Chương 19: Y Phục

Sáng sớm hôm sau, Hạ Hải Sơn đã gõ cửa phòng Diêm Mạc Tiếu, nhưng Diêm Mạc Tiếu căn bản không có trong phòng.

“Hạ đường chủ đừng gõ nữa, trang chủ ở chỗ tiểu công tử.” Hộ vệ của Thần Binh sơn trang hiện thân, nói với Hạ Hải Sơn một câu.

“Tiểu công tử?” Hạ Hải Sơn nghi ngờ, trước đây hắn vẫn luôn ở trong phòng đúc kiếm trong sơn trang, không hề ra ngoài, cho dù là chuyện hữu hộ pháp phản bội cũng thông qua miệng người khác mới biết, dĩ nhiên không biết đến Y Lưu.

“Tiểu công tử là bằng hữu của trang chủ, mấy ngày trước cũng từng ở trong biệt viện, chỉ là đường chủ ngài khi đó ở trong phòng đúc kiếm, không hề hay biết.”

Nghe hộ vệ nói, Hạ Hải Sơn cũng tin đôi chút, dù sao rất nhiều chuyện hắn không biết, thân là đường chủ Thiên Tự đường, hắn chưởng quản bộ phận quan trọng nhất của Thần Binh sơn trang.

Ở phương diện đúc kiếm, Thần Binh sơn trang trên giang hồ không ai không biết không ai không hay, ngay cả đồ trong quân sử dụng, cũng có một phần không ít đến từ Thần Binh sơn trang, có thể thấy Thần Binh sơn trang đúc làm rất nhiều người bội phục.

Còn Hạ Hải Sơn thân là đường chủ Thiên Tự đường, bản lĩnh rèn đúc dĩ nhiên cũng là cực kỳ ưu tú, ngoại trừ Diêm Mạc Tiếu và Lữ Diệu Vân, có thể nói hắn là một tay rèn đúc của Thần Binh sơn trang, mặc dù không phải đồ đệ của Lữ Huyền, nhưng cũng từng được Lữ Huyền đích thân dạy dỗ.

Trên giang hồ, có người vì một thanh vũ khí hắn đúc ra mà ra tay hào phóng, cũng sẽ có người sau khi có được một thanh vũ khí đích thân hắn đúc ra, chuyển tay liền bán cho người khác, bởi vì, thanh vũ khí này hoàn toàn có thể bán được giá trên trời.

Phòng Y Lưu cách phòng Diêm Mạc Tiếu không xa, chỉ là càng đi về phía đó, hai bên chính là phòng La Thanh và Đường Thấm, vừa hay bảo vệ y.

Nhưng mà, do hai ngày nay La Thanh và Đường Thấm đều có chuyện, cho nên Hạ Hải Sơn đến một đêm rồi mà vẫn chưa thấy mặt bọn họ lần nào.

Đến phòng Y Lưu, cửa phòng không đóng lại, cho nên Hạ Hải Sơn lập tức nhìn thấy người bên trong.

Bọn họ đang ăn sáng, trên bàn có hai l*иg bánh bao, hai món rau, còn có cháo.

Một thiếu niên ngồi bên cạnh Diêm Mạc Tiếu, lúc này đang cúi đầu yên lặng ăn sáng, thỉnh thoảng Diêm Mạc Tiếu gắp rau vào bát cho y, bánh bao cũng đặt chỗ gần thiếu niên nhất.

Thiếu niên mặc y sam màu lam nhạt, so với mái tóc của Diêm Mạc Tiếu thì tóc y tương đối ngắn, chỉ là bởi vì luôn cúi đầu, cho nên không nhìn rõ dáng vẻ.

Ngồi gần như vậy! Hạ Hải Sơn hoảng sợ giật giật môi, ánh mắt trừng lớn, đũa gắp rau cho thiếu niên cũng là đũa trang chủ dùng, như vậy không bị độc chết chứ?

“Sẽ không, khoảng cách giữa tiểu công tử và trang chủ vẫn luôn như thế, không hề sợ trang chủ.” Hộ vệ bên cạnh có lẽ nhìn ra được sự sợ hãi của Hạ Hải Sơn, mở miệng giải thích.

Vẫn luôn cách gần như vậy, nếu độc chết sớm đã độc chết rồi.

Có lẽ là hai người đứng ngoài cửa ảnh hưởng đến bữa ăn quá, Y Lưu ăn hai cái bánh bao một bát cháo xong, chậm rãi bỏ đũa xuống, nhìn ra ngoài cửa.

