Chương 17: Tên

Diêm Mạc Tiếu dĩ nhiên không vui, hắn quyết định không quản chuyện bao đồng, lúc La Thanh đề xuất muốn đến xem, hắn đã trừng La Thanh, chỉ là La Thanh đầu óc không nhạy bén, không nhận ra.

Lúc này, Trác Hàn Mai dĩ nhiên đã muốn Thần Binh sơn trang giúp đỡ, nhìn nhà kho này, dường như chẳng có thứ gì đáng tiền, ban nãy hắn cũng đã tặng một thanh kiếm, tất nhiên không thể đòi lại, như vậy xem ra, há chẳng phải thiệt thòi sao.

Còn Trác Hàn Mai cũng như Diêm Mạc Tiếu nói, đang muốn Thần Binh sơn trang giúp đỡ, nhưng lại thấy Diêm Mạc Tiếu vẫn luôn không nói gì, còn đang lo lắng mở miệng thế nào, La Thanh nói như thế, vừa hay toại nguyện tâm ý cho nàng.

Mà Y Lưu vẫn luôn rất an tĩnh đứng bên cạnh Diêm Mạc Tiếu, đôi mắt luôn quan sát đồ trong phòng.

“Không biết công tử sao lại nói thế?” Trác Hàn Mai cười, dĩ nhiên rất vui khi La Thanh tiếp lời.

Diêm Mạc Tiếu nhẹ nhàng liếc La Thanh, La Thanh lại nhìn thấy ánh mắt này, không hiểu sao hơi nổi da gà.

Trang chủ nổi sát khí! Cho nên, bây giờ hắn ta có cần nói nữa không? Tiếp lời rồi, trang chủ xử lý hắn ta thì phải làm sao?

La Thanh không nói, bầu không khí trở nên lúng túng, không có một chút tiếng động nào.

Y Lưu nghi ngờ nhìn La Thanh, vươn tay túm ống tay áo Diêm Mạc Tiếu.

“Nói.” Diêm Mạc Tiếu nhìn Y Lưu, quay đầu nói với La Thanh.

La Thanh mới thả lỏng một hơi, cảm thán trong lòng một chút, tiểu công tử đúng là lợi hại, không nói một câu nào, đã khiến trang chủ đồng ý rồi.

La Thanh đứa côn gỗ đứt làm hai trong tay ra, hợp lại hai đoạn côn gỗ, đã nhìn ra chỗ côn gỗ bị gãy vô cùng phẳng, chỉ là ở giữa có một chút dấu vết bẻ gãy.

“Thật ra muốn đóng cửa sổ lại rất đơn giản, chỉ cần quấn một sợi dây câu lên côn gỗ đặt dưới cửa sổ, người đứng bên ngoài cửa sổ đóng cửa sổ lại một chút, kéo dây câu một chút, côn gỗ sẽ tự động đóng cửa sổ lại, dùng lực thêm kéo dây câu ra là được, gỗ côn cũng sẽ vì người dùng lực mà đứt làm hai.”

“Thì ra là vậy.” Trác Hàn Mai gật đầu, trầm ngâm một lát, lại nói.

“Nói như thế, lúc trước ta nghĩ không đúng rồi, không giấu Diêm trang chủ, tại hạ từng nghĩ, người trộm này có thể là người thân thiết bên cạnh, vì chỉ có một chìa khóa ở chỗ ta, bây giờ, phạm vi lại lớn hơn rất nhiều.”

Diêm Mạc Tiếu lại không nói gì, tên nói nhiều La Thanh này muốn tiếp lời, nhưng lại luôn có một cảm giác nói xong sẽ bị khoan.

Mọi người không nói gì, bầu không khí lại lúng túng, Trác Hàn Mai là một nữ tử, mặc dù sảng khoái, nhưng cũng không thể chịu nổi ba bốn lần lúng túng này, sau khi thở dài một tiếng, chắp tay với Diêm Mạc Tiếu.

“Tại hạ cũng không quanh co lòng vòng, Trác Hàn Mai khẩn cầu Diêm trang chủ giúp đỡ, tìm Giác Ngưu Cân lượt này, những thứ này có lẽ chẳng là gì với Thần Binh sơn trang, nhưng là tổn thất không nhỏ với Hàn Mai bang.”

Lúc này La Thanh cũng xem như hiểu trước đó tại sao Diêm Mạc Tiếu không tiếp lời, chính là sợ phiền phức! Kết quả phiền phức vẫn đến rồi.

“Thần Binh sơn trang chưa từng làm buôn bán thiệt thòi, Trác bang chủ trả cái giá thế nào để bản trang chủ giúp cô.”

Diêm Mạc Tiếu nhìn Trác Hàn Mai, hắn không muốn nhận phiền phức này, lần này ra ngoài là vì có những việc khác, trên đường cũng thong thả, hắn không muốn vì chuyện khác mà lãng phí sức lực.

