Chương 15: Sờ Mặt

Cả đường đi đi ngừng ngừng, cho dù tâm tư Y Lưu vẫn luôn đặt trên mảnh trúc, cũng nhận ra Diêm Mạc Tiếu không hề vội lên đường, nhưng rốt cuộc vì sao, thì không thể biết được.

Chỉ là vấn đề này, Y Lưu cũng nghĩ một chút thôi, tâm tư vẫn bay về mảnh trúc.

Đã ra ngoài gần nửa tháng, những mảnh gỗ được Y Lưu gọt xong đã mài nhẵn, nhưng tổ hợp lại vẫn xảy ra vấn đề, bởi vì những mảnh gỗ này phải dính lại mới được, hơn nữa, y vẫn thiếu một sợi dây dẻo dai để chịu đựng lực mạnh.

Theo y biết, thứ dùng để dán ngoại trừ hồ dán, còn có một thứ gọi là keo bóng cá, có thể là bong bóng cá, cũng có thể là da heo, tính dính vô cùng tốt.

Nhưng vấn đề là, bây giờ y phải đi đâu tìm thứ này, mấy ngày nay luôn lên đường, ai sẽ rảnh rỗi mang theo keo dính trên người chứ?

Một vấn đề khác, dây nỏ cũng rất quan trọng, dây nỏ tự chế ở hiện đại chính là dây thắng của xe đạp, nhưng ở đây hẳn là không tìm thấy dây thắng, hơn nữa, Y Lưu cũng không muốn tìm mấy thứ tùy tiện để làm dây.

Truyện được đăng tại truyenhdx.com, những trang reup sẽ thiếu chữ, vui lòng đọc đúng chỗ để ủng hộ dịch giả. Diêm Mạc Tiếu ngồi đối diện Y Lưu, cả người hắn đều ngả bên cửa sổ, vạt áo bị hắn kéo ra, tóc cũng hơi rối loạn, mặc dù uể oải híp mắt, nhưng ánh mắt luôn nhìn Y Lưu đối diện.

Thiếu niên này không biết đang ảo não gì, mặt nhỏ nhăn lại, hai mắt bình thường luôn mơ màng, lúc này rất buồn bực nhìn mảnh trúc trong bọc nhỏ của y.

Thiếu niên này, cho dù không thích nói chuyện không thích quan tâm người khác, nhưng chỉ riêng tướng mạo này của y, cũng khiến người ta cảm thấy vô hại!

Diêm Mạc Tiếu thật ra không hiểu lắm mình bây giờ đang nghĩ gì, rõ ràng Bạch Tử Độ đã nhắc nhở hắn, bản thân hắn cũng cảm thấy không đúng, nhưng dường như không có cách nào xem nhẹ thiếu niên này.

Vốn dĩ hắn chuẩn bị để thiếu niên này trong biệt việt, có lẽ có thể đến thăm y khi không có chuyện làm, cảm nhận một chút được tiếp xúc gần người ta là cảm giác gì, nhưng tuyệt đối không thể để bên mình.

Suy nghĩ không tồi, nhưng hắn không làm được. Mấy ngày đó dường như không khống chế được muốn dựa lại gần y, cho nên, hắn mới nghĩ ra lý do ra ngoài mấy ngày, nghĩ có thể khống chế cảm giác này.

Nhưng không ngờ, hắn vừa ra khỏi biệt viện, vừa nhìn thấy thiếu niên này, lúc trước đã nói sẽ khống chế nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Lần này xuất hành, mặc dù không lên đường gấp, nhưng chuyện cần làm không phải chuyện nhỏ, lúc đó rốt cuộc nghĩ thế nào, mà lại muốn mang cả thiếu niên đi cùng.

Có lẽ, hắn thật sự cần một người có thể tiếp xúc gần với hắn, có thể giống như người thường tiếp xúc với những người khác, có thể cùng người khác sánh vai đi cùng nhau, sẽ không có cái gọi là khoảng cách ba tấc.

Diêm Mạc Tiếu vẫn đang nghĩ, Y Lưu đối diện hắn nhìn sang, sau đó thắt bao nhỏ của mình lại, vươn tay muốn kéo Diêm Mạc Tiếu.

Diêm Mạc Tiếu tuy đang suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn rất cảnh giác, Y Lưu vừa vươn tay, hắn đã hồi phục thất thần, nhìn Y Lưu.