Ở Thần Binh sơn trang trong mấy người kỹ thuật rèn đúc tốt nhất, Hạ Hải Sơn có lẽ là giống người cầm búa tạ đập sắt bên cạnh lò lửa nhất.



Chiều cao của hắn còn cao hơn Diêm Mạc Tiếu một mét chín rất nhiều, tướng mạo cũng không xuất sắc, thậm chí rất bình thường, mặc dù trên người mặc trường sam đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ bắp trên người hắn, vô cùng có sức, lúc này đứng ngoài cửa, giống như một tòa núi chặn ngay cửa vậy, ngay cả hộ vệ cũng bị hắn che nửa người. (Từ nay toi sẽ gọi anh là Hạ 2 mét)

Y Lưu bỏ đũa xuống, Diêm Mạc Tiếu sớm đã ăn no, dĩ nhiên cũng bỏ đũa xuống.

“Tới đây, ngồi đi!” Diêm Mạc Tiếu chỉ vị trí cách hơi xa.

“Vâng, trang chủ.” Sau khi Hạ Hải Sơn ngồi xuống, mới lấy một cái hộp dài màu đen từ trong ngực ra để lên bàn.

“Đây là nan quạt trang chủ dặn dò.”

Nan quạt? Y Lưu thấy hộp dài kia, đột nhiên vỗ tay, y đã nói là cứ quên mất gì đó mà nhớ mãi không ra.

Y Lưu quay đầu trừng mắt nhìn Diêm Mạc Tiếu, rõ ràng đã nói là trước khi xuất phát đưa, bây giờ đã qua lâu như vậy mới thấy!

Diêm Mạc Tiếu không nhìn ánh mắt trừng bốc lửa của thiếu niên, vươn tay cầm lấy hộp dài kia mở ra xem.

Nan quạt bên trong chồng lên nhau, tổng cộng mười sáu cây nan nhỏ và hai cây nan lớn, ngoại trừ hai cây nan lớn mỗi cây đều làm ra tinh xảo, độ dày to nhỏ không có một chút chênh lệch, bên trong lại trống rỗng.

Bỏ nan quạt trước mặt Y Lưu, xem như kịp thời vỗ về Y Lưu, Diêm Mạc Tiếu quay đầu nhìn Hạ Hải Sơn.

“Sao ngươi lại tự đến, không phải không chết trong phòng đúc kiếm thì không cam tâm sao!” Diêm Mạc Tiếu nhìn Hạ Hải Sơn như cười như không.

Hạ Hải Sơn lập tức bày ra bộ mặt khóc tang.

“Không biết đại tiểu thư làm gì, lại lén lút chạy mất, đại phu nhân không tìm thấy người, tả hộ pháp bận chuyện trong trang đại phu nhân không thấy y, bà ta lại không dám đến Huyền Tự đường, chỉ có thể ngày ngày kêu gào bên ngoài phòng đúc kiếm, nếu không phải trang chủ cấm đại phu nhân vào phòng đúc kiếm, sợ là phòng đúc kiếm đã bị bà ta phá rồi, ta chỉ đành ra ngoài tránh đầu ngọn gió.”

Vừa nghe xong, Diêm Mạc Tiếu lập tức nhíu mày: “Chuyện trước đó vậy mà không làm bà ta ngừng lại sao!”

Đại phu nhân này là nữ tử Lữ Huyền quen biết khi chưa thành lập Thần Binh sơn trang, Lữ Huyền khi đó đã là đại hiệp nổi danh trên giang hồ, chỉ là Lữ Huyền không có lòng cưới thê, cũng không xem trọng tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh của đại phu nhân.

Chỉ là không ngờ đại phu nhân này mặc dù kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng cũng có chút khôn lỏi, vậy mà tính kế Lữ Huyền vào khuê phòng của bà ta, hạ thuốc hạ lưu cho Lữ Huyền, sáng hôm sau lại phái người mời rất nhiều môn phái diễn tiết mục sau khi say rượu làm chuyện bậy bạ bị mọi người bắt gặp.

Lữ Huyền khi đó rất có trách nhiệm, cộng thêm áp lực của rất nhiều môn phái và đại phu nhân, chỉ đành thành thân với đại phu nhân.

Sau khi thành thân nhiều năm, Lữ Huyền đều vân du bên ngoài ít về nhà, sau đó qua nhiều thăng trầm mới thành lập Thần Binh sơn trang, về phần đại phu nhân đến ba mươi tuổi mới có nữ nhi là Lữ Diệu Vân.