Nói đến đây, Trác Hàn Mai dĩ nhiên chần chừ, Hàn Mai bang cũng không phải môn phái có tiền, bây giờ ngay cả Giác Ngưu Cân đáng tiền nhất cũng đã bị người ta trộm mất, còn có gì có thể trả được.

Y Lưu quay đầu nhìn Diêm Mạc Tiếu, trong phim không phải nói danh môn chính phái giúp người vì niềm vui không mong hồi đáp sao? Sao A Quả còn muốn lấy đồ của người khác rồi mới giúp đỡ?

Lẽ nào A Quả thật ra không phải danh môn chính phái? Không cần tốt, không cần làm người tốt.

“Lần này nếu Diêm trang chủ giúp đỡ, nửa tháng sau, Giác Ngưu Cân của bổn bang công thêm núi san hô hồng ngọc này nhất định sẽ đưa đến Thần Binh sơn trang thế nào?”



Trác Hàn Mai nói, nhưng vẻ mặt không tốt lắm, những thứ này quả thật có thể gọi là giới hạn lớn nhất của Hàn Mai bang rồi, nhưng đối với Thần Binh sơn trang mà nói, đại khái chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, trong mắt lóe lên gì đó, hắn vốn dĩ sợ phiền phức nhưng lại gật đầu.

“Lần này bổn trang xuất hành còn có việc khác, nếu thời gian cho phép, có thể giúp cô điều tra một phen, tra được hay không, cũng sẽ cho cô một câu trả lời, thế nào?”

Trác Hàn Mai vui mừng, chắp tay với Diêm Mạc Tiếu: “Đạ ta Diêm trang chủ, bất kể tra được hay không, những thứ tại hạ hứa, tháng sau nhất định sẽ đưa tới Thần Binh sơn trang.”

Mọi người nán lại Hàn Mai bang thêm một chút, rồi mới về khách điếm, vừa về khách điếm, La Thanh đã vội vã hỏi ra nghi hoặc của mình.

“Trang chủ, Trác Hàn Mai này thật kỳ lạ, tại sao nàng lại nỡ dùng cái giá lớn như vậy mời chúng ta giúp nàng tìm một chút thiệt hại đó chứ?”

Không nói Giác Ngưu Cân, chỉ tòa san hô hồng ngọc kia, đã có thể đồng giá với một trăm cái Giác Ngưu Cân rồi, Trác Hàn Mai này rốt cuộc nghĩ thế nào?

Diêm Mạc Tiếu theo tiểu nhị dẫn đường vào bao sương(1), Y Lưu đi sát sau Diêm Mạc Tiếu, còn La Thanh và Đường Thấm ở sau cách vài bước, cũng cùng vào bao sương.

(1)Bao sương: kiểu một nhã gian mà người ngoài không thấy í.

Diêm Mạc Tiếu đang gọi món, nghe tiếng La Thanh, như cười như không nhìn La Thanh một cái, vẫy tay ra hiệu cho tiểu nhị lui, chậm rãi rót trà cho Y Lưu và mình, không để ý hắn ta.

La Thanh giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, rùng mình.

Đường Thấm cũng rất ghét bỏ nhìn La Thanh, nhưng vẫn nói ra hiểu biết của mình.

“Lúc trước Trác bang chủ từng nói, nàng hoài nghi là người mình làm, nếu nàng muốn chúng ta giúp nàng, tất nhiên đã biết là ai làm, nhưng bản thân nàng không dễ ra tay, bèn mời chúng ta đến giúp.”

“Là như vậy sao?” La Thanh nghe xong nhíu mày, hắn ta vẫn cảm thấy không đúng lắm.

“Đây chỉ là một nguyên do trong đó.” Diêm Mạc Tiếu thổi nguội ly trà mới để trước mặt Y Lưu, nói.

“Trác Hàn Mai có thể nào cũng là người sáng lập Hàn Mai bang, uy vọng trong bang hẳn là cao nhất, muốn xử lý một tên trộm cho dù có khó, cũng không đến mức phải mời người ngoài giúp đỡ.”

Y Lưu vươn tay nhận lấy ly trà, nhưng không nhìn Diêm Mạc Tiếu, bởi vì hiện tại tậm trạng y không tốt, dây nỏ lại không có rồi, lẽ nào thật sự phải tìm vật thay thế ứng phó sao?

Bản thân Diêm Mạc Tiếu chậm rãi uống trà, lá trà bên trong không phải lá trà thượng phẩm, nhưng lại bị hắn uống ra cảm giác như ở trên núi tuyết vậy.

“Vậy vì sao?” La Thanh hỏi.

Diêm Mạc Tiếu lại lắc đầu, hỏi một đằng nói một nẻo: “La Thanh, ngươi đi tra một chút về chuyện này, trong ba ngày phải có kết quả.”

