Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bài Vị Của Tôi Đã Trở Thành Báu Vật Của Ông Trùm Đồ Cổ

Chương 6-2: Không ngờ tiểu quỷ nhỏ con lại mạnh như vậy.

« Chương Trước
Cậu cũng biết hắn là chủ cửa hàng của "Vạn Bảo Trai", nhưng hắn thường không hay đến cửa hàng, nguyên do là có rất nhiều người tìm đến hắn để định giá đồ cổ nhưng hắn rất lười, thường kiếm cớ không gặp mặt.

Vào tháng 12 âm lịch mùa đông, ngày ngắn và đêm dài.

Mặt trời đã lặn vào khoảng năm giờ chiều.

Minh Nhất đứng dậy, vươn vai bay đến bên cửa sổ, thấy lá bùa màu vàng đã được gỡ bỏ khỏi cửa sổ, cậu cúi đầu ngó vào trong.

Kết quả có chút thất vọng, Tào Huyền Hạc không có ở đây, hắn đã rời đi.

Đúng lúc Minh Nhất định đột nhập vào trong, thì một con quỷ nam cao lớn bay ra từ một cái bình, tay cầm một cây thương dài chặn lại, cảnh cáo cậu: "Người ngoài không được phép vào cửa hàng."

Minh Nhất tức giận hừ một tiếng: "Ta bị ngươi ném ra ngoài cửa sổ, không đi vào đây thì vào đâu?"

Nam quỷ cao lớn chỉ ra ngoài cửa sổ: "Ở đó."

Minh Nhất nhìn theo hướng ngón tay chỉ nhìn thấy một cánh cửa nhỏ đóng kín.

"Ta không đi."

Nam quỷ đứng trước cửa sổ như canh gác.

Minh Nhất cau mày, không hài lòng nhìn nam quỷ: "Ngươi muốn đánh nhau à?"

Nam quỷ nhìn cậu một cái lạnh lùng nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."

"Haha... Ngươi không phải quỷ duy nhất nói với ta lời này, cuối cùng ta đánh con quỷ đó phải quỳ xuống và gọi ta là bố."

Minh Nhất lùi lại hai bước, nói với nam quỷ: "Lên đi."

Nam quỷ nhìn thân hình gầy gò của Minh Nhất, do dự hai giây, dựng cây thương vào tường nói: "Vậy ta tiếp ngươi hai chiêu, sau đó đừng có nói là ta ức hϊếp kẻ yếu."

Minh Nhất khinh thường không đáp.

------------

Thời gian trôi qua nửa tháng.

Tào Huyền Hạc đến cửa hàng kiểm tra như thường lệ, khi chuẩn bị vào cửa hàng, hắn vô thức liếc nhìn chậu cây vạn niên thanh, bên trong đấy sạch sẽ, không có dấu vết của tiểu quỷ ẩn nấp. Có lẽ thấy hắn không phải người dễ gây khó dễ, nên tiểu quỷ ấy cũng sợ rồi.

Tào Huyền Hạc nghĩ vậy, bước vào tiền sảnh của cửa hàng, đi vào sâu tấm bình phong.

Đây là nơi dành riêng cho Tào Huyền Hạc nghỉ ngơi. Nếu không có sự cho phép của hắn thì nhân viên của cửa hàng không được bước vào.

Đồ cổ trong này được đặt ngẫu nhiên ở kệ chứ không khoá ở tủ kính như ở ngoài sảnh.

Mỗi lần có người vào xem đều rất ngạc nhiên.

Suy cho cùng, những món đồ này đều là đồ cổ có giá trị hàng chục, có khi là trăm. Vậy mà cứ để tùy ý như vậy, không sợ bị người khác trộm cắp sao?

Tào Huyền Hạc không để ý nhiều, trả lời người đang nghi ngờ: "Đã đặt bọn chúng ở đây, thì bọn chúng đều có thể tự bảo vệ mình."