“Sao thế? A Thủy.”

Cánh tay vươn ra của Y Lưu dừng lại, sau đó chậm rãi rụt về, muốn đưa bọc nhỏ trong tay sang.

Diêm Mạc Tiếu nhìn bọc nhỏ, mặc dù có lúc hắn quả thật có thể hiểu thiếu niên muốn biểu đạt gì, nhưng lần này y lại không hiểu thiếu niên muốn nói gì.



Y Lưu lại gần mở bọc nhỏ ra, cầm lấy hai miếng gỗ nhỏ ghép lại, rồi nhìn Diêm Mạc Tiếu.

Diêm Mạc Tiếu lắc đầu.

Y Lưu thở dài, miệng mấp máy hai cái, nhưng không phát ra tiếng, cuối cùng chỉ thắt bọc nhỏ lại, đặt bên cạnh mình, cầm lấy một cuốn sách cơ quan nền tảng ra xem.

Vẫn nên đợi nghỉ ngơi rồi tìm La Thanh nói đi! Mặc dù La Thanh nói nhiều, nhưng khả năng hiểu rất tốt.

Diêm Mạc Tiếu: Sao cảm thấy như bị ruồng bỏ vậy?

Đi thêm nửa ngày, mọi người đến một tòa thành mới, tên là thành Bích Vân, lên đường mấy ngày cũng không mệt lắm, nhưng Diêm Mạc Tiếu vẫn quyết định ở trong thành Bích Vân một đêm.

Sau khi tìm xong khách điếm để ở lại, Y Lưu tìm La Thanh, chỉ khoa tay múa chân một lát, La Thanh làm vẻ mặt “ta hiểu rồi” rồi chạy ra ngoài.

Diêm Mạc Tiếu quay đầu nhìn, trên mặt không rõ, trong lòng nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì?

La Thanh trở về không chậm, thứ mua về cũng không ít, trên tay cầm một cái bình thì thôi, trên vai còn đeo một bao, bên trong cộm ra, dường như bỏ rất nhiều đồ.

Chỉ là, La Thanh không thành công đưa mấy thứ này tới cho Y Lưu, bởi vì hắn ta gặp phải Diêm trang chủ trước cửa phòng Y Lưu, sau đó vô cùng không nỡ đưa những thứ này vào tay Diêm Mạc Tiếu.

Gõ vào cửa phòng Y Lưu, Y Lưu nhìn thấy Diêm Mạc Tiếu hơi bất ngờ, nhưng nhìn thấy đồ trên tay Diêm Mạc Tiếu, vẫn nghiêng người để Diêm Mạc Tiếu vào phòng.

Thượng phòng của khách điếm cũng không kém phòng ở biệt viện Thần Binh là bao. Chỉ là nhỏ hơn không ít, chính bởi vì nhỏ, cho nên một đống mảnh gỗ Y Lưu để trên bàn vô cùng rõ mắt.

Cầm lấy những thứ Diêm Mạc Tiếu đem vào bỏ lên bàn, Y Lưu chỉ băng ghế bên cạnh, xem như là chiêu đãi Diêm Mạc Tiếu ngồi xuống.

Bản thân y cũng kéo ghế ngồi xuống, sau đó không để ý Diêm Mạc Tiếu nữa, tự mình sắp xếp miếng gỗ trên bàn, dường như lại có trình tự nhất định.

Diêm Mạc Tiếu nhìn mấy mảnh gỗ nho nhỏ, lúc trước trên xe, bởi vì Y Lưu làm từng mảnh, cho nên hắn không phát hiện, bây giờ nhìn những mảnh gỗ này, cảm thấy hình như là bộ phận của vũ khí nào đó.

Những mảnh gỗ này thật sự rất nhỏ, bất kể dùng trên vũ khí nào, hình như cũng không thích hợp.

Y Lưu cầm lấy một bình nhỏ mở ra, Diêm Mạc Tiếu nhìn, vậy mà lại là bong bóng cá đã hòa tan, còn kèm theo một cái bàn chải không lớn, đây là muốn dính mấy miếng gỗ này lại sao?

Giống như Diêm Mạc Tiếu nghĩ, Y Lưu cẩn thận ráp mấy miếng gỗ lại với nhau, dùng bong bóng cá dính mảnh trúc vào, từng phụ kiện nhỏ ra đời từ tay Y Lưu.