La Thanh vừa nghe, mặt như khóc tang, tuy nói Hàn Mai bang không lớn, nhưng trong thành Bích Vân cũng không tính là tiểu bang phái, bọn họ không tra được, hắn ta sao có thể chứ! Hắn ta cũng không phải thường làm việc này.

“Đây coi như là trừng phạt vì ngươi lắm lời! Nếu không tra ra, ngươi về sơn trang đi, đổi Tử Độ đến đây, chuyện lớn nhỏ trong sơn trang cho ngươi quản.”

Diêm Mạc Tiếu chậm rãi nói ra câu này, thấy mặt khóc tang của La Thanh càng khó coi hơn, mới dừng lại.

“Vâng, trang chủ.” La Thanh có không bằng lòng, vẫn phải gật đầu, hắn ta không muốn trở về chút nào.



“Các ngươi cũng đi ăn cơm đi! Mấy ngày nay lên đường, nhân cơ hội này nghỉ ngơi đàng hoàng.”

Diêm Mạc Tiếu nói với Đường Thấm, Đường Thấm gật đầu, kéo La Thanh không bằng lòng rời khỏi đó.

Bàn ăn của Diêm trang chủ không dễ ngồi đâu, khoảng cách không nói, nói không chừng còn bị độc tố trên người Diêm trang chủ lấy mất mạng nhỏ.

Diêm Mạc Tiếu quay đầu nhìn Y Lưu đang cầm ly trà buồn bực không vui.

“Cho dù không có Giác Ngưu Cân, vẫn còn những thứ khác, đừng vội.”

Y Lưu ngẩng đầu nhìn Diêm Mạc Tiếu, cẩn thận lấy ra một hộp gỗ nhỏ đặt lên bàn, mở hộp ra, bên trong có một cái nỏ nhỏ chưa được lắp ráp hoàn chỉnh.

Từ phụ kiện bên trong lấy ra bộ phận chuôi cầm, Y Lưu đặt phụ kiện trước mặt Diêm Mạc Tiếu, tỏ ý hắn cầm lên xem.

Diêm Mạc Tiếu cầm lên xem, cũng không có gì khác so với ban đầu thấy, cầm trong tay lật xem, mới phát hiện phụ kiện tay cần có cái gì khác.

Ngay phía cuối tay cầm, bên trên khắc hai chữ “A Quả” nghiêng nghiêng vẹo vẹo.

A Quả? Ý gì? Diêm Mạc Tiếu nhìn Y Lưu, biểu lộ nghi hoặc rất rõ ràng.

Y Lưu lắc đầu, chỉ tay vào hắn.

Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, rồi cười lên, vươn tay ra, xoa xoa mặt Y Lưu.

“Tên của ta là Diêm Mạc Tiếu, nỏ này tặng ta sao?”

Lúc này Diêm Mạc Tiếu mới nhớ ra, hắn chưa nói với thiếu niên hắn tên gì, còn người khác gọi hắn, trước nay đều là trang chủ, còn tên của thiếu niên, cũng là hắn tự lấy.

Lời Diệp: Hai đứa này ngộ gớm -_-

Y Lưu gật đầu, về phần tên của đối phương, thật ra là gì cũng như nhau.

“Tại sao lại muốn tặng ta?” Diêm Mạc Tiếu lại hỏi.

Bởi vì lần đầu có người đồng ý đối xử tốt với y như vậy, Y Lưu nhìn Diêm Mạc Tiếu, cho dù là mẹ, cũng không tốt với y như vậy.

Giống như rót trà ban nãy, người này rót cho y trước rồi mới rót cho mình, còn giúp y thổi nguội.

Đối với Y Lưu mà nói, không phải vấn đề trước sau, mà chưa từng có người, sẽ đối đãi với y tỉ mỉ như thế, còn chăm sóc y lâu như vậy.

Từ khi đến thế giới này, người đầu tiên gặp là người này, mà người này vẫn luôn đối xử tốt với y, vậy y phải báo đáp hắn.

Thấy Y Lưu không nói gì, Diêm Mạc Tiếu cũng không cưỡng cầu, chỉ hỏi cái khác.

“Cái tên A Quả này chắc là ngươi đặt cho ta, A Thủy cũng là t đặt cho ngươi, vậy ngươi tên là gì?”

Y Lưu nhìn Diêm Mạc Tiếu, cánh môi nhẹ nhàng động, nhưng không có phát ra tiếng.

Mặt Diêm Mạc Tiếu lạnh đi, vươn tay ôm lấy vai Y Lưu, di chuyển chân, ôm Y Lưu nhảy ra khỏi vị trí ban đầu, trên vị trí ban đầu Y Lưu ngồi, một thanh phi đao chứa khí lạnh đang lắc lư, bên trên còn có quấn một cái khăn.