Người thông minh nghe lời hắn nói liền hiểu ngay, nếu bọn họ không hiểu thì Tào Huyền Hạc cũng không buồn giải thích.

Hắn đi qua tấm bình phong, ngồi xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh cửa sổ, chuẩn bị lấy cuốn sổ kế toán để sẵn trên bàn xem một chút, đột nhiên hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhướng mày.

Sân sau vẫn gọn gàng như thường lệ nhưng hắn nhìn ra điểm khác biệt.

"Chị Quyên."

Trên kệ tủ, một luồng khí quỷ khí bay ra từ chiếc ví cổ. Sau khi chạm chân xuống đất nhanh chóng ngưng tụ thành ngoại hình của nữ tử mặc váy la sắm, trang điểm trẻ tuổi.

"Ông chủ." Cô ấy không chỉ xinh đẹp thanh tú, giọng nói còn mềm mại duyên dáng.

"Có chuyện gì ở sân sau vậy?"

Chị Quyên là ma nữ mà hắn đã cứu vài năm trước. Cô là người chịu trách nhiệm quản lý cửa hàng và sân sau.

Chị Quyên vô thức liếc nhìn chiếc bình cổ trên kệ, vẻ mặt ngượng ngùng đáp: "Sau khi ông chủ rời đi, cậu bé kia đã đánh nhau với Tào Chung."

Tào Huyền Hạc hơi nhướng mày: "Tào Chung."

Chiếc bình trên kệ động đậy, hiển nhiên không muốn xuất hiện nhưng không muốn làm trái ý ông chủ, do dự một chút, mới miễn cưỡng đi ra.

Tào Huyền Hạc nhìn quần áo trên người anh ta, cau mày: "Thua à?"

Tào Chung cúi đầu không nói gì.

Điều này thật sự rất đáng xấu hổ. Ban đầu anh ta nghĩ rằng tiểu quỷ kia gầy và nhỏ con như thế, nhiều nhất cũng chỉ là một con mèo xù lông.

Anh ta không ngờ cuộc đánh nhau lại khốc liệt đến thế.

Anh ta vốn dĩ là tướng quân đã lập nhiều công lớn, trên tay đã dính bao nhiêu máu. Vậy mà lại bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đánh bại. Chỉ cần nghĩ về nó đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tào Chung càng nghĩ càng xấu hổ, đột ngột quỳ xuống đất: "Ông chủ, tôi thật sự đã thua cuộc, không xứng đáng làm vệ sĩ của ngài nữa, xin ngài hãy tìm người khác, tôi sẽ đi đầu thai!"

Anh ta muốn quên đi việc này bằng cách uống canh mạnh bà.

Tào Huyền Hạc đứng lên đỡ anh ta dậy: "Đừng coi thường chính mình, vốn dĩ tôi để anh trông giữ cửa hàng, chỉ là dùng búa tạ đập gà thôi, thật sự là lãng phí tài năng mà."

"Ông chủ."

Nghe lời này, Tào Chung càng cảm thấy áy náy.

Tào Huyền Hạc: "Thế giới ngoài kia có rất nhiều người. Hiện tại lại gặp được đối thủ xứng tầm, anh nên vui mừng mới phải."

Tào Chung cúi đầu, không đáp.

Tào Huyền Hạc vỗ vai anh ta: "Anh về suy nghĩ kĩ. Nếu đã nghĩ kĩ mà vẫn muốn, thì tôi sẽ đưa anh đi đầu thai."

Tào Chung mặt buồn thiu đáp một tiếng, bay trở lại bình.

Tào Huyền Hạc không nói chuyện với chị Quyên nữa, vẫy vẫy tay, ý bảo cô bay về.

Sau khi hai con quỷ trở về, Tào Huyền Hạc đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng lẩm bẩm tên của tiểu quỷ kia: "Minh Nhất."

Không nghĩ tới tiểu quỷ này lại còn rất hung dữ.

(Minh Nhất: Quá tuyệt, vợ nhớ tên mình, hạnh phúc quá)
« Chương Trước