng điệu bình tĩnh: "Có cần giúp không?"

Minh Nhất không kịp phản ứng: "Cái gì?"

Tào Huyền Hạc: "Nếu cậu có ám ảnh và oán hận nào không giải quyết được, tôi sẽ cố gắng giúp cậu hoàn thành, để cậu không có gì lo lắng mà đầu thai."

Có vẻ đối phương coi cậu là tiểu quỷ đang gặp rắc rối.

Minh Nhất suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Em không có bất kỳ chấp niệm nào, mà chỉ có một tâm nguyện chưa thực hiện."

Tào Huyền Hạc: "Nói."

Minh Nhất: "Em muốn tìm vợ."

"..."

Đó là một tâm nguyện gây bất ngờ nhưng cũng hợp lý.

Tào Huyền Hạc liền đồng ý: "Tối nay tôi đốt cho cậu một cái."

Minh Nhất: "Người giấy có thể giống anh không?"

Nghe vậy, ánh mắt Tào Huyền Hạc liền tối sầm, môi mím chặt, lấy một chuỗi vòng tay trầm hương, chậm rãi nghịch.

Bất cứ ai quen Tào Huyền Hạc đều biết hành động này thể hiện rằng hắn đang khó chịu.

Đáng tiếc Minh Nhất không biết điều này, nên vẫn nói tiếp: "Chiều cao và gương mặt nhất định phải giống anh!"

Cứ như vậy, ban ngày cậu có thể ngủ trong lòng anh ấy, mặc dù không thoải mái bằng người thật nhưng cậu có thể chịu đựng một thời gian.

Minh Nhất đang đắm chìm trong ảo tưởng tự mãn thì đột nhiên nghe thấy người đàn ông trầm giọng nói: "Tào Chung."

Một con quỷ cao lớn đột nhiên xuất hiện: "Vâng!"

"Quăng ra ngoài."

Vừa nói, hắn tùy ý thả chiếc vòng tay vào trận pháp, trận pháp liền được xoá bỏ.

Minh Nhất còn chưa kịp phản ứng thì đã bị con quỷ tên Tào Chung trực tiếp cầm lấy cổ áo sau lưng ném ra ngoài như một con gà.

"Á!"

Minh Nhất ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.

Tuy nhiên, trên người cậu lại không có cảm giác nóng rát đó ánh nắng thiêu đốt. Nhìn lại, cậu phát hiện mình đang ở dưới bóng cây. Đây là sân sau, có một cây liễu phải ba người ôm mới hết, cành lá xum xuê, che đi một nửa ánh nắng của sân nhỏ.

Minh Nhất thầm nghĩ, hình như đối phương không có ý định làm tổn thương cậu. Nếu không, thì cậu đã bị ném ra ngoài cửa hàng, linh hồn sẽ bị ánh mặt trời tiêu diệt.

Cũng may, anh ấy không phải là người gϊếŧ người bừa bãi.

------------

Vốn Mình Nhất còn muốn trơ trẽn trèo từ đường cửa sổ nhưng người đàn ông như biết cậu suy nghĩ gì, đứng dậy đến bên cửa sổ dán một tấm bùa màu vàng, nó như một lời cảnh báo với Minh Nhất.

Cậu đành tìm chỗ nấp dưới bóng cây, đợi mặt trời lặn.

Giữa ban ngày, dù cho mặt trời không chiếu đến nhưng Minh Nhất cũng tỏ ra bơ phờ, mệt mỏi, gối lên cánh tay, ngủ thϊếp đi.

Có lẽ gần đây cậu đã quen với việc chờ đợi nhưng cậu không cảm thấy buồn chán chút nào, cách sân sau không xa, thỉnh thoảng cậu có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên trong cửa hàng.

Cậu đã nghe được khá nhiều thông tin, ví dụ như tên của vợ cậu là Tào Huyền Hạc.

Chà, anh ấy không chỉ đẹp trai mà tên anh cũng rất hay.
« Chương TrướcChương Tiếp »