Khi những phụ kiện này dần dần được đặt lên bàn, cuối cùng Diêm Mạc Tiếu cũng nhìn ra là phụ kiện của thứ gì, vậy mà lại là phụ kiện của nỏ.



Thứ như nỏ, Thần Binh sơn trang cũng từng chế tạo, đó là xe nỏ có lực sát thương khổng lồ, xe nỏ khổng lồ kia vào thời điểm đánh giặc là vũ khí tiến công rất tốt, nhưng người bình thường ai cũng không cần thứ này làm vũ khí sử dụng đơn độc.

Nhưng nhìn phụ kiện nỏ vẫn chưa được lắp ráp xong trong tay Y Lưu, kích thước nỏ này vô cùng nhỏ, cho dù thật sự ráp lại, chắc cũng chỉ to bằng bàn tay.

Hơn nữa, từ những phụ kiện này, nỏ nhỏ này hẳn là đã được Y Lưu sửa qua không ít chỗ, cầm trong tay chắc cũng vô cùng dễ sử dụng, chỉ là, không biết lực sát thương thế nào.

Khi Y Lưu dính toàn bộ phụ kiện lại với nhau, màn đêm đã buông xuống, Diêm Mạc Tiếu thắp nến lên, lại ngồi bên cạnh Y Lưu.

Sau khi hợp miếng gỗ lại thành từng bộ phận nhỏ, Diêm Mạc Tiếu mới phát hiện, số lượng phụ kiện kia hơi nhiều, không giống chỉ có phụ kiện của một cái nỏ, hộp nỏ tiễn như vậy có ba cái, hẳn là có ba cái nỏ nhỏ mới đúng.

Y Lưu chưa lắp xong hoàn toàn nỏ, chỉ dính những phụ kiện đó lại, để ở một bên hong khô, sau đó mở bao đồ dày cộm ra.

Bên trong có rất nhiều dây thừng, dây gai, dây vải đủ loại thì thôi, vậy mà còn có dây thép và chỉ bạc, ngoài ra còn có một vài mũi tên đã mài nhẵn bóng loáng to bằng ngón tay cái, hẳn là chuẩn bị là nỏ tiễn.

Y Lưu lần lượt sờ qua những sợi dây này, mỗi sợi đều kéo một lát, còn ma sát một chút trên gạch đỏ dưới đất.

Nhưng nhìn một lượt, Y Lưu vẫn chưa tìm được dây vừa ý dùng làm dây nỏ, khó tránh hơi thất vọng.

“A Thủy cần thứ để làm dây nỏ sao?” Diêm Mạc Tiếu vẫn không nói gì nghiêm túc nhìn Y Lưu ra tay thấy vẻ thất vọng trên mặt Y Lưu, nhịn không được hỏi.

Y Lưu gật đầu, y cần dây nỏ vô cùng mềm dẻo, hơn nữa sẽ không dễ đứt đi, nhưng những sợi dây này đều không phù hợp với yêu cầu của y.

“Ta lại biết, trong thành Bích Vân này có một thứ rất phù hợp làm dây nỏ.” Ngón tay Diêm Mạc Tiếu đặt lên mặt bàn, dưới ánh nến, trên mặt thiếu niên ánh lên chút ửng đỏ.

Y Lưu quả nhiên mong chờ nhìn Diêm Mạc Tiếu, nếu như không có dây nỏ hợp ý, há chẳng phải làm nổ này uổng phí rồi sao.

“Hôm nay đã muộn rồi, ăn cơm nghỉ ngơi trước, ngày mai ta dẫn ngươi đi tìm dây nỏ thế nào?”

Diêm Mạc Tiếu thấy Y Lưu kề tới, gương mặt nhỏ tròn tròn mong chờ và vui mừng thấy rõ.

Thiếu niên này bình thường đều ngây ngẩn, sao bây giờ có thể lộ ra cảm xúc rõ như vậy, thật là.... đáng yêu quá đi.

Diêm Mạc Tiếu cảm thấy tay mình hơi ngứa, sau đó không khống chế được nâng lên, sờ lên mặt tròn của thiếu niên, sờ xong còn nhẹ nhàng nhéo một cái.

Y Lưu: .......

Diêm Mạc Tiếu: .......

Lời Diệp: Sorry mọi người, tui mới lên đại học, đang bị dl dí sm!!!