Sau này Lữ Huyền không biết là có phải nghĩ thông hay không, giao vị trí trang chủ cho Diêm Mạc Tiếu, giao hưu thư cho đại phu nhân, chỉ nói, nếu đại phu nhân đồng ý có thể rời khỏi, nếu không đồng ý, Thần Binh sơn trang này vẫn có thể nuôi bà ta.

Sau khi Diêm Mạc Tiếu nhậm chức trang chủ, đại phu nhân này còn từng ầm ĩ, chỉ là mặc dù Diêm Mạc Tiếu nhìn có vẻ không phải người có cách làm tàn nhẫn, ra tay không hề chừa mặt mũi cho vị sư mẫu này, nhốt bà ta lại hơn nửa năm mới yên tĩnh.

Lần này chuyện hữu hộ pháp phản bội, đại phu nhân này không biết đang nghĩ gì, vậy mà lại gả nữ nhi ruột của mình cho Tô Tâm Thật.

Khó trách Lữ Diệu Vân bỏ đi, bà ta thậm chí còn giở lại trò cũ, hạ dược Lữ Diệu Vân, dẫn đến ngoại trừ ăn uống, Lữ Diệu Vân vẫn luôn hôn mê hơn nửa tháng, cho đến ngày thành thân, còn cho nàng uống thuốc phong bế nội lực.

Lữ Diệu Vân có lẽ bị đại phu nhân hoàn toàn làm lạnh lòng, mới chạy ra ngoài, đại phu nhân này bây giờ còn mặt mũi ầm ĩ tìm con gái.

“Đại phu nhân có lẽ chỉ nhớ con gái....” Lời này vừa thốt ra, bản thân Hạ Hải Sơn cũng không tin, dù sao vết xe đổ vừa xảy ra không lâu.

Diêm Mạc Tiếu vò trán, không hề thích đại phu nhân này.

Đại phu nhân này có thể nói là Diêm Mạc Tiếu từ nhỏ đã không thích, lúc mới gặp, Diêm Mạc Tiếu vẫn là đứa bé choai choai, mặc dù ăn mặc sạch sẽ, nhưng cũng không giấu được khuôn mặt xinh xắn.

Lúc đó, đại phu nhân còn tưởng hắn là cô nương, trái lại cũng thích, nhưng khi bà ta vừa tiếp xúc với Diêm Mạc Tiếu liền bị độc làm nửa tháng không xuống giường được, bà ta vô cùng chán ghét Diêm Mạc Tiếu, sau này càng oán hận Diêm Mạc Tiếu cướp vị trí trang chủ của Lữ Diệu Vân.

Bà ta không thích Diêm Mạc Tiếu, Diêm Mạc Tiếu dĩ nhiên cũng không ganh ghét gì, chỉ là hắn không ngờ, đại phu nhân lại ghi thù hắn hại bà ta trúng độc, tính kế Diêm Mạc Tiếu khi ấy vẫn còn là đứa trẻ, nhốt hắn trong địa lao sau núi suýt chút chết đói.

“Kệ đi, đợi ta về sơn trang rồi tính tiếp!”

Bọn họ vẫn đang nói chuyện, Y Lưu đã đẩy thức ăn trên bàn qua một bên, xếp từng cây nan quạt trong hộp lên bàn, nhìn có vẻ rất thích bộ nan quạt này.

Y cầm một cây nan quạt lớn đùa nghịch trong tay, nheo mắt nhìn giữa nan quạt, trong lòng đang suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.

Đầu tiên, cần làm ra cơ quan nhỏ có thể cho ám khí bắn ra, ngoài ra cần làm châm ám khí, châm cần dài cần mảnh mới được, cuối cùng chính là mặt quạt.

Mặt quạt chính là thứ đơn giản nhất trong mấy thứ này, Y Lưu quay đầu nhìn y bào tím trên người Diêm Mạc Tiếu, y phục của A Quả rất thích hợp nha!

Vì thế, Y Lưu nghĩ cũng không nghĩ, tìm một cây kéo nhỏ trong tủ khách điếm chuẩn bị cho khách nhân cắt móng tay, về bên bàn, túm lấy ống tay Diêm Mạc Tiếu cắt.

Nhưng cái kéo này dĩ nhiên chưa được mài, vít nối cũng có vấn đề, lưỡi kéo không để lại bất cứ vết cắt nào trên áo Diêm Mạc Tiếu.

Y Lưu buồn bực cầm kéo ngẩng đầu, thì thấy Diêm Mạc Tiếu và Hạ Hải Sơn đều đang nhìn y, dáng vẻ của Hạ Hải Sơn hoàn toàn giống như thấy quỷ vậy.

Lời Diệp: Con toi nó im im vậy mà nó cũng bạo phết!!!